10 thg 9, 2016

Phải làm gì hả em


Phải làm gì để giữ một cuộc tình
Giữ người bên ta ngoan như là trẻ nhỏ
Ngoài kia toàn là mưa gió
Có nơi nào yên ổn như lòng anh?
Đừng đi xa, đừng đi xa em ạ
Thôi thì coi như số phận đã đành
Gắn con người với nhau trong mối dây định mệnh
Gắn lòng mình vào với trời xanh.
Phải làm gì để thôi những quẩn quanh?
Phải làm gì để em vui và chúng mình hạnh phúc?
Phải làm gì để đôi mắt nhìn nhau và biết là tình yêu này có thực?
Phải làm gì để qua những đêm không còn cô độc
Vì ở nơi này anh có em…
Có lẽ là, phải yêu thật nhiều thêm…



Trần Việt Anh
Read More

9 thg 9, 2016

Thù dai


Vừa bỏ hẳn 2 tiếng Facebook này nọ tìm mấy bạn cấp hai, cấp ba cốt để xem các bạn ngày xưa bắt nạt tôi bây giờ trông phát ốm thế nào, lại còn nghe Who's Laughing Now - Jessie J đâm ra càng không nhịn được cười.

Nhìn chung thì tôi bẩn tính thù dai rất buồn phải công nhận thế, ờ nhưng mà lấy cái gì, lấy cái gì bây giờ mà bù đắp cho thương tổn thơ dại nào? Đến tận hè năm trước tôi vẫn còn khóc như mưa mỗi lần nhớ lại dạo ấy, đến tận chiều nay vẫn hỏi Mẹ là: "Mẹ có thấy con nhận thức chậm không?".

Thê thảm thế cơ mà!
Read More

8 thg 9, 2016

...






"Em thấy buồn cười. Ở đây không ai thích đối diện với 1 chuyện bình thường nhất theo cách bình thường nhất"











Read More

7 thg 9, 2016

Khoai nghe nhạc Thái Thanh


Giờ tôi mới biết danh ca Thái Thanh là mẹ của danh ca Ý Lan. Nghe cái tên Thái Thanh đã rất lâu rồi nhưng gần đây mới bắt đầu nghe đến nhạc của bà ấy. Phát hiện ra Ý Lan là bản sao có vẻ không hoàn hảo lắm của mẹ mình. 

Cá nhân tôi không thích cách hát của cô Ý Lan. Cảm giác cô ấy làm quá không cần thiết và điệu đà một cách gượng ép. Nhưng khi tôi nghe Thái Thanh hát thì lại khác. Mỗi lần bà ấy cất giọng, tôi cứ có cảm giác như giọng ca ấy đã vọng về từ đâu đó rất xa. Khiến người ta cứ muốn lắng tai nghe mãi xem nó đến từ đâu và đã nghe từ bao giờ. Thật hiếm có một giọng ca nào lại khiến tôi nhớ về những ký ức cũ đến như thế... 

Nó gợi tôi nhớ đến khoảng thời gian cách đây rất lâu, lúc tôi còn nhỏ. Nó có phải nó đã phát ra từ cái máy cát sét cũ của nội tôi không? Cái thứ âm thanh lập lòa lắm lúc lại rít lên chói tai vì cuộn băng đã nhão ấy. Khoảng thời gian mà chiếc máy cát sét cũ nội xin từ người bà con ở thành phố mang về là món ăn tinh thần duy nhất của cả gia đình tôi mỗi buổi tối. Ca từ của những bài hát ngày đó có thể tôi không hiểu thấu cho tường tận nhưng cảm giác buồn thiu thỉu lạ kỳ từ giọng ca đó thì tôi thẩm thấu nhanh hơn.


Giọng Thái Thanh còn làm tôi nhớ đến những đêm khó ngủ nằm gối đầu lên tay nội. Ba thì say mèm ngủ ngáy khò khò còn mẹ thì phải thức trắng đêm ngoài nhà sau canh heo trở dạ. Giữa tiếng côn trùng kêu ri ri là tiếng hát đó cất lên da diết. Giữa làm gió từ chiếc quạt tay nội thổi mát từng đợt buồn hiu là hơi ấm bà tỏa ra dìu dịu. Đó là khi tôi nấp mặt vào lòng nội cố ngủ để ngăn dòng nước mắt khóc nhè đòi mẹ vào giỗ giành không thành đây mà.

“Trả hết cho người, cho người đi, 
trả hết cho ai, ngày tháng êm trôi, 
đường ta đi , trời đất yên vui, 
rừng nắng ban mai, đường phố trăng soi, 
trả hết cho người, cho người đi. 
Trả hết cho ai, 
trả những chua cay,
 ngày chia tay, lặng lẽ mưa rơi,
 một tiếng thương ôi, gữi đến cho người, 
trả hết đôi môi giựơng cười…”

Tôi đã nghĩ tôi không nhớ gì về những năm tháng đó nữa. Nhưng khi nghe giọng hát của cô Thái Thanh, tôi nhớ rất nhiều. Cái giọng ca đó thật đặc biệt. Có ai công nhận với tôi thế không?
Read More

31 thg 8, 2016

...








Bạn à, mình chẳng muốn gì hơn là bạn hãy giữ người yêu của mình cho thật tốt. Đừng để nó quấy rầy mình nữa. Phiền chết đi được!
Read More

24 thg 8, 2016

Khoai-sến-sẫm


Trên đường Chu Mạnh Trinh đoạn cắt với đường Lý Tự Trọng hướng chạy ra  Nguyễn Du có cái chỗ bán hàng bông đẹp ơi là đẹp. Cứ đến 6 giờ chiều ánh sáng từ bóng đèn dây tóc mắc trên thanh xà tre tạm bợ hắt sáng vào tấm tường ố vàng cũ kĩ và mớ rau củ quả sắp xếp đẹp đẽ trên chiếc sạp gỗ. Bà bán hàng ngồi trên chiếc ghế nhựa đặt cạnh đó đăm chiêu nhìn xuống nền gạch vỉa hè. Chốc chốc lại ngó lên vẻ mơ màng khó hiểu nhìn ra dòng xe tấp nập vội vã bấm còi tin tin.

Cảnh sắc đơn giản và nhẹ nhàng mà đẹp không tả đó cứ ám ảnh tôi suốt. Ngày nào đi học có dịp chạy ngang, tôi buộc mắt mình phải ngó sang thật lâu cái gian hàng rau đó. Tiếc là đường nhỏ, xe ô tô rất nhiều nên nếu dừng lại lâu để chụp một tấm ảnh thì bị quát ngay. Nên tôi chỉ nuối tiếc cố thu cho hết cảnh đẹp điện ảnh vào tầm mắt rồi lướt qua.

Lạ thật nhỉ, giữa phố thị xa hoa, giữa con đường tấp nập xe sang như thế lại có một góc nhỏ trên vỉa hè tầm thường lại mang cho mình một vẻ đẹp ma mị đến thế...
Read More

19 thg 8, 2016

Nói xấu mẹ

  • Chuyện 1
Mẹ đi công chuyện. Tôi ở nhà thì có người đến thu tiền nước. Mẹ tôi bỏ tiền trong một cái ly để tít gốc trong của cái tủ. Tiền lẻ (tờ 200, 100 và 50 ngàn) mẹ xếp dọc quấn dây thun, tiền chẵn (những tờ 500 ngàn) mẹ gấp lại quấn dây thun. Tôi vốn không hề biết có 2 loại tiền trong cái ly đó. Bởi vậy khi tôi mò tay vào lấy tiền thì đụng vô xấp tiền lẻ trước. Mà kiểu lấy ra rồi đếm thấy đủ thì mang ra trả tiền nước thôi chứ có cần thiết phải biết trong đó còn có xấp tiền chẵn để mà phân vân đâu. 

Mẹ về, chửi như tát nước vô mặt. Nào là tiền lẻ để trả tiền công cho thợ phải đi đổi cực khổ mới có blah blah blah. Nào là mày không bao giờ làm gì ra trò blah blah blah. Không biết đóng tiền thì để tao về tao đóng không ai mượn mày blah blah blah. 

Ơ, wtf, không đóng để bị cắt nước chắc tôi sống yên?

Thế là hai mẹ con cãi nhau.

  • Chuyện 2
Đồ cắt móng tay mà mẹ tôi cất tít trong tủ, chồng lên thêm mớ giấy tờ các loại. Tôi cần dùng hỏi mẹ:
- Mẹ ơi đồ cắt móng tay để ở đâu?
- Tao để ở trong tủ.
*mở tủ*
- Không có mẹ ơi!
- Mài đuôi hả? Tao để ở ngăn thứ hai, sát vách tủ phía bên trái. *quát lớn*
*lục lạo* *run* *lục lạo*
Lần này không dám hỏi nữa nhưng vẫn tìm không thấy. Bất ngờ mẹ gằng giọng hỏi:
- CÓ CHƯAAAAA?
*run* *lo lắng*
- Mẹ để ở đâu con không thấy @@ *nói lí nhí*
- Mày ăn quần hay cái gì mà ngu quá vậy. Tao chỉ rõ ràng vậy mà mày không thấy. Sao tao để chai Sting ở chỗ nào mày cũng thấy hết vậy. Tao lại mà kiếm được thì mày tính giề với tao? Tính giề với tao hả? *vừa chửi vừa đi lại gần tủ*

Thế là hai mẹ con cãu nhau.

Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena