19 thg 3, 2015

...


Tôi muốn thay cái nền màu đen của blog mình bằng một cái nền khác tươi sáng hơn nhưng luây huây tìm hình mãi vẫn không tìm ra thứ ưng ý nhất. Thay nền là một việc rắc rối nhất quả đất, ít ra là đối với tôi. Thêm một chút nàu sắc ở chỗ này, thêm một tẹo ánh sáng ở chỗ kia. Rách việc! Màu chữ cũng phải thay đổi theo, rồi lằng nhằng những mã code chẳng hiểu quái quỷ gì. Chẳng mấy chốc mà cái blog đen đủi này sẽ trở thành một đống cứt không có tổ chức. 

Ôi lười quá, đây là lý do chính. Mà trong đời ai lại đi trang trí cho một cái đám tang đúng không? Một lý do nữa để tiếp tục ve vuốt cái sự biếng nhớt này của tôi. Đi dạo một vòng (đã rất lâu chưa làm điều đó) thấy ai biết blog cũng hay ho, cũng thật nhiều màu sắc... Nhìn lại, blog tôi cũng buồn, chị Sonata ạ!
Read More

13 thg 3, 2015

Trống


Rốt cuộc thì sau tất cả những thân thiết giờ đã thành xa xôi, một tin nhắn cũng trở nên mênh mông đến mức khó hiểu như thế đấy. Kiểu như ai đó vừa nhấc ra hộ một tảng đá thật to rồi bỏ mặt chỗ trống không được lấp đầy. Ai sẽ giúp ta làm điều đó? Khi một sớm vô tình mở chiếc điện thoại luôn đặt ở chế độ im lặng, người kia nhắn cho mình một cái tin: Dạo này em có khỏe không? Thật xa xôi và nhiều khoảng trống...
Tôi-không-buồn...
... chỉ là hơi đói một chút thôi.
Read More

Cơm trứng cuộn của Hennry


Hennry đưa cho tôi hộp cơm này, rồi quát rất to:

- Ăn phần cơm này đi, đã ốm mà còn đi hiến máu.

Tôi cười, nhận hộp cơm từ tay nó. Hộp cơm đẹp và rất ngon :)
Read More

Số phận


Số phận ư? Với tôi, đó là khoảng cách từ điểm A đến đích B. Nếu bạn phó mặc, nó sẽ là một đường thẳng liên từ tì đến B. Nếu bạn can thiệp, nó sẽ là đường zic zac, đường xoắn ốc, đường vòng cung,... và đích đến (cũng vẫn) là B chứ không phải C hay D hay 20 chữ cái còn lại. Bạn nghĩ bạn thay đổi được số phận ư? Bạn vẫn nghĩ như vậy ư? Tôi thì không. Chắc chắn là KHÔNG!
Read More

Nóng


Sài Gòn những ngày oi bức, trời nóng đến nỗi khiến người ta chẳng còn muốn ôm nhau...
Read More

7 thg 3, 2015

Gốc tối



Hồi nhỏ, những lúc giận ai đó hoặc tủi thân, mình thường chui vào một góc giường, chùm chăn lên và khóc một trận ngon lành. Khóc xong rất mệt, thế là xoãi chân, úp mặt ngủ một giấc, tỉnh dậy những giận dữ, buồn bực mười phần tan tám chín. Hình như hội trẻ con đứa nào cũng thế, đều có một cái góc bí mật để chui vào trốn, để khóc cho trôi sạch hoặc gặm nhấm hết những nỗi buồn be bé, khi ra khỏi buồn phiền đều đã được bỏ lại sau lưng
Lớn lên, mình muốn tìm một chỗ để giấu những thứ mình không muốn giữ, không muốn mang vác theo, vậy mà một góc tối nhỏ ấy, xem ra cũng rất khó tìm. Người lớn tưởng được sống riêng tư tự chủ hơn, nhưng thực ra, cuộc sống của họ như phim nhựa chiếu tự do giữa chợ, ai cũng có thể xem, ai cũng có quyền bình phẩm, ai cũng tò mò
Mình cũng nhận ra, bởi trái tim bây giờ không còn thuần khiết, bởi đầu óc họ toan tính quá nhiều, họ cũng khó rũ bỏ buồn phiền hơn . Ngay cả khi đã có một góc tối thật sự riêng tư, rất nhiều người lớn đã không còn có thể khóc ngon lành một trận, ngủ một giấc dài sâu để sáng mai lại tươi mới hiền vui như cũ. Cái góc tối của họ được đặt vào trái tim nhỏ bé mang đi khắp chốn, không phải là nơi họ có thể trốn vào, mà là nơi họ cất đi những nỗi buồn đóng chặt
Mình tin ai cũng cần một góc tối, bởi ai mà không cần một nơi để chui vào co chân ngồi khóc hay trút bỏ những buồn phiền chỉ mình biết với mình
Góc tối của mình, bạn giấu ở đâu?

{Góc Tối - Phạm Việt Hà}

Read More

5 thg 3, 2015

...


Điều duy nhất khiến tôi cứ buồn đau mãi về một mối tình tan vỡ. Đó không phải là tôi không còn yêu, cũng không phải vì tôi không tốt mà chỉ bởi vì tôi là con trai.
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena