13 thg 5, 2013

NHỮNG ĐIỀU (NGAY CẢ) HARVARD CŨNG KHÔNG DẠY BẠN



Trong vụ cướp nhà băng, một tên cướp hét lên: "Tất cả đứng im, nên nhớ tiền thuộc về Nhà nước, còn mạng sống thuộc về chúng mày!"


Mọi người trong ngân hàng nghe xong liền im lặng nằm xuống.


 => Điều này được gọi là: "Cách thức khai tâm - Thay đổi những suy nghĩ theo lối mòn"

-


Có cô nhân viên nằm trên bàn trong tư thế khêu gợi, một tên cướp hét lên: "Làm ơn cư xử văn minh, chúng tôi là cướp chứ không phải những kẻ hiếp dâm!"

=> Điều này được gọi là "Hành xử chuyên nghiệp - Chỉ tập trung vào công việc mà bạn được huấn luyện!"

-

Khi tên cướp quay lại, một tên cướp trẻ hơn (có bằng MBA) nói với tên cướp già hơn (kẻ mới tốt nghiệp hết phổ thông): "Đại ca, có phải đếm xem chúng ta cướp được bao nhiêu?". Tên cướp già gằn giọng: "Mày ngu lắm, bao nhiêu tiền, đếm thế nào được? Đợi đi, tối nay TV sẽ nói chúng ta cướp được bao nhiêu!"

=> Điều này được gọi là: "Kinh nghiệm - Ngày nay thì kinh nghiệm quan trọng hơn giấy tờ, sách vở"

-

Sau khi băng cướp rời khỏi, giám đốc chi nhánh định gọi báo cảnh sát. Kế toán trưởng vội vã chạy đến, thì thầm vào tai ngài: "Đợi đã, hay để 5 triệu chúng ta biển thủ vào trong số bị băng cướp lấy mất!"

=> Điều này được gọi là: "Bơi theo dòng nước - Chuyển đổi những tình huống bất lợi trở thành thuận lợi"

-

Người giám đốc tự nhủ: "Vậy thật tuyệt nếu cứ mỗi tháng lại có một vụ cướp!"

=> Điều này được gọi là: "Hãy loại bỏ những điều khó chịu - Hạnh phúc là điều quan trọng nhất"

-

Ngày hôm sau, TV đưa tin 100 triệu đã bị cướp khỏi nhà băng. Những tên cướp đếm đi đếm lại thì chỉ có 20 triệu. Chúng rất giận dữ: "Chúng ta mạo hiểm mạng sống của mình chỉ để lấy 20 triệu, bọn chó lãnh đạo chỉ ngồi chơi mà cướp được 80 triệu. Đúng là học hành, có bằng cấp thì chúng nó được ngồi cái ghế đấy, cướp tiền siêu đẳng hơn chúng ta!"

=> Điều này giải thích tại sao: "Kiến thức thì giá trị như vàng"


------------------
KẾT LUẬN: Trong cuộc sống luôn có những điều chúng ta có thể nhanh chóng nhìn ra, có những điều không, có những điều phải qua đau đớn mới học được mà không trường học nào dạy được cho ta.

Quan trọng là thái độ của ta, niềm tin của ta sau mỗi thất bại để đứng lên và tiếp tục "đi cướp" (tiếp tục dấn thân mà trải nghiệm cuộc sống)

Read More

10 thg 5, 2013

10 ngày chó chết.

"Sao ngươi lại nhìn ta như thế? Màn đêm ủ dột kia. Ngay cả ngươi cũng ruồng bỏ ta. Ta biết đi tới đâu?"
...
1. Làm gì đó đi, mắng chửi, nặng lời, đấm đá hay ra ngoài kia mà sống cho ra sống. Đụ mẹ, đừng nằm yên ở đây, khốn khổ với những suy nghĩ không đầu không cuối về việc tại sao những người đó lại đối xử với mày như vậy. Chó chết, đừng bao giờ nghĩ rằng sẽ có kiếp sau. Những kẻ nợ nần tình cảm của mày đến hết kiếp sau cũng chẳng thể nào trả hết được. Hãy sống trọn vẹn cho hết kiếp người này đi vì chắc gì kiếp sau đã được làm người?

2. Cười một nụ cười nặng nề như đá, những thứ chó má trên cuộc đời này nhiều vô số kể. Nếu cứ ở đó mà để tâm, cầm notebook trong tay mà ghi lại, học thuộc thì thế đéo nào mày mới sống tốt được. Quẳng nó qua một bên mà cải tạo cái cuộc đời tạn rùi của mày đi.

3. Con người cũng chỉ là món đồ chơi của Thượng đế và yêu đương thực chất là làm phiền nhau. Chịu đựng được thì tiếp tục, không thì cút. Thế thôi!

4. Thưa Thượng đế, nếu ngài cảm thấy con là một bản thể hỏng bét và không theo những tiêu chuẩn mà ngài muốn. Ngài cảm thấy xấu hổ vì con vô cùng và ghét con đến chỉ muốn con biến mất. Xin ngài hãy làm điều đó ngay đi chứ đừng đề nặng vô số những rắc rối lên đầu con.

5. Tôi vô cùng chán ghét bản thân mình. Từng thớ thịt trên người, từng suy nghĩ và hành động,... của bản thân, tôi đều cảm thấy vô cùng kinh tởm. Tôi tự hỏi, những người khác đã phải chịu đựng mình thế nào trong ngần ấy năm qua nhỉ. Và rồi tôi cảm thấy ngưỡng mộ họ vô cùng vì đã giữ một thái độ cực kì tự nhiên khi đối diện với tôi.

6. "Nếu em không biết giá trị của mình ở đâu thì em nhìn ai cũng sẽ hơn mình cả thôi cô bé à!
Đừng quá khắc khe với bản thân, nhìn lại những gì mình đã làm được mà tự hào, xét xem những gì mình chưa đạt được mà phấn đấu. Đời còn dài, tự từ mà trải nghiệm". 


Lạy thánh, tôi đã khuyên một cô bé như vậy. Xét lại bản thân tôi mà xem này. Quả thật người ta nói gì về mình cũng đúng, tôi chỉ được cái nói giỏi.

7. Không muốn thi Đại học! Không còn đam mê, không còn ý chí phấn đấu. Cảm giác cuộc sống không còn lối đi, tôi như một con ó chỉ có thể bay từ mặt đất, một con dơi không thể cất cánh từ một địa điểm bằng phẳng và một con ong nghệ không biết cách hướng lên trên tìm sự giải thoát. Đời này còn bao xa? Bế tắc này còn bao lâu? Bao giờ thì ta chết?


8. Tôi đã làm tình đấy. Hơn nữa là một cuộc làm tình đồng tính. Chẳng có một cảm giác sướng khoái này để mà rên rĩ. Chẳng có một cái hôn nào được ban phát. Chỉ là hì hục cùng nhau và trở về với một khỏang trống đen tối trong tâm hồn. Không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Không biết đang lơ lững ở đâu trong sâu thẳm của phần tối tăm nhất cuộc đời. Tôi không biết gì cả! 


- Tình dục làm người ta lầm tưởng rằng mình thân nhau lắm!


9. Ngày qua ngày, tôi lại nghĩ đến Roz. Có người bảo tôi chỉ cần nghĩ đến ai đó mà thấy đau lòng thì hẳn là bạn yêu người đó. Tôi đã cố gắng hận cô ấy, tôi tưởng mình đã thành công. Nhưng không, không, không thể nào hận được. Vẫn thấy lòng đau nhói. Tim, gan và nội tạng như vỡ vụn ra. Tôi chỉ biết lau nước mắt!


10. Fuck....fuck....fuck.....y.....o....u...u....u!


Read More

6 thg 5, 2013

Vì đời còn một chữ duyên...

Anh lang thang góc phố 1 mình, lắng nghe lòng, buồn như oà khóc...
...
Chị cứ nhìn tôi mãi, mái tóc ngắn cá tính, nụ cười tinh nghịch, cô gái nhỏ nhắn ngồi trước mặt tôi nhìn thật dễ thương. Sau 4 năm với những quãng liên lạc đứt gãy và những cuộc hẹn gặp mặt bị trì hoãn, cuối cùng, tôi cũng gặp được chị với không một cuộc hẹn, không một lời nhắn, tất cả chỉ là tình cờ. Tôi bắt đầu tin vào duyên số... 

Sau chầu cafe kéo dài 30 phút trong lặng im, chỉ là ngồi nhìn nhau nghe tiếng nhạc không rõ tựa đề. Cố gắng đoán biết trong tâm tưởng những gì diễn ra trong suy nghĩ của đối phương mà như giả đò mừng vui vì nhớ ra được tên một bài hát... Lắm lúc lại đảo đôi mắt cười như dò xét, chắc là người đó thất vọng lắm... 

Tôi đã gặp chị  ở ngã 4 đường, chia tay cũng ở gã tư đường. Chị rẽ trái, còn tôi rẽ phải...

Cố gắng trở lại những phút giây bình tịnh nhất như chưa hề đi qua một cơn rung lắc nhẹ nào trong cuộc đời về một cuộc gặp mặt bất ngờ không được tiên đoán trước, tôi đi trong vô thức đến khi đôi chân mệt mỏi rã rời. Tôi cố lê thêm vài bước nữa để đưa cái cơ thể khô cằn với cái tâm hồn nặng trĩu những suy nghĩ mông lung trở về với thực tại. Bỗng dưng sao thấy hối hận và muốn trở thành một đám mây yên bình trôi giữa trời đất. Và thấy như mình vừa được nhẹ tênh...

Ngồi nghỉ ở một trạm xe buýt có vòm che, tôi hớp một ngụm coca vừa mới mua, ngắm nhìn những giọt mưa thông thả rơi xuống từ bầu trời. Tôi thích loại nước thức uống xẫm màu này, vị thì không có gì đặc biệt nhưng tôi khoái cái cảm giác tức tưởi khi hơi gas xộc lên mũi, cái nghẹn ran rát ở cổ và cả cái ợ khoan khoái từ bao tử. Tất cả tạo nên một sự sảng khoái lạ kì. Tôi chợt nhớ đến một người cũng từng có sở thích uống coca như thế...

Người đó, bây giờ như thế nào tôi hoàn toàn không biết, đang ở đâu cũng là một câu hỏi khó khăn. Không những anh mà một loạt những cái tên với những hình ảnh đính kèm chạy qua đầu trong buổi chiều hôm đó như những giọt mưa chỉ xuất hiện một lần rồi tan biến mất. Không cách nào tìm lại được... Hơn 19 năm, tôi không đếm được có bao nhiêu người đã đi qua cuộc đời mình. Có những gương mặt chẳng thể nhớ rõ nét, chỉ còn mập mờ chút kí ức mông lung. Có những người một thời thân thiết, thế rồi dần dần lặng lẽ rời xa nhau. Có những người ngày nào cũng giáp mặt mà chẳng thế nhớ nổi tên. Cuộc sống cứ thế trôi, người đến rồi người lại đi. Đôi khi bất giác nhớ về một ai đó rồi tự dưng sờ tay lên ngực mình, thấy nhoi nhói đau. Chợt nhận ra, mình đã bỏ rơi họ đâu mất rồi...

Có quá nhiều những sự biến mất như quy luật bài trừ của cuộc sống, họ đến với ta trong một thời khắc nào đó trong đời, làm tròn nghĩa vụ của mình rồi rời xa ta mãi mãi. Cũng có những người đến không đúng thời điểm thế nên họ buộc phải đi và sẽ trở lại vào thời điểm đã được định ước sẵn và rồi lại tiếp tục ra đi. Ta thì cứ lao đầu tiến về phía trước, sống cuộc sống của mình với những gánh lo nặng trĩu. Nhớ có một câu trong "Những người khốn khổ": những người trĩu xuống dưới sức nặng thường không nhìn phía sau họ. Thấy thấm quá đỗi, vì quá chú tâm với gánh nặng của mình, ta đã chẳng hề chú ý đến một dấu hiệu của sự chia ly. Đến khi quay đầu nhìn lại, ai đó đã đem người thân yêu ta đi đâu mất...

Tôi sợ những sự biến mất như thế. Y như rằng đã bị đánh cắp mất một mảnh yêu thương quý giá trong tâm hồn. Thế nên tôi tìm đủ mọi cách để giữ những người tôi yêu không rời xa tôi đi mất. Tôi xin số điện thoại, tôi mãi miết với những lời mời kết bạn, tôi tìm đến tận nơi họ ở như thể để chắc rằng họ chẳng thể nào biến mất được. Nhưng như những kì quặc vốn dĩ đã là sở thích của Thượng đế, ta có cố gắng nắm giữ những người ta quý mến trong vòng tay thì một phút giây xao nhãn vô tình để lạc một hình hài đến khi tìm lại thì đã là quá muộn màng , chỉ còn biết ngậm ngùi nếm vị chia phôi. Cái gì đã là quy luật thì chắc chắn nó sẽ được thực thi. Làm sao khác đi được? Có cố níu giữ cỡ nào rồi cũng sẽ tuột khỏi tầm tay...

Và rồi, cuộc gặp gỡ định mệnh với chị như một ngọn lửa nhen nhóm trong tôi một niềm hy vọng và lạc quan về về sự khởi sắc trong những mối quan hệ sắp mờ phai và bị quên lãng qua thời gian. Tôi cười vui sướng và nhủ thầm "À, thì ra trên đời này còn có một chữ duyên". Phải rồi, đó là chữ "duyên". Tôi bắt đầu tin rằng, nếu còn "duyên" thì vào một khắc nào đó trong cuộc đời này, tôi sẽ còn gặp lại những người tôi yêu mến. Ở một địa điểm nào đó, một hoàn cảnh nào đó mà tôi không ngờ tới. Tôi sẽ lại được gặp lại họ trong reo vui. Bởi vì, trên đời này vẫn còn một chữ DUYÊN...

P.S: Từ giờ phút này, khi đối diện với một cuộc chia ly, tôi sẽ mỉm cười thay vì mếu máo, sẽ khẽ khàng thì thầm vào tai người yêu dấu: Nếu còn duyên, thì dù có đi đến đâu cũng sẽ có ngày gặp lại mà. 

           
Read More

CÂU CHUYỆN VỀ CON NHỆN Ở TRÊN CỬA MIẾU PHẬT BÀ QUAN ÂM


Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.
Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.
Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"
Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"
Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì ta không bao giờ có được và những gì đã mất đi vĩnh viễn!". Phật chỉ gật đầu, rồi Ngài đi khỏi.
Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.
Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"
Nhện nói: "Con vẫn tin rằng trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"
Phật nói: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."
Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.
Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"
Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không bao giờ ta có được và cái đã mất đi vĩnh viễn."
Phật nói: "Nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người!"
Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.
Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng nghĩ rằng, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.
Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.
Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, người gặp con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"
Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.
Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.
Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.
Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.
Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.
Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"
Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm…
Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?
"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.
Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.
Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.
Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.
Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.
Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?
Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.!!!

Read More

4 thg 5, 2013

Có quan trọng không?


Có người nói với tôi rằng, việc gì phải lo nghĩ, bản thân mình là ai không quan trọng, sống tốt là được...

Tôi tự hỏi, xác định mình là ai, bây giờ có còn quan trọng không?

Read More

1 thg 5, 2013

Chào tháng 5!

Những chiếc va li tồi tàn của chúng tôi lại một lần nữa chất đống ngoài vỉa hè; con đường phía trước thậm chí còn dài hơn nữa. Nhưng có hề chi, con đường đi chính là cuộc sống. 

- Jack Kerouac-
...

Chẳng hiểu sao một ngày nghỉ như thế này mà sáng nay cái thằng làm biếng dữ thần ôn như tôi lại ngoan ngoãn thức dậy rất sớm. Vừa pha cho mình một tách cà phê sữa vừa nhâm nhi vài mẫu bánh bích quy, tôi ngắm nhìn những chiếc xe đang lao đi trên đường phố. Tháng 5 đã đến với tôi như thế...

Tháng 4 vừa trôi qua với rất nhiều biến cố mà tôi không tiện nói ra vì nó mang tính riêng tư nhiều quá. Không biết từ khi nào tôi lại không muốn chia sẻ quá nhiều điều trong cuộc sống của mình qua những con chữ. Có lẽ, tôi đã quá nhạy cảm chăng khi có cảm giác rằng chốn này không còn của riêng mỗi mình tôi nữa. Niềm vui nhìn những bài viết mình viết ra được mọi người chia sẻ xen lẫn với nỗi lo mơ hồ khi nhìn thấy những con số Thống kê tăng dần đều. Nó báo động cho sự phanh phui những mảng tối trong cuộc sống riêng tư và một cuộc thanh trừng sự thật manh nha trong những bài viết tiếp theo...

Gạt bỏ những mối lo nghĩ vẩn vơ đó, entry đầu tiên của tháng 5 sẽ được bắt đầu với một vài dòng viết về một chàng trai cùng tuổi tôi chợt nhớ đến trong mông lung những hồi tưởng về thời học sinh vừa trôi qua. Chưa từng học cùng một lớp nhưng tôi biết cậu qua những lời chào vào buổi sáng mỗi lúc bắt gặp tôi lao qua  lớp cậu học như tên bắn. 

- "Chào buổi sáng, H!"

Mỗi lúc tôi nhớ đến cậu trai này là văng vẳng bên tai câu chào quen thuộc ngày nào. Chúng tôi rất có thể sẽ trở thành những người bạn tâm giao của nhau vì ấn tượng và cảm tình của tôi với cậu ấy rất tốt nếu như thời gian không đem bạn tôi đi xa mất. Chợt nhớ đến một đoạn văn:
"Mặt Trăng đang dần dần rời xa Trái Đất với tốc độ gần 4cm/năm. Một ngày nào đó, Mặt Trăng sẽ hoàn toàn tách rời Trái Đất, không quay quanh Trái Đất nữa. Cũng giống như bạn cũ, thậm chí là người tình đã lâu không gặp hay không liên lạc, thực ra họ đang từng chút từng chút một, bằng tốc độ thong thả mà chúng ta tuyệt nhiên không thể nhận ra, lặng lẽ rời khỏi cuộc đời chúng ta."
Dạo này sếp Karma quan tâm chu đáo đến thằng nhỏ học việc như tôi quá. Anh dạy tôi nhiều thứ về nhiếp ảnh, những chiếc lens.  Anh cũng tỏ ra vẻ thích thú với những bức ảnh của tôi, thật vui vì cuối cùng nỗ lực của mình cũng được đáp trả. Qua những gì anh truyền dạy, tôi bắt đầu có đam mê tợn hơn với cái thứ nghệ thuật lắm tiền và cũng không kém công phu này. Karma cũng khuyên tôi nên viết lách nhiều để rèn luyện, ông bố trẻ bảo người trẻ như tôi phải chăm viết để lấy kinh nghiệm không thì già như anh lại tiếc. Điều anh nói làm tôi quan tâm nhưng điều đáng quan tâm hiện giờ là làm thế nào để khai thác hết người đàn ông tài năng này.

Sau khi được những cái note của tôi trên facebook, Rem bảo tôi nên viết sách [tôi đang cười]. Cô nàng bảo sách không những là nguồn kiến thức vô tận cho những người muốn học hỏi mà còn là nguồn tiền vô đáy, tôi đang túng thiếu thì tại sao không thử một lần xem sao vì thật ra cũng chẳng mất gì mà. Anh Ngân cũng khuyên tôi nên viết sách, bảo khi nào viết xong thì đưa cho anh đọc, anh cũng đề nghị vẽ bìa cho quyển sách của tôi. Tôi cười, tính tôi ham vui chắc là sẽ thử ngay sau khi kì thi "độc hại" kết thúc. Chẳng có gì phải e ngại, tôi nghĩ vậy, mỗi con người đều có một quyển sách trong đầu mình chỉ khác ở chỗ người này viết ra nó còn người kia thì giấu chặt nó. Thế thôi!

Tôi cần mua một cái kính mới cho mình, mắt tôi tăng độ không phanh và tôi bắt đầu có những cảm giác cực kì khủng khiếp. Thật tệ hại với một đôi mắt bệnh tật! 

Một tháng 4 với những thứ linh tinh like shit đã kết thúc, tháng 5 sẽ đến đem theo những cơn mưa. Mưa gắn với  nhũng thứ mấy không hay ho gì với tôi, mùa mưa đem đến những cảm xúc khó ở như một căn bệnh kinh niên tái đi tái lại làm tróc đi những mảng vừa liền lại trong tim. Nhưng tháng 5 là một tháng mới mẻ, mọi sự khởi đầu luôn làm cho con người phấn chấn hẳn lên. Những niềm vui mới lại bắt đầu, những cơ hội mới sẽ gõ cửa và cả những rắc rối mới đang đón đầu. Nhưng có hề gì, hãy thả lỏng đi! 

Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena