20 thg 8, 2010

Có phải là yêu?




* Tim của bạn đập nhanh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, và giọng nói của bạn phải chạy theo để bắt kịp với lòng ngực của bạn?
- Đó không phải yêu, mà là thích.
* Có phải bạn không thể nào giữ cho mắt và tay của bạn khỏi họ?
- Đấy không phải là yêu, đó là sự thèm muốn …
* Có phải là bạn hãnh diện và háo hức muốn khoe họ với mọi người?
- Đó không phải là yêu, đó là may mắn.
* Bạn muốn họ tại vì bạn biết họ ở đó?
- Đó không phải là yêu, đó là sự cô độc.
* Có phải bạn ở đó vì đó là điều mọi người muốn?
- Đó không phải là yêu, đó là lòng trung thành.
* Có phải bạn ở lại vì sự thú nhận tình cảm của họ, bạn không muốn làm họ đau lòng?
- Đó không phải là yêu, đó là lòng thương hại.
* Có phải bạn ở đó vì họ hôn bạn hay nắm tay của bạn?
- Đó không phải là yêu, đó đang trở nên không tin tưởng.
* Có phải bạn thuộc về họ vì vẻ bề ngoài của họ làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn một nhịp?
- Đó không phải là yêu mà là sự mê muội.
* Có phải bạn tha thứ những lỗi lầm của họ vì bạn quan tâm đến họ?
- Đó không phải là yêu, đó là tình bạn.
* Bạn nói với họ mỗi ngày họ là người duy nhất bạn nghĩ tới?
- Đó không phải là yêu, đó là nói dối.
* Có phải bạn bằng lòng đưa cho họ tất cả những thứ bạn yêu thích vì lợi ích của họ?
- Không phải là yêu, đó là lòng thảo.
* Có phải tim của bạn nhói đau và vỡ vụn khi họ buồn?
- Vậy thì đó là yêu.
* Có phải bạn khóc vì những nỗi đau của họ, thậm chí là họ luôn cứng cỏi?
- Vậy thì đó là yêu.
* Có phải ánh mắt của họ nhìn thấu con tim thật sự và chạm vào tâm hồn của bạn một cách sâu sắc đau lòng?
- Vậy thì đó là yêu.
* Nhưng có phải bạn ở lại vì sự mù quáng, một sự trộn lẫn giữa cái đau và phấn chấn, vui mừng một cách không thể hiểu nổi kéo bạn lại gần và giữ bạn?
- Vậy thì đó là yêu.
* Bạn sẽ đưa cho họ trái tim, cuộc sống và sự chết của bạn chứ?
- Vậy thì đó là tình yêu


ĐẶNG TRUNG THÀNH
Read More

13 thg 8, 2010

Điên


Đ


Mọi thứ trở nên rắc rối từ khi tôi có điện thoại. Mọi việc trở nên phức tạp từ khi bạn có điện thoại. Tất cả trở nên mất kiểm soát từ khi chúng ta có điện thoại.


I


Tôi trở nên lơ đãng, trầm tư và ít nói . Tôi bị thay đổi. Mọi người bảo tôi thay đổi và dường như sự thay đổi đó là rất không hợp lẽ thường tình...


Ê

Tôi trở thành đứa con trai phức tạp, bị sự mâu thuẫn dằn vặt. Và dường như trong một khía cạnh nào đó, tôi đang tự phủ định mình để khẳng định bạn.


N

Nếu tôi nói không (mặc nhiên tôi nghĩ là có), tôi đang nói dối lòng. Nếu tôi nói có ( mặc nhiên tôi không chắc chắn), tôi đang làm mọi việc đi lệch hướng nó phải đi. Nếu tôi nói không chắc chắn (mặc nhiên tôi đã có câu trả lời), tôi đang rối loạn. Ôi, nếu bây giờ tôi có thể nỗi loạn, la lên thật lớn hay to tiếng vào mặt ai đó tôi không quen thì thật là tốt. Cứ thể này tôi sẽ phát...


...ĐIÊN

Ừ, đúng là nếu mọi việc cứ lại kéo dài như thế này. Tôi sẽ chóng trở thành một cậu con trai điên điên khùng khùng đi nhong nhong với vô vàn những câu nói trống không, rỗng toét. Tôi sẽ phải làm thế nào đây?
Read More

15 thg 6, 2010

Phút yếu lòng



Con bé nhà bên rưng rưng mét với mẹ, cô giáo bắt chẹt thế là nó không được là học sinh giỏi "...,thiếu mất 1 điểm, mẹ ạ". 


Vậy là suốt nguyên một tuần nó không buồn thèm nhìn đến ai, ai cũng ráng khuyên nó thôi không khóc, vui lên. Mình cũng vậy!



Nghẫm lại cũng thật là sất. Kiểu khuyên răn thôi-bớt-buồn-đi dường như ai cũng nói được. Lạ một điều, khi chính mình gặp chuyện sao lại không thể tự nhủ lòng thôi-bớt-buồn-đi?



Mình rớt rồi! Cũng bị thiếu mất 1 điểm, thế là buồn te tua!



Thoạt đầu lại tự trấn an mình "rớt cũng chẳng sao, cùng lắm là buồn một tẹo". Không như mình nghĩ.Đoạn biết được kết quả, cái nhận định ban đầu dường như không thật chính xác lắm, phải nói là....buồn nhiều tẹo mới đúng.



Từ lúc mình biết kết quả đến giờ đã là 3 ngày rồi, 3 ngày buồn hỉu buồn hiu, mình không thao thao nói, thao thao làm, thao thao nghĩ ngợi, thao thao cười như ngày nào. 



Một chút gợn, một chút yếu lòng.Đúng là ngu thật.Mình còn khờ khạo lắm!



Chợt mình nhận ra rằng, con người không thể lúc nào cũng có thể điều khiển trái tim mình cứng rắn, khi nó bướng bỉnh, ta đầu hàng, có lúc nó yếu lòng....và thế là ta khóc.Yếu lòng là cách luyện tập cho trái tim ta cứng rắn!
Read More

10 thg 6, 2010

Làm sao để sống?



Làm sao để sống mà không bị đau tim, không bị những thứ bên ngoài tác động vào trái tim thình thịch liên hồi?
Làm sao để sống mà không phải vật vưỡng, bơ vơ, vô định trong cái thế giới mà suy nghĩ nhiều hơn cả hành động?
Làm sao để sống, để trải lòng mình ra thế giới bên ngoài liên tu bất tận những cám dỗ?
Làm sao để sống, để cố giữ kĩ cái mớ lộn xộn những cảm xúc không bị rơi vãi lung tung trên đường đời?
Làm sao để sống khi ước mơ thì cứ thôi thúc ta đi tới còn thực tại lại đẩy ta vào vô vàn những khó khăn để thực hiện ước mơ?
Làm sao để sống, để không bị những xô bồ từ bên ngoài cuốn lấy, trấn áp, cưỡng chế, thôi thúc ta tự bằng lòng với con người xấu xa thực tại của bản thân?
Làm sao để sống mà không bận tâm, không rối bời với chuyện đời chuyện người?
Ôi thôi! Làm sao để sống...
Read More

27 thg 5, 2010

Nói với mưa


Làm thế nào giấu kín hỡi mưa 
Khi lời tình yêu đong đầy trong đáy mắt 
Trái tim ta nhớ nhung quay quắt 
Tựa con sâu cuộn mình, tương tư chiếc lá khô 

Chẳng lẽ nào đành câm nín sao mưa? 
Khi thuyền tình lênh đênh trên ngọn sóng 
Trái tim hiền như dòng sông phẳng lặng 
Dẫu biết phía xa kia là những thác ghềnh 

Có phải mưa cũng khuyên:"Thôi hãy lãng quên?" 
Một giọng nói, nụ cười đã trở nên thân thiết? 
Có gì đâu để mà hối tiếc 
Tình trót trao ai lấy lại bao giờ... 

Ừ! Thì mưa cứ rơi, cứ ra vẻ hững hờ 
Như không biết đêm nay, cỏ cây thao thức 
Đừng nặng hạt kẻo người ta tỉnh giấc 
Bởi những chuyện tình chỉ đẹp trong mơ
Read More

23 thg 5, 2010

Nổi loạn


"Không thể hiểu nỗi cái thằng con, nó bướng một cách kì lạ"- Mẹ nó quát.



.......Chính nó cũng không thể hiểu nỗi, tâm lý của nó lúc trầm lúc bổng,....và hình như, đâu đấy có một con người, một thằng nhóc....và nhóc đấy đang muốn....nỗi loạn!




Không hiểu mà cũng chẳng cần hiểu chỉ biết là loạn hết cả lên rồi. Một mớ hỗn độn cảm xúc dồn nén ở trong đầu, chèn lên tất thẩy các dây thần kinh, hệ thống phân định cảm xúc bị tê liệt, hệ thống liên hợp thần kinh bị hư hại nặng nề. Còn hệ thống "cống rãnh" trong người nó thì mặc nhiên cũng trì trệ nốt!




Người nó nóng bừng bừng như có lửa đốt, muốn hét vào mặc ai đó, muốn đấm một cái mạnh vào mũi thằng hàng xóm,người mà nó không ưa nhất. Muốn ném mọi thứ bay lung tung, muốn cười thiệt lớn nơi đông người. 




Mọi thứ không theo một trật tự rõ ràng nào, nó cứ lộn tùm phèo cả lên...grừzzzz. 
Nó chẳng nghĩ ra được cái gì để nói. Bên trong cái đầu nó dường như đang rất lộn xộn, giống như bộ não của nó mới bị ai bươi nát tanh bành.




Và bây giờ nó chỉ nó thể dùng được một tí nơron còn sót lại chưa bị tiệt chủng để viết ra cái mớ này, và xin phép phải thông báo, nó tiêu rồi hay đúng hơn là đầu nó tiêu rồi!




P/s: Ba và mẹ nó -giờ đã bó tay- chấp nhận sự thất vọng một cách khá đẹp!
Read More

19 thg 5, 2010

Bài ca tôi hát




Tay phải cầm đàn
Tay trái cầm hoa
Tôi hát bài ca
Tặng em gái nhỏ

Tôi hát thật rõ
Tôi hát thật to
Hát cho đôi môi
Hát cho mái tóc

Hát khi em khóc
Hát lúc em vui
Những khi em buồn
Đều nghe tôi hát.

Hát vì cô ngốc
Hát cho chàng hâm
hát cho tình câm
Hát cho tuổi trẻ.

Bài ca hôm ấy
Dành tặng riêng em
Cô bé dễ thương
Lặng nghe tôi hát!
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena