30 thg 5, 2011

Ờ, thì tôi đang cô đơn đấy

Chẳng bao giờ xảy ra chuyện ta yêu mà người con gái không hề hay biết- ta tin rằng mình đã tỏ tình một cách rõ ràng bằng một giọng nói, một ánh mắt, một cái chạm tay nhẹ nhàng.
[G.Greene]
...
Càng ngày càng thấy bất mãn với cái cuộc sống này, các mối quan hệ bắt đầu phức tạp thấy rõ. Tôi có thể cảm thấy mọi người đang bắt đầu thay đổi để kịp thích nghi, nhìn lại bản thân mình vẫn còn đang đứng chựng một chỗ. Rõ khổ, ai bảo quá khứ quá đẹp!
Dù gì rồi tôi cũng phải lê thân, làm đủ mọi cách để mình không bị bỏ lại phía sau, nhưng khoảng cách bây giờ quá lớn lao, muốn bước đến gần họ phải chạy mà thể lực của tôi chỉ đủ sức chạy những chặng đầu, tôi chạy thì họ cũng chạy, càng chạy càng xa, càng đuổi theo lại càng thấy mệt mỏi. Tôi đuối sức quá!
Tôi không ghét mọi chuyện như thế này, tôi ghét bị bỏ rơi, tôi muốn được quan tâm và tôi quen là người chạy nhất, tôi thích cảm giác bỏ mặc mọi người ở phía sau và hoan hỉ khi họ phải vận công đuổi theo mình. Tôi căm thù khi nhìn thấy mọi người- ngay cả kẻ yếu nhất- cũng đã vượt qua tôi. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt sót thương, càng làm tình trạng này thêm rối rấm.
Ờ, thì tôi đang cô đơn đấy. Xá gì!
P/S: Muốn ngừng đi nhịp thở để biết mình vẫn còn bình yên ở bên...

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena