18 thg 9, 2016

Mèo


"Có một chuyện ngụ ngôn, ta nghĩ là chuyện của Trung Quốc, chắc là trong văn chương: Hồi ấy loài mèo là chúa tể trên trái đất, sau nhiều năm cố đối phó với nỗi thống khổ của cái chết nói chung - nạn đói, dịch bệnh, chiến tranh, bất công, rồ dại, tham lam - nhà nước văn minh đã triệu tập một hội nghị các triết gia mèo thông thái nhất để xem có thể làm gì. Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng chúng đã đồng ý rằng tình thế tiến thoái lưỡng nan, vấn đề không tự nó giải quyết được, giải pháp thực tế duy nhất là bỏ cuộc, buông xuôi, thoái vị, bằng cách chọn từ những sinh vật kém cỏi hơn ra một loài, một chủng loại đủ lạc quan để tin rằng có thể giải quyết nỗi khổ tử vong và đủ ngu để không bao giờ biết đến những điều tốt hơn. Vì vậy loài mèo sống với người, hoàn toàn phụ thuộc với chúng ta về thức ăn và chỗ ở nhưng không nhấc dù là một cái móng chân lên để giúp con người và cũng chẳng thích họ. Nói tóm lại, đó là lí do con mèo của mình nhìn mình như vậy."

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena