18 thg 7, 2013

Sống giả

Cách đây không lâu tôi buộc miệng nói với một anh bạn rằng tôi là bisexual sau khi nghe anh ta trần tình:

- Tao không kì thị những người có giới tính đặc biệt...

Tôi ngỡ như anh sẽ dễ dàng chấp nhận con người thật của tôi và sẽ là một trong những người tôi có chia sẻ những lúc bế tắc mà không thể nói ra với người thân của mình. Nhưng khi nghe tôi bộc bạch, anh đã làm tôi bất ngờ:

- Mày sướng rồi, ai cũng có thể phang phập được. Tao thì không kì thị ai hết nhưng tao nói thật là tao hơi ngại mấy thằng như mày. Ngồi chung mà bị dê thì gớm chết.

Nói thật, tôi đã gần như sắp nôn ọe ra mọi thứ ngay sau khi nghe những câu nói vừa rồi của anh ta. Anh ta nghĩ tôi và những người đang gặp hoàn cảnh như tôi chắc là sung sướng lắm. Chắc là mãn nguyện và hạnh phúc lắm. Chắc là suốt ngày vênh váo cái bộ mặt phớt đời tỏ vẻ ta đây là khác người. Chắc là những lúc lên cơn động dục thì gặp ai cũng có thể lao vào phang phập. Chắc là anh ta nghĩ những thể loại như tôi đây rất dễ dãi và thèm khát xác thịt. Tôi kinh tởm những con người hằng ngày cứ vênh vênh mặt lên bảo rằng mình chẳng kì thị bất kì ai nhưng lại mắt tròn mắt dẹt, mặt méo sệch và môi cong lên dè biểu mỗi lần bắt gặp một cặp đồng tính nắm tay nhau trên đường. Chả ai bắt các người phát ngôn những câu đạo đức đâu, cần gì phát vắt kiệt quệ cái đạo đức giả ra làm trò cho thiên hạ như thế?

Tôi hôm qua, Hy đã gọi điện bảo rằng chị thấy tôi không ổn, chị nghĩ là tôi đang gặp vấn đề gì đó và rằng tôi có thể xem chị là một chiếc thùng rác để trút hết phiền muộn trong lòng ra. Chị sẵn sàng làm điều đó vì chị rất mến tôi, tôi như một thằng em trai của chị rồi. Tôi có nên nói với chị không? Chị là người thân cận nhất của tôi nhưng nếu bí mật này được phanh phui và khi chị biết tôi là ai liệu thân thiết có thể giữ chân chị lại? Lòng người đôi khi khó lường và chị đã từng nói chỉ nên tin mình mà thôi. Hãy cho tôi một lí do để tôi nói cho chị nghe bí mật này...

Ở cái xã hội này, chẳng có gì là vĩnh cửu và lòng người cũng có lúc đổi thay. Người gọi ta là anh chưa chắc đã tôn kính ta, người gọi ta là em chưa chắc đã yêu mến ta. Người gọi ta là bạn chưa chắc đã trung thành với ta và người xem ta là người yêu chưa chắc đã chung thủy với ta. Suy cho cùng mà nói, con người sinh ra đơn độc và chết đi cũng đơn độc. Những mối quan hệ chỉ đơn giản là món đồ trang trí cho cuộc sống. Tin người thiệt ta. Đã là bí mật thì mình ta giữ là đủ, phiền muộn do chính mình sinh ra thì cũng phải tự thân mình tiêu diệt nó. Cầu cứu ai cũng thế thôi!

Tôi không muốn mất đi thêm một người tin cẩn mình, tôi không muốn bị phớt lờ và kinh tởm như người anh trai trên đã làm trong một phút giây tôi dại khờ tin tưởng sự giả dối. Tôi nên sống cùng với bộ mặt của những người khác thì hay hơn...

Read More

Giá như


Giá như vào những thời khắc trong cuộc đời với tột cùng của sự chán chường, tuyệt vọng, đau khổ,... có ai đó thổ lộ tâm tình một cách chân thành: tôi nhớ cậu, Khoai à!

Read More

Cô ấy (4)


Trong một lần cà phê cùng nhau, anh ta đã buộc miệng hỏi cô ấy:

- "Cô tưởng tượng nổi tâm trạng bối rối của con gái Calvin Klein lúc nhìn thấy tên bố được thêu bằng chữ in hóa khi một người đàn ông cởi quần dài trước mặt cô ta không?"

Không nhớ rõ chi tiết câu trả lời của cô ấy như thế nào nhưng đó là một câu trả lời hóm hỉnh và thông mình. Họ đã có với nhau một buổi nói chuyện thú vị và tất nhiên đề tài nói về đồ lót...

Read More

Tôi thích ngủ


Tôi thích ngủ! 

Cuộc sống của tôi có xu hướng sụp đổ khi tôi còn thức.


Read More

Sống trong lạnh lẽo

Những lỗ trống trong củ sen 
Khi ta ăn 
Ăn luôn cả nó.
...

Bạn giống như một cái tổng đài mở cổng tự do và là trò giải trí cho những kẻ khác. Bạn quá cô độc và bướng bỉnh vô cùng để thừa nhận điều đó. Bạn không khóc vì bạn là một đứa mạnh mẽ nhưng tệ hơn cả khóc khi máu bạn nhỏ giọt ở bên trong. Làm sao để diễn tả nỗi đau đớn của bạn khi không ngôn từ nào tả hết?

Người ta nào có thèm quan tâm bạn nghĩ gì chỉ cần nhấn Like để đó chực chờ một cái status mang tầm công chúng rồi copy đem về hay nhấn Quan tâm để sáng nào cũng log in đọc những status bạn như một tờ báo sáng không mất tiền. Làm gì có thứ gọi là đồng cảm và thấu hiểu nào. 

Cảm xúc của bạn chỉ là trò giải trí cho kẻ khác!

Hmmm, ngay cả khi bạn thèm thuồng giao tiếp và danh sách bạn bè đầy ấp những cái nick sáng trưng tưng bừng log in, log out. Bạn cũng chẳng thể tìm ra một người đủ tin cậy, đủ để bạn trút bỏ cả bầu tâm sự mà ngay cả bạn cũng thấy nó thật tào lao cuốc xuổng. Bạn thật là cô độc! 

Thật là lạnh lẽo nếu những thời khắc cô đơn nhất trong cuộc đời chẳng có ai để cùng ở cạnh bên. Lượm nhặt những mãnh ghép thương hại của người khác và tự đánh lừa cảm giác của mình rằng thế là đã đủ rồi. Thưa chưa, không thể nào lấp liếm cái lỗ trống đơn côi càng ngày càng to lên trong tâm hồn được.

Nếu bạn đã từng trải qua thì bạn sẽ hiểu được cảm giác của tôi thôi.

Read More

17 thg 7, 2013

Quà


Dạo này tôi rất hay lông nhông ra đường trong chiếc quần đùi lắm nhá. Chả là có cứ thích khoe của, thích khoe cái vòng "kim cô" đeo chân của một người bạn mới tặng. Lần nào đi dạo trên đường mà hễ thấy có người là làm bộ đưa đưa cái chân ra thiếu điều khều quẹt để người ta chú ý tới sợi dây màu đỏ sẫm leng keng dưới chân.

Phải làm sao mới được nhỉ? Thích cái sợi dây đeo chân này chết đi được ><

P.S: Tâm sự của một thằng rẻ rách đã rất lâu rồi mới được nhận quà :]]

Read More

Một chút suy tư







Tôi tự chất vấn bản thân sao đã vội đổi thay rồi bất giác nhận ra yêu thương nay cũng đã khác đi nhiều... 



Tôi như một cái cây cổ thụ quanh năm thay lá, tự huyễn hoặc mình đã mới hơn xưa mà biết đâu rằng gốc rễ già nua đã cằn khô là vẫn cũ. 


Rốt cuộc, thay đổi để sống hay để thấy mình sắp chết dần lặng lẽ?









Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena