16 thg 6, 2013

Phía trời không nắng

"Gió bồn chồn nhắc gọi bước chân quen 
Em như thời khắc của anh như dáng hình như trí nhớ 
Phải xa em anh chẳng còn gì nữa 
Chẳng còn gì, kể cả nỗi cô đơn."

Lưu Quang Vũ

...
Này cô, những khi ngồi một mình trên giường ngắm nhìn bầu trời ngoài kia qua khung cửa sổ, tôi luôn luôn cảm thấy có một chút tiếc nuối cho câu chuyện tình của chúng ta. Tôi tự hỏi, điều gì đã và đang xảy ra với tôi  khi những chuyện của quá khứ cứ ào ạt tát vào mặt đau điếng và thời gian thì cứ mạnh bao trôi qua mà không tài nào kéo được tôi ra khỏi chúng. Tôi lại thấy mình tê liệt và rã rời như vừa qua một cơn động kinh.

Tôi ngước nhìn vào cái gương soi trong bồn tắm và giật thót vì râu của mình đã ra nhiều quá rồi. Nhưng tôi chẳng buồn cạo rửa nữa, cứ để mặc nó mọc hoang khắp cằm và mép. Cứ để nó làm nhiệm vụ thông báo cho những người khác rằng, bờ môi của chủ nhân nó đã rất lâu rồi chưa có đôi môi nào khác tì sát vào hôn hít...

Xin cô đừng vội vạch trần và cho tôi là một kẻ nói dối bởi những cuộc giao hoang của tôi thường chẳng bao giờ thấp thoáng bóng dáng của một nụ hôn. Tôi không thích hôn ai ngoài người tôi yêu ngay cả khi người đó là người đang cùng tôi chia sẻ một chiếc giường. Tôi là một kẻ rất ngốc thế nên tôi hay rạch ròi lằn ranh huyền ảo giữa tình yêu và tình dục như thế.

Dạo gần đây tôi không thấy ổn tí nào cô gái ạ. Tôi cảm thấy tệ hại giống như sắp nôn cái gì đó ra vậy. Tôi cảm thấy kinh tởm mọi thứ và một trong những thứ đó là cảm giác nhớ nhung cô đến cùng cực. Tôi biết, tôi không nên như vậy và lẽ ra tôi phải hận cô đến tận cùng cuộc đời mình hay cái gì đó tương tự thế. Nhưng, con tim này nó không chịu nghe lời tôi, nó chỉ thích làm theo ý mình. Tôi chẳng còn cách nào nữa. Chết tiệt!

Cô biết không? Tôi nhận ra một điều rằng tôi đang đẩy nhanh tiến độ những việc sẽ xảy đến trong cuộc đời mình. Tôi đã sẵn sàng cả rồi cho một sự ra đi mà không có bất kì một sự hối tiếc nào. Mà nếu có, chắc là sự hối tiếc về việc đã yêu cô say đắm. Tôi chỉ muốn cắt bỏ nó đi trong phần kí ức sâu thẳm của cuộc đời, như cắt đi cánh tay, khớp chân đã bị hoại tử. Cô có thể sẽ ghét tôi nếu đọc những dòng này nhưng tôi đã rất muốn làm như vậy đấy. Nhưng cô sẽ đến đám tang tôi khi tôi chết nhé. Tôi vẫn muốn những phút cuối đời mình có bóng dáng cô.

Tôi đồ rằng mọi thứ tôi sắp đặt sẵn đang đi chệch hướng cả rồi. Tương lai, tình yêu, tình bạn, sự nghiệp,... tất cả đều đang tự đi theo hướng đi của chúng nó mà chẳng cần bất kì sự chỉ đạo nào của tôi nữa. Tôi chợt nhận ra, nếu như tôi chết đi thì khỏe thật. Đó là cách trả thù tốt nhất phải không? Để xem chúng còn có dám tự tiện như vậy nữa không. Nhưng cô đừng lo, tôi sẽ không dại mà tự sát đâu. Tôi là một kẻ nhát gan đến phát khiếp và đàn bà ngoài sức tưởng tượng. Tôi không dám cầm dao cắt lấy cổ tay mình hay treo cả người lủng lẳng bằng một sợi dây thừng trên trần nhà đến ngay cả một mũi tiêm đầy insulin tôi cũng không dám. Nó có vẻ như một dạng yếu đuối tâm lý, thùng rỗng kêu to, dám nói mà không dám làm. Vậy nên, tôi sẽ sống cho đến khi nào ông Trời bắt tôi chết, cô nhé.

Tôi đang viết những dòng này cho cô khi trời đang mưa rất to và ngồi một mình trong quán cà phê nhỏ. Lạnh kinh cô ạ... Nếu cô có đọc được (mà chắc chắn là không) hãy làm ơn vô tình đến quán cafe cũ của chúng ta. Cô có thể giả vờ lướt qua tôi và tôi cũng sẽ giả vờ không nhìn thấy cô. Tôi sẽ chỉ im lặng nhấm nháp hết ly cafe đã nguội ngắt của mình cho bằng hết và ngoan ngoãn bước ra khỏi quán vắng. Mặc mưa rơi, mặc cho nỗi nhớ cô cồn cào trong lòng ngực, mặc cho lý trí thúc giục bước lại gần ôm cô, tôi sẽ đi ngay khi thấy chiếc bóng của cô lướt qua mình. Chỉ thấy cô là đủ rồi...

Tôi nhớ cô...

P.S Lời thú tội của một kẻ cô đơn.

5 comments:

  1. chị rất thích bài hát này, thích nhất những lời này:

    Đừng nói không tin vì đã bao giờ bắt tin hãy cứ nghe tôi khi tôi nói tôi tin người để tôi mãi tin và bước tiếp trên cuộc đời làm ơn... làm ơn ... đừng nói chia tay vì đã bao giờ nói yêu ??? hãy cứ lặng yên khi tôi nói tôi yêu người để tôi được sống với ước mơ... Được yêu mãiiii...

    Trả lờiXóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena