24 thg 7, 2015

T.i.m



Thật buồn cuời, trái tim này nếu không nằm trong lồng ngực thì chẳng phải chỉ có tác dụng là để nấu cháo thôi sao?
Thứ phản chủ đập nhịp lạc loài ...
Nằm trong ngực mình mà đập nhịp theo ai ....
Read More

23 thg 7, 2015

...

Bọn con người đã tìm ra một Trái Đất thứ hai. Ai đó làm ơn cứu nó đi! Nó lạ sắp bị hủy hoại rồi. :(
Read More

21 thg 7, 2015

Này Khoai

Này Khoai, bỏ ngay cái kiểu share link blog cho những ai mày muốn thân thiết với họ. Hành động đó ngu như thể, mày đưa thẻ tín dụng cho người lạ rồi nói thẻ em nè anh rút tiền ra mua quà tặng em đi. Thật sự ra thì họ đéo quan tâm mày viết cái chó gì trong này, cũng đéo quan tâm là mày gặp phải cái đách chó gì. Họ chỉ quan tâm, ô thì ra mày là một thằng bóng. Hay ho thật, mình phải đi kể cho mọi người nghe mới được.

Này Khoai, thôi cái kiểu lấy blog của mày ra để rêu rao khả năng viết lách của mày trong bất kì cái CV xin việc nào nữa. Nó không phải thứ để trao đổi một cái chỗ mày ngồi vật vờ hàng tháng với mớ chủ đề trên mây và nặn óc ra suy nghĩ xem mày phải viết cái gì cho phù hợp. Blog là con người mày, đừng đưa nó cho bất kì ai để họ lục lạo, dò xét, phân tích. Họ không có quyền và cả mày cũng không có quyền. Và, mày nghĩ mày viết hay lắm sao? 

Này Khoai, cái chó gì mà mày cứ suốt ngày viết về mấy thứ khốn nạn like shit hoài vậy. Ngoài kia còn quá nhiều thứ hay ho để mày chỉa mỏ vào hóng hớt. Buồn cũng là sống, vui cũng là sống thì sống trên niềm vui không thích hơn sao?

Này Khoai, đi đâu đi. Đừng có ở nhà, nhốt mình trong phòng rồi bật skype lên thủ dâm vớn n người. Phòng đầy mùi và mày thì càng ngày càng gầy.

Này Khoai, bao lâu rồi mày chưa đọc hết trọn một quyển sách nào? Bao lâu rồi mày không mua cho mình một tứ gì đó hay ho hay bước chân vào nhà sách. Bao lâu rồi? Và khoảng thời gian đó mày làm gì? Những status nham nhảm trên facebook, những bài báo khoe vú hở vùng kín của đám người mẫu xa lạ,.. Vô bổ như vậy mày thích sao?

Này Khoai, mày thật là một đống cứt bốc mùi!

Read More

16 thg 7, 2015

Kệ!


Read More

Vui Tour


Trước đọc Đường còn dài còn dài của Nguyễn Thiên Ngân giờ thì ngồi xem Vui Tour của Lê Cát Trọng Lý. Nghệ quá. Rồi tự hỏi, mai này mình làm như vậy có được không. Bỏ hết tất cả sau lưng rồi đi thôi. Chỉ đi thôi không cần đích đến vì nơi nào cũng là nhà

Read More

Tôi- mới có mấy ngày

1. Tôi đã dành ra hơn hai tiếng đồng hồ để đọc hết cả những tài liệu có liên quan đến hai cái hạch mọc lâu nay ở cổ. Có những thứ ở bên mình khá lâu mà không lên tiếng thì thành thử ra mình nhầm tưởng là nó không tồn tại. Tôi hoa cả mắt và thật sự khá hoang mang về những thông tin mình đọc được. Nhưng muốn biết chính xác nó là gì thì phải có một buổi đi kiểm tra mới chắc được. Tôi không tin mình không có thời gian cho những vấn đề này nhưng tôi cũng không muốn mạo hiểm rước thêm vài ba cái lo lắng kiểu dạng vậy về từ bệnh viện. Thôi thì để thủng thỉnh xem sao...

2. Tôi lại bắt đầu cuộc hành trình kiếm nhà ở mới. Bao giờ thì chuyện nhà cửa cũng khến cho con người ta lao đao khốn khổ. Khi mà tiền không đủ đáp ứng những nhu cầu thiết yếu về nhà cửa thì việc tìm kiếm một nơi ở đủ thỏa mãn mình với mớ chi phí chắt chiu ít ỏi là vô cùng khó khăn. Hai năm qua phải sống chung chạ với những người tôi không thích, chịu đựng những chuyện không phải tự mình làm ra và lắng nghe những điều không dành cho mình riết rồi khiến tôi phát nhàm chán với cuộc sống. Thứ duy nhất tôi cảm thấy gắn bó một chút với nơi đó là tiếng đàn organ non nớt của một cậu học trò luyện mỗi tối. Tiếng đàn đôi lúc đứt quãng vì chưa thạo, tiếng đàn đôi lúc thánh thót lạ lùng như qua tay của một nhạc công chuyên nghiệp. Những bản nhạc tôi không rõ ràng giai điệu hay cậu nhỏ không chơi đúng đó đôi lúc giúp át tiếng chửi bới nhau ồn ào thường xuyên của đôi vợ chồng chủ trọ. 

Tôi sống lãng quá, lãng mạn hay lãng xẹt thì không biết nhưng thật sự thứ âm nhạc phát ra nho nhỏ từ cái phòng trọ cuối dãy đó đã giúp tôi rất nhiều trong việc giam cầm mình sống một cuộc sống ổn định và chịu đựng lòng ham muốn dời đi nơi khác. Nhưng giờ đây, khi nỗi lòng bản thân và một vài tình huống không thể chấp nhận mà chịu đựng được nữa, tôi đành chọn giải pháp cuối cùng là bỏ đi. Đối mặt với chuyện sẽ lao đao một thời gian vì không có chỗ ở. Mà thôi kệ!

3. Có cái email tôi gửi cách đâu 3 tháng. Nội dung mail toàn những lời lẽ không hay dành cho người nhận. Nhưng đến bây giờ, khi mọi thứ nguôi ngoai và có phần chấp nhận được mọi chuyện, tôi lại muốn lấy lại cái email đó. Đặc biệt là khi biết người ấy từ đó đến nay vẫn chưa mở hộp thư ra bao giờ. Có những thứ khi sử dụng vào đúng thời điểm thì nó như một đòn knock-out vào đối phương  nhưng sai thời điểm thì chả khác một quả bom xịt là mấy. Không có tác dụng gì mà lại còn gây hại cho cả hai bên. 

4. "Người ta nói gì là chuyện của người ta. Mình nghe, tin, nhìn rồi để bụng, mới biến thành chuyện của mình"

         
Read More

13 thg 7, 2015

Call me yours...


Tôi và anh chạy xe trên đường cùng nhau rất lâu. Nhìn tấm lưng của người yêu dấu trước mặt mình, tôi thật chỉ ước được ngồi ở yên sau mà choàng tay lên ôm anh thật chặt. Khẽ thì thầm: Gọi em là của anh đi. Đừng bỏ đi đâu... Vào lúc đấy, tôi đã lấy làm khó chịu vì nhìn thấy anh phía trước đó mà không thể gần anh thêm được. Nhưng đến khi anh tạm biệt tôi để rẽ vào một đường khác, hai mắt tôi bỗng dưng ngấn nước. Cảm giác hụt hẫng vô cùng. Cuối cùng tôi mới nhận ra, đôi khi hạnh phúc chỉ đơn giản là cùng người ấy đi với nhau trên một con đường. Không cần một cái nắm tay, không cần một cái ôm hay lời lẽ thể hiện yêu thương chỉ nhìn thấy nhau và đi cùng một hướng là đủ. Về đến nhà, mỗi lúc nhớ đến cảnh chia tay đó, mắt tôi lại ngấn nước. Tôi lại nhõng nhẽo rồi...

Thật ra chúng tôi sẽ còn gặp lại nhau nhiều lần nữa cho đến khi anh cưới. Tôi đã ngầm quyết định theo ý mình như thế rồi. Tôi bất chấp hết đấy. Tôi mệt mỏi quá nhiều để phải sống theo một nguyên tắc đạo đức nào đó mà tôi làm chó gì có cái đạo đức đó. Tôi cũng quá mệt mỏi để đóng vai mình là một người có ăn học và biết nhường nhịn phụ nữ. Tôi chẳng cần biết gì nữa và tôi chỉ muốn ở với người tôi yêu thôi. Sở hữu anh đến khi nào thì hay khi ấy. Tôi khóc vào cái khoảnh khắc của ngày hôm ấy và đến tận những ngày sau này khi nhớ lại nó chỉ đơn giản vì nó giống như một thước phim ngắn tái hiện cả một quá trình dài mà mối tình này đã đi qua và tan vỡ. Tôi rơi nước mắt để khóc tang cho tình yêu đã chết yểu của mình.

Những gì tôi muốn thật sự rất đơn giản. Tôi chẳng cần gì nhiều hơn một người yêu mình và không muốn bỏ đi đâu. Tình yêu thật sự rất giống một sợ dây thừng vô hình. Nó bắt trói con người ta lại với nhau mà ngay cả khi không có một mối buột nào cũng chẳng ai trong số hai người rời bỏ nhau ra. Khi anh nói yêu tôi và khi anh anh nói anh sẽ lấy người khác thì tình yêu anh đang sử dụng đó là loại tình yêu nào đây? 

Có một người khuyên tôi rằng, người tôi yêu đã chọn rẽ sang một con đường khác không muốn cùng đi với tôi nữa. Tôi chỉ hai sự lựa chọn hoặc là dừng lại hoặc tiếp tục đi trên con đường đó và chờ một người đồng hành khác. Nhưng tôi không nghĩ mình đủ gan dạ để có thể bước một mình tiến tới phái trước. Tôi có thể đi theo anh không? Đi ở phía sau anh cũng được miễn là có anh...

         
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena