18 thg 7, 2013

Sống trong lạnh lẽo

Những lỗ trống trong củ sen 
Khi ta ăn 
Ăn luôn cả nó.
...

Bạn giống như một cái tổng đài mở cổng tự do và là trò giải trí cho những kẻ khác. Bạn quá cô độc và bướng bỉnh vô cùng để thừa nhận điều đó. Bạn không khóc vì bạn là một đứa mạnh mẽ nhưng tệ hơn cả khóc khi máu bạn nhỏ giọt ở bên trong. Làm sao để diễn tả nỗi đau đớn của bạn khi không ngôn từ nào tả hết?

Người ta nào có thèm quan tâm bạn nghĩ gì chỉ cần nhấn Like để đó chực chờ một cái status mang tầm công chúng rồi copy đem về hay nhấn Quan tâm để sáng nào cũng log in đọc những status bạn như một tờ báo sáng không mất tiền. Làm gì có thứ gọi là đồng cảm và thấu hiểu nào. 

Cảm xúc của bạn chỉ là trò giải trí cho kẻ khác!

Hmmm, ngay cả khi bạn thèm thuồng giao tiếp và danh sách bạn bè đầy ấp những cái nick sáng trưng tưng bừng log in, log out. Bạn cũng chẳng thể tìm ra một người đủ tin cậy, đủ để bạn trút bỏ cả bầu tâm sự mà ngay cả bạn cũng thấy nó thật tào lao cuốc xuổng. Bạn thật là cô độc! 

Thật là lạnh lẽo nếu những thời khắc cô đơn nhất trong cuộc đời chẳng có ai để cùng ở cạnh bên. Lượm nhặt những mãnh ghép thương hại của người khác và tự đánh lừa cảm giác của mình rằng thế là đã đủ rồi. Thưa chưa, không thể nào lấp liếm cái lỗ trống đơn côi càng ngày càng to lên trong tâm hồn được.

Nếu bạn đã từng trải qua thì bạn sẽ hiểu được cảm giác của tôi thôi.

4 comments:

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena