4 thg 7, 2013

Lạc


Sáng nay tỉnh dậy thấy trong người có một chút khẩn trương. Nhẹ thôi nhưng hưng phấn lạ. Tôi bật người ngồi dậy rồi nghêu ngao hát ca trong lúc xếp gọn chăn màng. Cũng chẳng hiểu sao hôm nay tôi có hứng thú soi mình trong gương thật lâu rồi tiện tay vọc cho mép và cằm mình trần trụi. Đoạn, tôi quẹt tay lên chiếc mũi to phồng, nháy mắt với chính mình rồi tự hứa:

- Này Khoai, hôm nay yêu đời nhé, buồn mãi không chán sao?

Thật chẳng hiểu nguyên nhân nhưng việc suy nghĩ trong đầu mình chợt trở trên tích cực thiệt là một điều kì lạ. Ai đó có bảo, một người bình thường bỗng dưng thay đổi thái độ tức là người đó sắp chết. Có thật thế không nhỉ? Tôi bất giác hốt hoảng nhưng nếu vậy thì khẩn trương là quá đúng rồi. "Sắp chết"- ôi, thế mới vui làm sao!

Càng gần đến ngày thi, tôi càng thấy mình giống như một con cá cố vùng vẫy trong một đống sình lầy nhầy nhụa. Biết là mình sắp chết mà chẳng làm gì được, cút khỏi đó cũng không được, bốc hơi đi cũng không được mà muốn chết lại càng không được... cứ thoi thóp vùng vẫy. Rồi sau đó, bản thân bỗng dưng bị nẹp vào một mớ những cảm xúc hỗn mang thường trực của những đứa sắp bắt đầu bước vào kì thi quan trọng nhất cuộc đời. Tôi giờ trông như một mụ điếm thúi rẻ tiền giả đò thủ tiết một năm trời cuối cùng chịu không thấu lại tái giá lần thứ hai. Nghe thì nôm rất bình thường nhưng thật ra là để cố lấp đầy cái lỗ trống tham vọng của bản thân chứ có tâm huyết con mẹ gì. 

Đến giờ tôi mới thấy bản thân mình tham vọng đến đáng sợ. Cái sĩ diện nhằm tránh xa những con mắt dò xét soi mói, để không còn cảm thấy sượng sùng khi bắt gặp một khuôn mặt khinh khỉnh của bạn học cũ hay uất ức vì tiếp viên xe buýt không chấp nhận ưu đãi dành cho sinh viên học sinh khi tôi thò tay đưa ra tấm thể học viên. Chỉ là chút chạnh lòng và hổ thẹn khi thời học sinh học lực cũng chẳng đến nỗi nào mà giờ còn thua xa một thằng tép riu xếp hạng 38-39 trong sỉ số 40. Bởi vì tham lam, vì thích thể hiện, vì sĩ diện lớn hơn cả con người mà tôi bắt mình phải khổ...

Tôi từng tự hào mình là một người trẻ có lý tưởng đẹp. Tôi lao mình thực hiện cho khớp từng bước đi đã hoạch định trong đầu để thực hiện cái lý tưởng đó. Bởi vì tôi quá bướng bỉnh, tôi có cái tôi quá lớn, không chịu khuất phục và chấp nhận số phận, tôi chẳng chịu nghe bất kì lời nói của ai mà chỉ chăm chăm làm theo ý mình. Tôi khinh thường tất cả những con người hàng ngày cố gắng lê lết thân mình làm những việc họ không thích. Tôi chỉ muốn gọi họ lại và khoái chí kể cho họ nghe rằng tôi đã và đang làm gì để hiện thực đúng cái lý thuyết vẫn hằng được tôi tạo ra nhừ tử trong đầu. Tôi không biết rằng tôi có khác gì ai đâu, tôi cũng đang lạc đường đấy thôi... Khác chi là cái lạc đường của người khác vẫn còn cách trở lại, còn cái lạc đường của tôi thì vô phương cứu vãn. Lý tưởng gì chứ, ước mơ gì chứ, tất cả chung quy cũng chỉ là kiếm tiền. Vậy, đích đến cao nhất là tiền thì hà cớ gì phải bắt bản thân phải mệt mỏi như vậy?

Tôi yêu đến si mê lý tưởng và ước mơ của mình nhưng đồng thời tôi cũng thấy bản thân kiệt quệ và mệt mỏi vì nó. Tôi cũng tin rằng bản thân mình không có đủ khả năng thực hiện được những điều đó. Tôi mệt rã rời mỗi khi nghĩ đến. Nếu một người không còn nhiệt huyết gìn giữ nữa thì tình yêu kia còn nghĩa lý gì?

Sáng nay là một buổi sáng thật khác, tôi thức dậy sớm và thấy yêu đời lạ. Cơ thể bỗng nhiên nhẹ hững, tôi tự pha cho mẹ và bản thân cốc cà phê sữa nóng. Mùi cà phê thoang thoảng xộc vào mũi, bên tai tôi nhéo nhéo những cập nhật đầu ngày. Sĩ tử cả nước đã bước vào ngày thi cuối cùng của đợt thi đại học đầu tiên...

6 comments:

  1. Kéo màn che lên và có khi nào ..nhảy xuống k nhỉ!
    P/S: Tôi đang nói về cái ảnh

    Trả lờiXóa
  2. Cậu trẻ ngày mấy thi ấy nhờ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chả thi nữa, chị yêu :]]

      Xóa
    2. ô, thế là như nào nhờ? :| thế thẳng tiến làm công dân gương mẫu đi làm rồi ngoan ngoãn nộp thuế thu nhập cá nhân à? :3

      Xóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena