Một buổi chiều đi làm về, tôi thấy nội nằm trên hiên nhà trò chuyện cùng một người bạn già. Người bà này ở cách nhà tôi 3 căn, thỉnh thoảng bà vẫn thường hay đến chơi. Trước đây, mỗi lần bà đến là sẽ cùng nội tôi nói chuyện rất lâu. Nay bà ghé, khoe mới vừa đi lãnh mấy tháng tiền cao tuổi. Rồi hai bà cùng nằm trước cái hiên huyên thuyên chuyện tuổi già. Chẳng bà nào còn ngồi lâu nổi. Nội tôi suýt xoa: không biết tui có sống tới lúc lãnh tiền cao tuổi như chị không.
Cách đây mấy ngày, một bà khác cũng là hàng xóm nhờ xe ôm đi lấy hình thờ sẵn tiện ghé nhà nội tôi khoe. Tui tới cho chị coi tấm hình thờ của tui, sợ mốt tui già chị không tới được để thấy. Rồi hai bà nói với nhau về tấm hình thờ, về cái kim tĩnh mới xây và về cái chết. Sau đó ít lâu, nội tôi bảo chủ nhật nào rảnh, nội mặc đồ đẹp mày chụp cho tao tấm hình thờ rồi đem lên tiệm họa giống của bà 4 nghen mạy.
Trước đó vài tháng, nội tôi nghe tin một người bà con không con cái, chiều nấu cơm xong nằm trên võng rồi qua đời. Nội vừa khóc vừa khen cái bà không con mà chết tốt quá. Không hành con cháu gì ráo trội. Rồi ước giá mà cũng được như bả...
Mấy nay nghe tin nội yếu nhiều, tôi lại ngồi nghĩ ngợi. Nếu là nội, giữa cái đớn đau thể xác nhân gian này, mục đích lớn lao nhất để sống và tồn tại hàng ngày sẽ là gì. Mẹ tôi bảo, đau lòng nhưng phải thừa nhận: là để chờ chết con à. Và tôi nhận ra, giữa sự ích kỷ muốn níu giữ người ở lại và chấp nhận cầu mong người được ra đi thanh thản. Điều nào mới là điều tốt hơn rồi...