23 thg 6, 2013

You and I

Xin đái vào sự khác biệt của chúng ta : )

Bạn có đôi, tôi thì cô độc.
Bạn đại học, tôi quân khu
Bạn lu bu, tôi nằm ngủ
Bạn đầy đủ, tôi trống trơ
Bạn nhà thơ, tôi "nhà báo"
Bạn là cáo, tôi là nai
Bạn đẹp trai, tôi xấu xí
Bạn nặng kí, tôi nhẹ tênh
Bạn lềnh bềnh, tôi chìm nghỉm
Bạn tủm tỉm, tôi quẹo đo
Bạn hay cho, tôi hay khấc
Bạn giàu thật, tôi chả khá khẩm gì
Bạn có dì, tôi có má
Bạn chà bá, tôi tí teo
Bạn ăn heo, tôi ăn cá
Ba bạn chủ cả, ba tôi sắp về hưu
Nhưng bạn có cu và... tôi cũng thế =;

P.S Từ nay tôi sẽ không nhìn bạn để so sánh mình vì cơ bản cấu hình của chúng ta như nhau. Thế nhé! :">


Read More

NHỮNG ĐIỀU (NGAY CẢ) ĐH NGOẠI THƯƠNG CŨNG KHÔNG BAO GIỜ DẠY BẠN



1. Một nàng cave, nếu ngủ với thợ thuyền hoặc lao động ngoại tỉnh, thì bị gọi là đối tượng xã hội. Nếu ngủ với đại gia lừng lẫy, thì được gọi là chân dài. Nếu ngủ với một ngôi sao sân cỏ hoặc màn bạc, sẽ được đàng hoàng lên báo kể chuyện “nghề nghiệp” và trưng ảnh hở da thịt giữa công chúng, không ai có ý định bắt nàng. 


Kết luận: Bạn làm gì chả quan trọng, quan trọng là bạn làm điều đó với ai!

2. Phòng tắm công cộng bỗng dưng bị chập điện gây hỏa hoạn lớn, vô số chị em chạy túa ra đường mà không kịp mặc gì. Những nàng thông minh là người không lấy tay che thân thể, mà lấy tay che… mặt. 

Kết luận: Hãy quan tâm tới mấu chốt của mọi vấn đề.

3. Một nàng gái ế chạy tới đồn cảnh sát tố cáo: “Tôi đã cẩn thận để tiền trong áo lót, thế mà thằng cha đẹp trai đứng cạnh tôi ở trên xe bus đông đúc đã móc lấy mất tiền của tôi!”. Cảnh sát ngạc nhiên: “Tại sao nó có thể móc tiền được ở một vị trí “nhạy cảm” như thế, mà cô không phát hiện ra?” Cô nàng gái ế thút thít: “Ai ngờ được là nó chỉ muốn moi tiền?”

Kết luận: Một nhà kinh doanh tài ba là người moi được tiền của khách hàng trong lúc đang khiến khách hàng sung sướng ngất ngây.

4. Nhân viên vệ sinh của công ty rất buồn phiền vì các quý ông thường lơ đãng khi vào nhà vệ sinh. Để giải quyết những vũng nước vàng khè dưới nền toilette, công ty dán lên tường, phía trên bệ xí nam một tờ giấy: “Không tiểu tới bô chứng tỏ bạn bị ngắn, tiểu ra ngoài bô chứng tỏ bạn bị… ủ rũ!”. Ngay từ ngày hôm sau, toilet nam sạch bóng và không còn quý ông nào lơ đãng nữa. 

Kết luận: Hãy chứng minh cho khách hàng thấy vấn đề một cách cụ thể, ấn tượng.

5. Bố mẹ nàng mở cuộc thi tuyển con rể. Chàng A nói, tài khoản có một triệu đô. Chàng B khoe, có biệt thự hai triệu đô. Bố mẹ nàng có vẻ ưng lắm. Chàng C nói, cháu chả có gì cả, thưa các bác. Cháu chỉ có mỗi một đứa con, hiện đang nằm trong bụng của con gái các bác! 

Kết luận: Muốn cạnh tranh với đối thủ, cần có tay trong!
Read More

22 thg 6, 2013

...


Gắn vào đít tên lửa đây...

Tăng tốc! 

Tăng tốc! 

 :((


Read More

21 thg 6, 2013

Message


Đang cảm do mắc mưa mà nhìn thấy cái message kẹp trong quyển sách về Nick Vujicic mà Rùa đã gửi thì cũng phải chóng mau hết bệnh thôi. :))

Read More

18 thg 6, 2013

Gặp lại

Tạm thời, tôi đã khóa tài khoản của mình ở các trang mạng xã hội tôi tham gia. Không hiểu sao tôi lại có cảm giác rằng, ở thế giới đó, mỗi người đều có vẻ như đang rất hạnh phúc. Hạnh phúc tới nỗi chỉ cần một status bất thường hay tâm trạng lạc quẻ xuất hiện, nó trở thành trò đùa cho tất cả mọi người. Dần dần, ai cũng e dè trước việc chia sẻ cảm xúc thật, ai cũng cố tỏ ra vui vẻ, tỏ ra rằng mình ổn, mình không sao cả. Không ai dám sống thật với mình nữa và ai cũng buộc phải diễn cho tròn vai "người hạnh phúc" nếu không muốn mình khác biệt với tất cả những người khác.

Tôi đang không hạnh phúc, tôi đang rất không vui và tôi không thể nào giả vờ như tôi đang rất ổn. Tôi không biết làm cách nào để trở nên vui vẻ, ôn hòa khi đầu tôi quay mồng mồng với hàng đống thứ chết tiệt. Tôi không biết phải làm cách nào để tỏ ra mình bình thường khi mà từng thời khắc trôi qua tôi như đang nằm trong đống lửa. Thế giới ảo thật ra cũng chỉ là thế giới ảo, nó chẳng thể giúp tôi thôi căng thẳng trước kì thi trọng đại nhất cuộc đời mình, nó cũng không thể giúp tôi giữ được người con gái mà tôi yêu, nó càng không thể giúp tôi chữa cho hết cái thiên hướng tình dục chó chết của mình. Nó chỉ làm mọi thứ trong đời tôi trở nên rối ren và con người tôi phải học thêm cách giả vờ hạnh phúc như một tấm vé thông hành vào thế giới mà con người ta gặp nhau thông qua một cái máy chết dẫm. Thế giới thật nằm ở ngoài kia, tôi đang nghĩ như vậy đấy. Thế giới còn nằm nơi những góc khuất, những nơi mà con trỏ chuột không thể lướt đến được. Nơi đó, tôi đang cố khám phá...

Tối qua tôi có gặp Marlboro, không nhớ là gặp trong mơ hay là gặp thật nhưng có mấy tháng thôi mà trông anh khác nhiều lắm. Anh đang đi cùng một cô gái. Tôi nhớ tôi đã hỏi anh câu đầu tiên sau cái cười mừng đó là "Bạn gái anh đó hả?" và tôi nhớ anh ngập ngừng đáp "ừ". Đoạn, tôi hỏi tiếp "Người cuối cùng rồi chứ?" và anh đáp "có lẽ vậy...". Thế rồi tôi bước tiếp, không chào tạm biệt hay hỏi thăm gì thêm. Bởi vì tuy là nói chuyện với nhau ở cự li rất gần nhưng giọng Marlboro như ở đâu đó rất xa vọng về mà phải cố lắm mới nghe được, nó làm cho tôi không biết là mình đã gặp anh thật hay chỉ là trong giấc mơ và trí tượng tượng. Cơ mà tôi không nên quan tâm gì thì tốt hơn vì dù sao thì tôi cũng đã thấy anh... hạnh phúc (!) rồi mà...

Hình như vào thời điểm này, thời tiết thật sự đã bước vào mùa mưa rồi thì phải bởi vì trời cứ mưa suốt thôi. Tôi không thích mặc áo mưa cho lắm nên lúc nào cũng kè kè theo một cây dù, dù màu xanh nên ngại chết được. Tuy nhiên, đọc sách lúc trời mưa trên xe buýt thì tuyệt lắm, tôi vẫn còn nhớ những cảm giác đó khi đã đọc xong quyển Kitchen của Banana Yoshimoto. Cứ hễ trời mưa là tôi mang theo quyển sách này đọc trên xe buýt. Những thứ tương tự nhau nên cùng kết hợp lại cùng một lúc với nhau, như mưa và cái buồn bã mùi vị ám ảnh sự chết chóc của Kitchen là một ví dụ.

Trước hôm nay mấy ngày, tôi có hẹn gặp với H.T. Cô ấy trông chẳng khác hồi mới tốt nghiệp là mấy dù đã tròn một năm chúng tôi chưa giáp mặt lần nào ngoài những vết cứa ngang dọc mới cũ trên cổ tay. H.T chơi "self-cut", cái cách hành hạ cổ tay bằng những đường cứa bằng dao lam mỗi lúc buồn. Sỡ dĩ tôi thích H.T ngoài cái tính ngỗ ngáo của cô ấy ra còn cả sự thấu hiểu khó giải bày được đối với trò chơi "self-cut" này. Chúng tôi rất giống nhau, đều rất thích hành hạ bản thân mình. Có đều H.T của tôi hạnh hạ bản thân mình ở ngoài cơ thể và thỏa mãn mình bằng cách nhìn thấy những đường cắt rớm máu còn tôi lại hành hạ mình từ bên trong và thõa mãn mỗi lúc cơ thể quằng quại vì kiệt quệ. Những  kẻ ngu xuẩn thích làm những việc ngu xuẩn thì cũng hợp nhau như mưa và Kitchen vậy thôi.

- Cho mình mượn ví! - H.T vừa xòe tay ra vừa hất cằm ra lệnh.
- Để làm gì? Kẻ vô sản chẳng có mấy đồng đâu.- Tôi bối rối.
- Thì cứ đưa mình mượn, chẳng ai ăn cắp đồng nào của bạn đâu.
- Này...- Tôi móc từ túi ra chiếc ví cũ mèm, xẹp lép.
- Con trai thường bỏ bao cao su vào ngăn này lắm này...- H.T vừa nói, vừa xét ngăn có khóa kéo duy nhất trong ví tôi.
- Làm gì có cái bao cao su nào. Đừng tưởng ai cũng như lão bồ của bạn.- Tôi trêu
- Mình phải kiểm tra xem thì mới chắc chắn, sau một năm không gặp, ai biết bạn đã hư hỏng đến mức nào rồi chứ...
- Mình mua nguyên hộp và dùng hết sau đó, làm sao còn dư mà cất trong ví chứ- Tôi cợt lại cô nàng
- Trông bạn mảnh mai mà khỏe thế cơ à.- H.T làm mặt hốt hoảng

Rồi hai đứa cùng cười. Lần nào gặp H.T cũng làm tôi vui nhiều quá, vui đến nỗi nếu không cười thì suốt đêm về chẳng ngủ được vì bí bách. Vậy nên cứ phải cười, cười toét cả quai hàm mới thôi. H.T của tôi mà không có bạn trai, nếu mà tôi không ảm ảnh quá sâu hình bóng của Rozet và chịu thổ lộ với cô ấy sớm hơn thì giờ mọi chuyện chắc đã khác nhiều lắm rồi. Mọi chuyện xảy ra với tôi và cả cô ấy nữa chắc chắn là sẽ khác, cuộc sống của hai đứa chắc sẽ khả quang hơn bây giờ. Cơ mà nghĩ lại thì vẫn chưa chắc vì hai kẻ chán đời cùng yêu nhau thì khốn nạn lắm thay. Biết đâu lại cùng chết như Romeo và Juliet thì khổ.

Tôi chỉ ước chi H.T của tôi cũng... hạnh phúc như Marlboro... Thôi thì cứ giả vờ như chưa từng thấy những vết self-cut trên hai cổ tay trắng ngần đáng thương của cô ấy đi và nghĩ rằng cô ấy vẫn đang hạnh phúc. Cứ thế mà làm vui...
           
Read More

16 thg 6, 2013

Phía trời không nắng

"Gió bồn chồn nhắc gọi bước chân quen 
Em như thời khắc của anh như dáng hình như trí nhớ 
Phải xa em anh chẳng còn gì nữa 
Chẳng còn gì, kể cả nỗi cô đơn."

Lưu Quang Vũ

...
Này cô, những khi ngồi một mình trên giường ngắm nhìn bầu trời ngoài kia qua khung cửa sổ, tôi luôn luôn cảm thấy có một chút tiếc nuối cho câu chuyện tình của chúng ta. Tôi tự hỏi, điều gì đã và đang xảy ra với tôi  khi những chuyện của quá khứ cứ ào ạt tát vào mặt đau điếng và thời gian thì cứ mạnh bao trôi qua mà không tài nào kéo được tôi ra khỏi chúng. Tôi lại thấy mình tê liệt và rã rời như vừa qua một cơn động kinh.

Tôi ngước nhìn vào cái gương soi trong bồn tắm và giật thót vì râu của mình đã ra nhiều quá rồi. Nhưng tôi chẳng buồn cạo rửa nữa, cứ để mặc nó mọc hoang khắp cằm và mép. Cứ để nó làm nhiệm vụ thông báo cho những người khác rằng, bờ môi của chủ nhân nó đã rất lâu rồi chưa có đôi môi nào khác tì sát vào hôn hít...

Xin cô đừng vội vạch trần và cho tôi là một kẻ nói dối bởi những cuộc giao hoang của tôi thường chẳng bao giờ thấp thoáng bóng dáng của một nụ hôn. Tôi không thích hôn ai ngoài người tôi yêu ngay cả khi người đó là người đang cùng tôi chia sẻ một chiếc giường. Tôi là một kẻ rất ngốc thế nên tôi hay rạch ròi lằn ranh huyền ảo giữa tình yêu và tình dục như thế.

Dạo gần đây tôi không thấy ổn tí nào cô gái ạ. Tôi cảm thấy tệ hại giống như sắp nôn cái gì đó ra vậy. Tôi cảm thấy kinh tởm mọi thứ và một trong những thứ đó là cảm giác nhớ nhung cô đến cùng cực. Tôi biết, tôi không nên như vậy và lẽ ra tôi phải hận cô đến tận cùng cuộc đời mình hay cái gì đó tương tự thế. Nhưng, con tim này nó không chịu nghe lời tôi, nó chỉ thích làm theo ý mình. Tôi chẳng còn cách nào nữa. Chết tiệt!

Cô biết không? Tôi nhận ra một điều rằng tôi đang đẩy nhanh tiến độ những việc sẽ xảy đến trong cuộc đời mình. Tôi đã sẵn sàng cả rồi cho một sự ra đi mà không có bất kì một sự hối tiếc nào. Mà nếu có, chắc là sự hối tiếc về việc đã yêu cô say đắm. Tôi chỉ muốn cắt bỏ nó đi trong phần kí ức sâu thẳm của cuộc đời, như cắt đi cánh tay, khớp chân đã bị hoại tử. Cô có thể sẽ ghét tôi nếu đọc những dòng này nhưng tôi đã rất muốn làm như vậy đấy. Nhưng cô sẽ đến đám tang tôi khi tôi chết nhé. Tôi vẫn muốn những phút cuối đời mình có bóng dáng cô.

Tôi đồ rằng mọi thứ tôi sắp đặt sẵn đang đi chệch hướng cả rồi. Tương lai, tình yêu, tình bạn, sự nghiệp,... tất cả đều đang tự đi theo hướng đi của chúng nó mà chẳng cần bất kì sự chỉ đạo nào của tôi nữa. Tôi chợt nhận ra, nếu như tôi chết đi thì khỏe thật. Đó là cách trả thù tốt nhất phải không? Để xem chúng còn có dám tự tiện như vậy nữa không. Nhưng cô đừng lo, tôi sẽ không dại mà tự sát đâu. Tôi là một kẻ nhát gan đến phát khiếp và đàn bà ngoài sức tưởng tượng. Tôi không dám cầm dao cắt lấy cổ tay mình hay treo cả người lủng lẳng bằng một sợi dây thừng trên trần nhà đến ngay cả một mũi tiêm đầy insulin tôi cũng không dám. Nó có vẻ như một dạng yếu đuối tâm lý, thùng rỗng kêu to, dám nói mà không dám làm. Vậy nên, tôi sẽ sống cho đến khi nào ông Trời bắt tôi chết, cô nhé.

Tôi đang viết những dòng này cho cô khi trời đang mưa rất to và ngồi một mình trong quán cà phê nhỏ. Lạnh kinh cô ạ... Nếu cô có đọc được (mà chắc chắn là không) hãy làm ơn vô tình đến quán cafe cũ của chúng ta. Cô có thể giả vờ lướt qua tôi và tôi cũng sẽ giả vờ không nhìn thấy cô. Tôi sẽ chỉ im lặng nhấm nháp hết ly cafe đã nguội ngắt của mình cho bằng hết và ngoan ngoãn bước ra khỏi quán vắng. Mặc mưa rơi, mặc cho nỗi nhớ cô cồn cào trong lòng ngực, mặc cho lý trí thúc giục bước lại gần ôm cô, tôi sẽ đi ngay khi thấy chiếc bóng của cô lướt qua mình. Chỉ thấy cô là đủ rồi...

Tôi nhớ cô...

P.S Lời thú tội của một kẻ cô đơn.
Read More

Màu xanh da trời


Bạn thuộc nhóm màu Xanh da trời (Chiếm 10% dân số)
Lý thuyết, cạnh tranh, rất ham học hỏi kiến thức và nâng cao năng lực, Những người thuộc nhóm màu xanh da trời là vô địch trong những vấn đề phức tạp, mang tính lý thuyết và thiết kế những hệ thống mới. Vốn là người hay hoài nghi, nên phản ứng trước tiên của họ là chỉ trích và đưa ra chuẩn mực của họ đối với những gì mà họ so sánh với mọi người và mọi công việc. Họ là những người rất chính xác trong tư tưởng, ngôn ngữ và định hướng tương lai, chỉ tin vào tính logic, không tin vào những quy tắc hoặc tục lệ của quá khứ. Những người thuộc nhóm màu xanh da trời có tầm nhìn xa trông rộng và làm việc tốt nhất ở những vị trí đòi hỏi sự suy nghĩ mang tính chiến lược. Sau đó, chỉ họ sẽ tiếp tục giữ vị trí đó chỉ với một chút thích thú.
Màu thứ cấp của bạn là Đỏ (Chiếm 27% dân số)
Định hướng hành động, tự phát và tập trung vào “hiện tại”, Những người thuộc nhóm màu đỏ thích được tự do theo đuổi những cơn bốc đồng và họ tin vào sự đánh giá của người khác. Bình tĩnh và can đảm, họ hoàn thành công việc và xử lý khủng hoảng tốt nhất. Những công việc có tính chất thoải mái, hoạt động, đa dạng và luôn có những bất ngờ sẽ đem lại sự hứng khởi và cảm giác thích thú cho họ. Công việc phải mang tính chất vui vẻ và đặt trong môi trường tập thể. Những người thuộc nhóm màu đỏ tuân thủ lịch biểu và thứ tự cấp bậc. Việc lập kế hoạch dài hạn không phải là vấn đề ưu tiên vì mỗi ngày họ đều có một chương trình riêng.

Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena