18 thg 6, 2013

Gặp lại

Tạm thời, tôi đã khóa tài khoản của mình ở các trang mạng xã hội tôi tham gia. Không hiểu sao tôi lại có cảm giác rằng, ở thế giới đó, mỗi người đều có vẻ như đang rất hạnh phúc. Hạnh phúc tới nỗi chỉ cần một status bất thường hay tâm trạng lạc quẻ xuất hiện, nó trở thành trò đùa cho tất cả mọi người. Dần dần, ai cũng e dè trước việc chia sẻ cảm xúc thật, ai cũng cố tỏ ra vui vẻ, tỏ ra rằng mình ổn, mình không sao cả. Không ai dám sống thật với mình nữa và ai cũng buộc phải diễn cho tròn vai "người hạnh phúc" nếu không muốn mình khác biệt với tất cả những người khác.

Tôi đang không hạnh phúc, tôi đang rất không vui và tôi không thể nào giả vờ như tôi đang rất ổn. Tôi không biết làm cách nào để trở nên vui vẻ, ôn hòa khi đầu tôi quay mồng mồng với hàng đống thứ chết tiệt. Tôi không biết phải làm cách nào để tỏ ra mình bình thường khi mà từng thời khắc trôi qua tôi như đang nằm trong đống lửa. Thế giới ảo thật ra cũng chỉ là thế giới ảo, nó chẳng thể giúp tôi thôi căng thẳng trước kì thi trọng đại nhất cuộc đời mình, nó cũng không thể giúp tôi giữ được người con gái mà tôi yêu, nó càng không thể giúp tôi chữa cho hết cái thiên hướng tình dục chó chết của mình. Nó chỉ làm mọi thứ trong đời tôi trở nên rối ren và con người tôi phải học thêm cách giả vờ hạnh phúc như một tấm vé thông hành vào thế giới mà con người ta gặp nhau thông qua một cái máy chết dẫm. Thế giới thật nằm ở ngoài kia, tôi đang nghĩ như vậy đấy. Thế giới còn nằm nơi những góc khuất, những nơi mà con trỏ chuột không thể lướt đến được. Nơi đó, tôi đang cố khám phá...

Tối qua tôi có gặp Marlboro, không nhớ là gặp trong mơ hay là gặp thật nhưng có mấy tháng thôi mà trông anh khác nhiều lắm. Anh đang đi cùng một cô gái. Tôi nhớ tôi đã hỏi anh câu đầu tiên sau cái cười mừng đó là "Bạn gái anh đó hả?" và tôi nhớ anh ngập ngừng đáp "ừ". Đoạn, tôi hỏi tiếp "Người cuối cùng rồi chứ?" và anh đáp "có lẽ vậy...". Thế rồi tôi bước tiếp, không chào tạm biệt hay hỏi thăm gì thêm. Bởi vì tuy là nói chuyện với nhau ở cự li rất gần nhưng giọng Marlboro như ở đâu đó rất xa vọng về mà phải cố lắm mới nghe được, nó làm cho tôi không biết là mình đã gặp anh thật hay chỉ là trong giấc mơ và trí tượng tượng. Cơ mà tôi không nên quan tâm gì thì tốt hơn vì dù sao thì tôi cũng đã thấy anh... hạnh phúc (!) rồi mà...

Hình như vào thời điểm này, thời tiết thật sự đã bước vào mùa mưa rồi thì phải bởi vì trời cứ mưa suốt thôi. Tôi không thích mặc áo mưa cho lắm nên lúc nào cũng kè kè theo một cây dù, dù màu xanh nên ngại chết được. Tuy nhiên, đọc sách lúc trời mưa trên xe buýt thì tuyệt lắm, tôi vẫn còn nhớ những cảm giác đó khi đã đọc xong quyển Kitchen của Banana Yoshimoto. Cứ hễ trời mưa là tôi mang theo quyển sách này đọc trên xe buýt. Những thứ tương tự nhau nên cùng kết hợp lại cùng một lúc với nhau, như mưa và cái buồn bã mùi vị ám ảnh sự chết chóc của Kitchen là một ví dụ.

Trước hôm nay mấy ngày, tôi có hẹn gặp với H.T. Cô ấy trông chẳng khác hồi mới tốt nghiệp là mấy dù đã tròn một năm chúng tôi chưa giáp mặt lần nào ngoài những vết cứa ngang dọc mới cũ trên cổ tay. H.T chơi "self-cut", cái cách hành hạ cổ tay bằng những đường cứa bằng dao lam mỗi lúc buồn. Sỡ dĩ tôi thích H.T ngoài cái tính ngỗ ngáo của cô ấy ra còn cả sự thấu hiểu khó giải bày được đối với trò chơi "self-cut" này. Chúng tôi rất giống nhau, đều rất thích hành hạ bản thân mình. Có đều H.T của tôi hạnh hạ bản thân mình ở ngoài cơ thể và thỏa mãn mình bằng cách nhìn thấy những đường cắt rớm máu còn tôi lại hành hạ mình từ bên trong và thõa mãn mỗi lúc cơ thể quằng quại vì kiệt quệ. Những  kẻ ngu xuẩn thích làm những việc ngu xuẩn thì cũng hợp nhau như mưa và Kitchen vậy thôi.

- Cho mình mượn ví! - H.T vừa xòe tay ra vừa hất cằm ra lệnh.
- Để làm gì? Kẻ vô sản chẳng có mấy đồng đâu.- Tôi bối rối.
- Thì cứ đưa mình mượn, chẳng ai ăn cắp đồng nào của bạn đâu.
- Này...- Tôi móc từ túi ra chiếc ví cũ mèm, xẹp lép.
- Con trai thường bỏ bao cao su vào ngăn này lắm này...- H.T vừa nói, vừa xét ngăn có khóa kéo duy nhất trong ví tôi.
- Làm gì có cái bao cao su nào. Đừng tưởng ai cũng như lão bồ của bạn.- Tôi trêu
- Mình phải kiểm tra xem thì mới chắc chắn, sau một năm không gặp, ai biết bạn đã hư hỏng đến mức nào rồi chứ...
- Mình mua nguyên hộp và dùng hết sau đó, làm sao còn dư mà cất trong ví chứ- Tôi cợt lại cô nàng
- Trông bạn mảnh mai mà khỏe thế cơ à.- H.T làm mặt hốt hoảng

Rồi hai đứa cùng cười. Lần nào gặp H.T cũng làm tôi vui nhiều quá, vui đến nỗi nếu không cười thì suốt đêm về chẳng ngủ được vì bí bách. Vậy nên cứ phải cười, cười toét cả quai hàm mới thôi. H.T của tôi mà không có bạn trai, nếu mà tôi không ảm ảnh quá sâu hình bóng của Rozet và chịu thổ lộ với cô ấy sớm hơn thì giờ mọi chuyện chắc đã khác nhiều lắm rồi. Mọi chuyện xảy ra với tôi và cả cô ấy nữa chắc chắn là sẽ khác, cuộc sống của hai đứa chắc sẽ khả quang hơn bây giờ. Cơ mà nghĩ lại thì vẫn chưa chắc vì hai kẻ chán đời cùng yêu nhau thì khốn nạn lắm thay. Biết đâu lại cùng chết như Romeo và Juliet thì khổ.

Tôi chỉ ước chi H.T của tôi cũng... hạnh phúc như Marlboro... Thôi thì cứ giả vờ như chưa từng thấy những vết self-cut trên hai cổ tay trắng ngần đáng thương của cô ấy đi và nghĩ rằng cô ấy vẫn đang hạnh phúc. Cứ thế mà làm vui...
           

3 comments:

  1. ồ, bạn trẻ sắp thi rồi nhỉ! ăn uống, nghỉ ngơi cho thoải mái thì mới vui vẻ đi thi được chứ. tôi thấy cậu luôn có hơi bị nhiều vấn đề ảnh hưởng đến việc thi cử, nhưng tôi chỉ dám khuyên cậu một câu mang tính... chuyên môn thôi: "Cẩn thận đừng để sai chính tả lúc làm bài thi!" :"> nhớ nhé! vui lên vui lên!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ấu kầy, vui lên vui lên! *tung hoa* *tung hoa*
      Không cẩu thả để viết sai chính tả nữa! *tung dao* *tung dao*

      Xóa
    2. =.= hờ hờ tung dao đi, nó cắm vô đầu giờ!

      Xóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena