2 thg 7, 2013

Hello July!


1. Win có một chiếc xe máy màu trắng, xe màu trắng không hiếm để bắt gặp trên những con đường ngược xuôi của Sài Gòn nhưng không hiểu sao chỉ có mỗi chiếc xe của Win là có sức hút đặc biệt với tôi. Cũng có thể vì điều này, tôi đã đánh đổi một lần làm tình cho một cuộc đi dạo phố giữa trời trưa nắng gắt.

Những cô gái khi làm tình với một chàng trai nào đó, họ thường nói gì nhỉ? Tôi không biết nhưng chắc chắn là trong lúc đang va vập vào nhau đó, chỉ cần nghe một cái tên ai đó khác mọi hưng phấn của cô ta sẽ biến mất. Riêng chuyện làm tình của chúng tôi lại khác, tôi nghe chuyện kể về người yêu cũ của Win và tôi kể anh  nghe về người yêu cũ của tôi. Có phải là rất xót xa không? Không, hoàn toàn rất bình thường.

Gần đây, tôi cảm thấy sợ bản thân mình lắm. Tôi không dám nhìn vào gương nữa. Trong cái cơ thể xương xẩu cằn khô này, có cái gì đó rất đáng sợ mà tôi không tìm ra được. Tôi tắm nhiều hơn mỗi ngày, lần lao cũng cố thoa thật nhiều xà phòng vào cơ thể. Tôi hy vọng có thể để cái phần nhơ nhớp đó trôi tuột theo bọt xà phòng đi mất. Nhưng khi ngỡ như nó đã tha bỗng cho tôi, nó lại trở lại vào lúc tôi không ngờ nhất. Nó đánh quật mọi lý trí của tôi, trả tôi về với phần "con" của bản thân. Tôi sợ phần "con" của mình, bởi những điều xấu xa nhất đều bắt đầu từ đó. 

2. Nhiều người sau khi nghe tôi sẽ thi trường B thay vì A đã bảo rằng tôi cực kì ngu ngốc. Họ bảo với cương vị của ba tôi bây giờ học trường A sau khi ra trường sẽ có ngay việc làm, thời buổi này kiếm việc đâu phải dễ. Mỗi lần nghe điều đó, tôi thường không nói gì chỉ cười cười gượng rồi tìm cách lấp liếm cho qua chuyện. Với ba tôi, một người xem chuyện công còn quan trọng hơn chuyện tư, một con chiên ngoan ngoãn của nhà nước và kỉ luật, việc gửi gắm con cái dựa vào quyền thế của mình là chuyện không bao giờ có. Mà nếu có, tôi cũng không bao giờ đồng ý nghe theo. Tôi người có lòng tự trọng và cái tôi cực kì lớn. Phàm là những gì tôi tự tay có được mới là thứ tôi trân trọng nhất. Tôi muốn bản thân mình đi lên nhờ thực lực của mình, bắt đầu từ con số 0. Vả lại, sau một vài sự cố không đáng có từ thời học phổ thông, tôi đã hoàn toàn miễn nhiễm với chính trị.

4. Tôi không phải là một người mô phạm. Mọi sự mô phạm từ trước giờ hoàn toàn là nhờ nghiệp diễn xuất của tôi do mẹ đào tạo. Vậy nên việc trở thành một thầy giáo mô phạm theo ý của bà là điều hoàn toàn không thể thực hiện được. Mẹ tôi hay lo lắng rất hung về tính khí "nghệ sĩ" của tôi. Bà thường bảo tôi có chút phớt đời nhẹ, lãng mạn thái quá, lắm lúc lại không thể kiểm soát được bản thân. Bà bảo con trai thế là khổ, cái kiểu sáng vui tươi hớn hở chiều phát hiện ra thì đã treo cổ tự lúc nào. Thế nên từ lúc phát hiện ra bản chất thực của tôi, bà đã rất nhiều lần cố gắng sửa chữa cái cỗ máy bị lỗi cài đặt này. Và thường thì không thành công. Nên trường hợp lần này cũng không ngoại lệ, "thầy giáo mô phạm" ư, mẹ tôi thật là biết cách tưởng tượng.

5. Có ông bạn của mẹ đến chơi nhà. Nghe đâu là thầy hiệu trưởng của một trường tiểu học. Thầy nhìn chẳng giống một ông hiệu trưởng tẹo nào, vì trông thầy rất... sét xẹt. Nhưng thầy nói chuyện rất hay, người cứ ngỡ như trầm tính khó gần nhưng lại hay nói những câu cười không nhịn được. Nói chuyện với thầy một lúc thì thầy hỏi số điện thoại của tôi. Đoạn, thầy xem xong rồi phán luôn một quẻ bói. Ban đầu tôi còn bán tính bán nghi nhưng khi thầy nói đúng đến từng chi tiết thì tôi chỉ có một mong mỏi duy nhất là có ngay một cái kim khâu để may miệng thầy lại. 

Cũng kể từ lúc đó, tôi cảnh giác luôn với thầy. Tôi sợ phải nói chuyện với những người thế này. Cái cảm giác như họ biết hết những gì có trong tâm can mình, như họ biết tổng rằng mình nói thật hay đang nói dối, quá khứ mình đã làm gì và tương lai mình sẽ ra sao, đời mình sẽ gặp ai hay mình sẽ chết như thế nào. Em ơi, thế thì sợ lắm...

6. Tháng 7 đã về, mang theo một cơ hội mới để mở ra một cuộc đời gần như đã tàn rụi. Hy vọng rằng may mắn sẽ mỉm cười với tôi dù rằng chúng tôi chẳng hề ưa nhau...


2 comments:

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena