30 thg 5, 2011

Ờ, thì tôi đang cô đơn đấy

Chẳng bao giờ xảy ra chuyện ta yêu mà người con gái không hề hay biết- ta tin rằng mình đã tỏ tình một cách rõ ràng bằng một giọng nói, một ánh mắt, một cái chạm tay nhẹ nhàng.
[G.Greene]
...
Càng ngày càng thấy bất mãn với cái cuộc sống này, các mối quan hệ bắt đầu phức tạp thấy rõ. Tôi có thể cảm thấy mọi người đang bắt đầu thay đổi để kịp thích nghi, nhìn lại bản thân mình vẫn còn đang đứng chựng một chỗ. Rõ khổ, ai bảo quá khứ quá đẹp!
Dù gì rồi tôi cũng phải lê thân, làm đủ mọi cách để mình không bị bỏ lại phía sau, nhưng khoảng cách bây giờ quá lớn lao, muốn bước đến gần họ phải chạy mà thể lực của tôi chỉ đủ sức chạy những chặng đầu, tôi chạy thì họ cũng chạy, càng chạy càng xa, càng đuổi theo lại càng thấy mệt mỏi. Tôi đuối sức quá!
Tôi không ghét mọi chuyện như thế này, tôi ghét bị bỏ rơi, tôi muốn được quan tâm và tôi quen là người chạy nhất, tôi thích cảm giác bỏ mặc mọi người ở phía sau và hoan hỉ khi họ phải vận công đuổi theo mình. Tôi căm thù khi nhìn thấy mọi người- ngay cả kẻ yếu nhất- cũng đã vượt qua tôi. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt sót thương, càng làm tình trạng này thêm rối rấm.
Ờ, thì tôi đang cô đơn đấy. Xá gì!
P/S: Muốn ngừng đi nhịp thở để biết mình vẫn còn bình yên ở bên...

Read More

28 thg 5, 2011

Chỉ là một chút, thế thôi!

Rain always falls so it will repeat again
When it stops, that’s when I will stop as well
- On Rainy Days-
...
Tôi không bao giờ có ý giành giật, cũng chưa hề nuôi hi vọng trở lại, chỉ là một chút yếu ớt khi ai đó nhắc đến một cái tên mà dường như đã trở nên quá thân thuộc, chỉ là khá khó chịu khi thấy ai đó thay đổi từng ngày và dần mất đi bản chất đã làm nên một tình cảm lớn lao trong tôi.
Tôi yêu sớm, nhiệm vụ học tập phải được đem lên hàng đâu nên đừng ai nghĩ tôi sẽ tiếp tục dấn bước vào một con đường mà tôi không biết lối ra của nó ở đâu nữa nhé. Không bao giờ, không bao giờ nữa đâu. Chỉ là chút yếu lòng cần một sức mạnh để vực dậy mà sức mạnh bản thân không đủ sức thực hiện.
Đừng ai nghĩ là tôi muốn làm cao, chữ "làm cao" không hề có trong từ điển của tôi. Chỉ là một vết thương trong tim gần liền sẹo chứ chưa lành hẳn, yếu ớt đến nỗi chỉ cần một chút xốn xan cũng khiến nó rạch toạt ra đau điếng.
Ờ, và đừng ai ngờ vực gì thêm.

Read More

8 thg 5, 2011

Nóng


"Giá như được chết đi một lúc
Chắc bình yên hơn một giấc ngủ dài
Nếu được xuống địa ngục thì càng tốt
Lên thiên đàng sợ chẳng gặp ai..."
...
Sao cứ thích hối thúc, sao cứ muốn mọi chuyện rối tung lên, sao luôn muốn việc gì cũng phải rõ ràng. Thư thả chẳng "ngon" hơn?
Lại có người khiến mình phải bận tâm, sao con gái khó hiểu vậy nhỉ? Nếu đã chờ đến ngần ấy thời gian, thì cứ đợi nữa đi, đợi cho đến khi nào tâm này liền lại, tim rung rinh tạo một kẻ hở đủ rộng để nhồi nhét một người vào đấy đấy. Nếu không chờ được, nếu cứ sốt ruột, nếu cứ hối thúc càng làm cho tôi cảm thấy khó chịu, tâm này không bình yên thì rất dễ đưa ra những quyết định bệnh hoạn lắm đấy.
(Nếu thấy cần, muốn thì cú tìm ai đó mà mến, mà thích, mà yêu, mà thương nói thằng thương tôi khổ lắm!)
P/S: Ngày nóng nực, người cực nóng, lòng cực nực, lòng người cực nóng nực...
Read More

5 thg 5, 2011

Người dưng ơi...

Biết đâu ta thôi yêu em ta vui hơn bao giờ...
...
Cứ như là anh em một nhà, vui với nhau và buồn cũng cùng nhau, thật tình là tôi cũng rất đau khi thấy những giọt nước mắt của cô bạn ấy. Xin đừng bao giờ đem lòng yêu thương đặt để vào một người dưng nữa bạn tôi ơi, có lưu luyến gì thì để nước mắt cho riêng, có thương thì thương ta đừng tàn hại ta không tiếc mình...
Tôi biết sẽ rất đau, sẽ rất khó chấp nhận sự thật, nhưng nghĩ lại xem bạn tôi hỡi, ta là ai? Hãy tự hỏi mình như thế rồi tự trả lời, ta là T.T.H ta là N.T.M hay ta là ai đi nữa thì ta vẫn đang hiện diện trên cõi đời này, ta vẫn cười, vẫn khóc vẫn tiếp tục sống. Hãy đem lòng mà yêu bản thân, đem lòng yêu những người thân bên ta vì biết đâu có đôi lúc ta gục ngã không ai nâng ta lên ngoài họ.
Và nhớ nè, khi trót đem yêu thương gửi tặng một ai đó mà không nhận lại được đừng gục ngã như cô bây giờ vì sẽ có lúc, một ai đó sẽ trả lại bạn đầy đủ thậm chí còn nhiều hơn. Hãy vui sống và đừng lẩn tránh bạn tôi nhé. Yêu bạn nhiều lắm, bồ yêu!
- Nhớ những việc này nhé:
  • Không được nghe những bản nhạc buồn
  • Không được ở một mình
  • Thôi suy nghĩ về chuyện đó nữa
  • Và nhất là đừng nuôi hi vọng trở lại
P/S: Đau, đau lắm, đau đến quắt queo và trống rỗng nhưng vẫn phải chọc cười thiên hạ.
Read More

9 thg 3, 2011

Ngu

Một bài hát của ca sĩ Michel Delpech: "Nàng đã ra đi với một thằng ngu."
...
Tôi chán là một cậu trai ngoan rồi, tôi cũng chán nốt với cái biển vô hình dáng phía sau lưng mình "Khoai tây là cục kít".
Sao vậy, tôi cứ nghĩ là mình khác rồi, tôi khác hơn nhiều chứ, nhưng không, tôi vẫn chưa thể thoát ra được cái bùn nhầy nhậy đó. Mà sao con người ta có thể quên khi mà mọi thứ cứ vô tình nhắc họ nhớ?
Chợt thấy tôi thật ngốc, tôi của ngày xưa đã chết ngộp trong những khoảnh khắc hỗn tạp mất rồi còn tôi của bây giờ thì chẳng tìm thấy ở đâu nữa...
P/S: Hôm nay là ngày một tôi khác nữa ngừng thở...
Read More

13 thg 1, 2011

Đậm và Nhạt


"Những cây viết có mực đậm là những cây viết sắp hết mực"- Bạn nói khi đổi cây viết mực nhạt của bạn với cây viết của nó.
Lạ! Trước giờ nó vẫn thích viết những cây viết có mực đậm, những cây viết có mực nhạt viết chán lắm và nó sẽ quẳng cây viết ấy ngay. Bởi nó vẫn thường thích những gì rõ ràng và sòng phằng.
Bạn bảo, đâu phải cái gì hễ rõ ràng, hễ sòng phẳng là tốt, đôi khi có những cái mờ nhạt, thiếu rõ ràng lại là điều tốt cho nó hơn hoặc dã sẽ tốt cho những người xung quanh nó.
Quái! Bạn nói lúc nào cũng triết lý, nhưng nó thề, nó thề là nếu nó hiểu được những gì bạn nói nó sẽ đi bằng đầu và uống nước bằng lỗ mũi. Chả hiểu cái con khỉ khô nào ráo trội!
"Rồi có một lúc mày sẽ hiểu những gì tao nói"- Bạn khẽ rò rĩ bên tai nó.
Ừ, giờ thì nó đã ngờ ngợ ra hết rồi giống như cây viết chứ gì. Mọi cây viết đều bắt đầu từ những dòng chữ rất nhạt, về sau là những dòng chữ đậm hơn, và khi nó thực sự đậm như ý ta mong muốn thì cũng là lúc cây viết ấy sắp hết mực... Đôi khi nhạt một chút, lợt một chút mà ta biết rằng cây viết của ta vẫn còn một ống mực đầy còn hơn đậm đà mà ta chẳng biết khi nào ống mực sẽ rỗng toét bất ngờ!
Read More

23 thg 12, 2010

Nhạt


Tía mắng từ ngoài đường vào tận trong nhà, từ trong nhà ra thẳng ngoài đường, từ trước sân ra sau nhà, lúc ăn cơm cũng như lúc sắp đi ngủ. Lúc nào tía cũng càm ràm, mắng nhiết.
Người ngoài đi ngang tự hỏi cái ông này làm gì mà mắng con ổng dữ vầy nè. Không mắng làm sao được, con ổng lơ ngơ, đãng trí đến độ đi thi cũng chả nhớ nỗi cái giờ thi. Bạn nó ngồi cắn bút làm bài thi. hỡi ơi, nó ngồi nhà học bài như điên như dại. Có thằng con như vậy, không mắng cũng tiếc đứt gan chứ chả chơi!
Mắng thì mắng, chửi thì chửi. Mắng cũng rồi, chửi cũng rồi. Tía nó ngồi lại, vuốt tóc thằng con rồi nhẹ nhàng nói tao mắng mày là mắng cho mày tỉnh ra, cho tâm mày bình lại, chuyện gì chứ cái chuyện nghỉ thi là tài trời lắm con biết không.
Rồi tía cười nhạt, bảo thằng con lấy ra tờ giấy viết đơn xin thi lại. Chuyện gì chứ chuyện này tía rành, cả chục năm làm cán bộ Nhà nước cũng giúp tía biết cách mà giải quyết mấy cái vụ này, không có tía chắc giờ này nó còn ngồi run bây bẫy. Có tía, có má lúc nào cũng hơn!
P/S: Này ban! Chẳng ai trong chúng ta biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra vào giây tiếp theo của cuộc đời mình. Cuộc sống đôi khi quá nhạt nhẽo cần những chuyện "động trời" như thế để nhớ cái gì cũng có thể nhạt nhẽo, riêng chỉ có tình yêu gia đình...
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena