Họ cố gắng chôn vùi tôi. Thật quá ngu xuẩn!
Họ không hề biết tôi là một hạt giốn...
29 thg 5, 2018
28 thg 5, 2018
...
Đã từng nghĩ rất nghiêm trọng. Nếu không có bạn đó thì ai yêu tôi đây? Cũng từng nghĩ hung lắm. Nếu không có bạn đó thì tôi biết yêu ai đây? Thế nên tôi chấp nhận đến tận cùng những điều vô lý mà bạn đó dành cho. Những năm tháng đã trôi qua của tôi, phần ngây thơ nhất đã dành cho bạn đó cả rồi. Vậy nên giờ đây, khi chỉ còn lại trưởng thành, tôi dành để yêu bản thân tôi thôi...
Tôi nói rồi mà, tôi sẽ là tờ vé số trúng độc đắc. Ai bỏ qua tôi, người đó sẽ phải hối hận!
...
20 thg 5, 2018
19 thg 4, 2018
Tối qua tôi mơ thấy bà mình

Tối qua tôi mơ thấy bà, trong một nỗ lực để trở thành người tốt nhất, tôi đã lại được gặp bà. Mấy lần nhỉ? Tôi nhẩm tính để đếm thử xem từ dạo đấy, tôi có bao lần được gặp lại bà tôi trong những giấc mơ. 3 lần vỏn vẹn trong 9 tháng ròng có thêm bớt gì đâu mà lần gặp nào cũng chóng vánh như thế.
Tối qua tôi đã thấy bà mặc chiếc áo bà ba màu nâu hạt dẻ và chiếc quần phi bóng màu đen. Đầu nội tôi bới tóc gọn gàng như xưa, mướt rượt...
15 thg 3, 2018
Con chó chửa nhà chúng tôi

Khi nhìn vào bức ảnh này, tôi lại càng có nhiều lý do hơn để không thể chấp nhận việc Mimi nhà chúng tôi đã có thai. Một con chó vàng ất ơ nào đó được con bé dẫn về nhà mà không ai hay biết và vài tuần sau thì cái bụng vốn bé tí teo của nó đã trương phồng lên như ai đó vừa thổi một luồng hơi.
Ôi giời ơi, sao lại có cái thể loại gái lứa dễ dãi như chủ nó vậy chứ hả giời?!
Nhưng khi nhìn vào bức ảnh này, tôi lại càng có nhiều...
22 thg 1, 2018
...

Có lẽ tôi không biết gì về anh ta thật, có lẽ tôi quá nghi hoặc kể từ lúc yêu cho đến lúc chia tay, hai năm trời xa cách không quá ngắn cho sự thử thách một cuộc tình đã đến hồi kết. Đủ để tôi đọc được đôi dòng tin nhắn quen thuộc đôi khi này, tôi lại nghĩ rằng chắc anh ta đang...nứn...
13 thg 1, 2018
...
Trên đời này chỉ có hai nghề mà người ta kính trọng gọi bằng "bác". Thứ nhất là "bác sĩ", thứ nhì là "bác tài". Chẳng ai dám cãi lại lời bác sĩ cũng như làm phật ý bác tài. Leo lên xe coi như phó thác mạng sống cho người lái, nằm trên băng ca sống chết vào tay người chữa bệnh. Tất cả mọi người dường như đều có một lòng tin tuyệt đối vào họ. Thuốc uống thì hết bệnh, lên xe thì xuống đúng nơi. Không một người nào mặc cả giá thuốc với bác sĩ hay ngược đãi bác tài.
Thế nên, hai người kia ơi, làm ơn đi làm nhớ mang theo...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)