5 thg 3, 2013

Thật là đĩ!

Thế giới này thật kì quặc, bạn chỉ cần hô biến mất là biến mất ngay. 
...

Trời ơi, tệ quá! Tôi không thể tập trung vào bài vở nếu như không tống khứ cái thứ đang làm ruột gan tôi lộn tùng phèo lên và não tôi giờ như một cái bộ nhớ hết thời đầy nhốc dữ liệu chốc chốc lại phát ra âm thanh "Đồ chó chết, viết cái gì đi nếu không tao nổ ngay bây giờ"

Ờ thì viết, tình trạng này tệ hại đến nổi thời gian khởi động máy cũng làm cho những đầu ngón tay tôi liên tục tiếp xúc vào nhau và não thì lại tiếp tục tru tréo "Mẹ kiếp, cái máy nhà mày chạy chậm như chó".


Rồi rồi đây, những ngón tay tôi đang gõ để thỏa mãn ngài còn ngài giờ thì im re, phẳng phiêu và nhẹ hững một cách đầy hưởng thụ. Não ôn tồn bảo với tôi "Nhiều thứ trong tao thật nhưng để viết ra thì mày cần phải có trình độ. Mà cái thứ như mày, trình độ chỉ để ú ớ rên la với mớ chữ nghĩa rời rạc kiểu của mấy tay chuyên đi chat sex. Lên NCT hay Zing mà nghe một chút nhạc đi"


- Khốn kiếp! Thiệt là đĩ!


- Gì cơ?- Não hỏi


À không có gì, tôi đang tự chửi rủa mình rằng tôi thiệt là đĩ. Thế đấy, ngài cứ tiếp tục hưởng thụ và làm ơn lát nữa cho tôi một giấc ngủ ngon, những ngày nay đã đủ tồi tệ lắm rồi...


P/S: Chả tin ai chỉ tin mình mình thôi. Yêu mình mình và chỉ quan tâm mỗi mình mình...

P/S2: Chọn bài hát nào đây, chả có bài nào hợp với tâm trạng lúc này...
P/S3: Trời đất, tôi cũng muốn biến mất cho xong...

Read More

4 thg 3, 2013

Lời trần tình số 23

Hối hận, đừng thốt lên như thế!
...

Tôi không định sẽ ngồi vào chiếc bàn này và viết thêm một entry nữa trong những ngày đầu tiên của tháng 3. Mỗi ngày một entry có vẻ là quá nhiều. Rồi người ta sẽ biết điểm yếu của tôi mất thôi. Đó là khi tôi buồn, tôi viết nhiều vô số kể...

Entry này là một entry bất đắc dĩ, tôi định đã để những cảm xúc tôi sắp viết ra đây trôi tuột đi vào đâu đó trong vỏ não hoặc là để nó tự tiêu biến mất sau những làn hơi. Giống hệt như những cảm xúc thường nhật khác của cuộc đời đầy biến động khó lường này mà tôi không kịp viết ra lên giấy, lên facebook cá nhân,... để mỗi tối về lần mò ráp nối chúng lại viết vào blog này. Lỗi chỉ tại chiều nay trời có mưa... 

Sau những ngày nóng bức oi ả, thèm đến chảy nước bọt một giọt mưa từ trên trời rơi xuống, mát lành, trong trẻo, gọt bớt cái bụi bậm, cái nóng hanh hao, cái nắng đổ lửa đến cháy da cháy thịt của cái thời tiết đặc trưng kiểu Sài Gòn thì cuối cùng trời cũng nặng nhọc vắt ra được một cơn mưa. Tôi thì không thích mưa cho lắm, nó làm tâm trạng vốn không được tốt trong mấy ngày nay của tôi càng trở nên te tua thảm hại hơn bao giờ hết. Tôi nghe tiếng mưa như là một tên người sói bất ngờ gặp ánh sáng vàng vằng vặt của trăng tròn đêm rằm xuất hiện sau màn mây dày đặt. Ruột gan tôi lộn nhào, mọi điểm yếu đều có dịp xuất hiện, buồn đến khôn tả...

Những tưởng mưa xong thì có chút gì đó thay đổi, ai cũng hồ hởi ra mặt. Ngờ đâu cơn mưa vừa tạnh, từ những bức tường gạch, từ cái sân trước nhà, từ con đường nhựa to lớn,... chúng nó thay nhau phả ra những hơi nóng ấp ủ từ ban ngày. Mong mưa, có được mưa hóa ra lại là một thảm họa...

...

Tôi và Marlboro (của tôi) đã có một cuộc chiến tranh lạnh với nhau đầy dai dẵng và đã kéo dài suốt 3 ngày nay rồi. Quá lâu đối với kiểu cách của Marl và thói hư của tôi. Chuyện này hệt như kiểu chiến tranh lạnh giữa Nga và Mỹ, ai cũng có một cái tôi quá lớn và chẳng ai muốn nhường nhịn ai...

Tôi cảm thấy khó thở quá, có cái gì đó thiếu vắng vô cùng mà tôi không hề cảm thấy trước đấy. Chưa bao giờ tôi chờ đợi đến phát sốt lên, chốc chốc lại rờ mó cái điện thoại một cách vô thức để chờ xem liệu có một tin nhắn hay một cuộc gọi nào mà tôi đã bỏ nhỡ trong phần ngàn của giây hay không. Tôi đồ rằng, tôi sắp điên lên rồi, tôi liên tục cảm thấy túi quần mình rung lên và rõ ràng điện thoại có tin nhắn cớ sao cầm lên chả thấy cái thông báo chết tiệt nào hiện ra. 

Trời ạ, có lẽ tôi sẽ mòn mỏi mà chết mất, nhưng cũng có thể là tôi đã chết rồi, 1 ngày sau cuộc cãi vã và cái giống ôn dịch đang viết cái entry này đây chắc hẳn là oan hồn chưa siêu thoát được của chính tôi. Thôi được rồi, tôi thú nhận rằng tôi rất nhớ anh ta. Ai đó thấy biến thái cũng được, cảm thấy thật ghê tởm cũng chẳng sao. Tôi chấp nhận rồi, chuyện này đã đi quá xa, xa hơn cả những dự tính cao siêu trong cái đầu (tưởng như) rất thần thông quảng đại của chính tôi. Không những nhớ, tôi YÊU anh ta mất rồi cũng nên...

Trong suốt mối quan hệ đốn mạt này, tôi không phải là người bị động trong tất cả. Tôi đã đi tìm hiểu, tôi đã học, đọc, tìm kiếm người giúp đỡ, thú tội với Nâu để mong được một lời khuyên và những hành động lung tung like shit khác chỉ để tìm ra câu trả lời của hiện tượng kì quặc xảy ra cho cái cuộc đời chó chết này của tôi. Suốt thời gian trong mối quan hệ với Marl, tôi cũng đã "ngoại tình" với HVQ...

Được rồi, sau entry này có lẽ tôi sẽ mất một lượng truy cập kha khá vào blog cá nhân nhưng thà nói ra thì hơn, tôi viết cho chính tôi của mai sau chứ không phải cho những người lạ chưa bao giờ gặp trong đời. Và nhỡ như mai này tôi chết đi, cái nghĩa trang này sẽ chôn vùi tất cả như một bản điếu văn cho tuổi trẻ nông nổi  . Còn nếu như tôi vẫn sống nhăn đến tuổi hưởng họ, blog này là một cái đám ma kéo dài vô tận... 

HVQ là một tên hát hay tuyệt đỉnh. Mỗi tội, anh ta có một mối tình quá sâu đậm với một cái danh từ chết tiệt bắt đầu bằng chữ T và theo sau, thứ tự lần lượt là h, i , ê, n. Nặng tình và mù quáng như mối tình 3 năm của tôi với Roz. Chúng tôi trao đổi, chia sẻ và chuyện tình biến thái này kết thúc 15 ngày sau đó. Một kết thúc đẹp và tuyệt vời vì mông tôi vẫn còn nguyên.

Ba ngày nay, để xác định xem câu nói "em chẳng là ai cả" của Marlboro, tôi chấp nhận lời mời kết bạn đặc biệt của một tên con trai khác với nụ cười tỏa nắng sáng chiếu tên là Jone Nattily. Tôi thấy mình điên rồ quá, chưa đầy 3 tháng mà số lượng giống đực là người tôi quen đặc biệt đã cân bằng với số lượng giống cái e ngại yêu tôi trong suốt 3 năm nay. Vậy, tôi cũng đã hiểu rõ, sự buông thả trong một phần tuổi trẻ của tôi khoảng thời gian này đã và đang cho tôi biết tình trạng giới tính biến chất của chính mình như thế nào. 

Tôi đã hạ thấp cái tôi của bản thân mình, tôi đã nhắn tin cho Marl và anh ta không trả lời, tôi gọi điện không bắt máy. Anh ta như thể đã bốc hơi ra khỏi hành tinh này. Tôi từng ngờ vực rằng, ở cái thế giới mà tệ nạn đầy rẫy, đói khát, thiên tai, hạn hán, chiến tranh, cướp giật,... xảy ra nư cơm bữa vậy mà hàng ngày vẫn có hàng triệu người cùng chúc nhau câu "chúc một ngày tốt lành". Ấy vậy mà từ khi có Marl, tôi hào hởi đón nhận tin nhắn ấy vào mỗi buổi sáng, tôi hào hởi đón nhận nó như một nguồn sinh khí mới mẻ anh trao cho để lao vào ngày mới. Ba ngày nay không có một tin nhắn, buổi sáng dường như không còn thú vị nữa. Tôi cũng nhớ giọng nói trầm và ngáy ngủ mỗi tối, chốc chốc lại có tiếng ngáp đối đáp với tôi ở đầu dây bên kia.

Có lẽ khi viết những dòng này, tôi đã say mèm mất rồi. Phải, tôi có uống chút ít vào chiều nay. Với một chút cồn trong máu, không đủ để tôi ngủ say như chết, không đủ cho tôi lèm bèm nói nhảm hay quậy phá lung tung. Không đủ cho những bước đi xiêu vẹo hay là dừng lại đâu đó để nôn thốc nôn tháo. Nhưng nó đốt cháy hai lá phổi của tôi, nó làm cho nỗi nhớ tôi cồn cào trong lồng ngực, đầu tôi liên tục chuyển tiếp những hình ảnh đẹp trong đầu. Tôi nhớ, rất nhớ...

... và tôi thấy hối hận...

Này anh kia, hãy cho tôi xin một dấu hiệu cho thấy sự sống của anh đi. Một câu chửi thề đầy mất dạy kiểu "Fuck you!" hay những kiểu cách đại loại thế để tôi biết anh vẫn bình an. Rồi thì anh muốn làm gì cũng được, chiếm hữu tôi cũng là một cách trả thù hiệu quả. Nhưng làm ơn đừng như thế...

Xin đừng biết xanh, đừng tĩnh lặng, đừng làm tôi lo lắng bất an...

Xin đấy!

P/S: Hối hận, đừng thốt lên như thế!


Read More

2 thg 3, 2013

Lời trần tình số 22


‎"Nhớ thì về
Thương thì tìm
Tơ tình đôi ba sợi
Sợi vắn sợi dài
Tơ tình chẳng dai hơn tơ nhện
Nào buộc được ai..."

...

Hôm qua tôi và Marlboro cãi nhau. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Marl giận đến như vậy. Tôi không hiểu, tôi chẳng làm gì sai đối với anh ta, chẳng làm gì sai cả tôi khẳng định là như vậy. Thế mà anh ta giận tôi...

Đồ đàn bà!

Nhưng có vẻ tôi đã đặt anh ta ở một chỗ không đúng với cái tôi to bự của anh ta. Một người đàn ông đẹp mã như một bức tượng Hy Lạp, làm lu mờ những người khác khi đứng cùng. Một tên thông minh vô địch, hiền như một cục đất và thích ăn chay trường lẽ ra và lẽ ra không phải là một người lén lút yêu tôi.

Tôi không thuộc tuýp người đơn giản, tim tôi không đơn thuần với tâm thất và tâm nhĩ chúng chia ngăn và phân vách và mỗi ngăn tôi chứa một người, anh ta chỉ chiếm dụng một phần nhỏ nhoi trong đó việc quái gì có tư cách lòng lộn lên với tôi.

Anh ta làm tôi buồn, không ai có quyền được làm tôi buồn. Những ké ngấp nghé như vậy đều phải cút hết, phải cút hết trước khi làm tổn thương tôi thêm. Anh ta lẽ ra phải biết điều, phải biết giới hạn của mối quan hệ này ở đâu chứ.

Tôi không nghĩ mình sai, nhưng giờ đây khi viết những dòng này, một dòng suy nghĩ tiêu cực chết tiệt đang rần rần chạy dọc lương tâm tôi. Có vẻ như trong vô thức, tôi đã làm tổn thương Marl và cả những người xung quanh tôi bằng cái thứ quy tắc nhãm cứt. Tôi có quyền hạn làm điều đó hay sao?

Tôi đã tự cho mình cái quyền cụ thể hóa tình yêu của mình. Tôi đã phân chia tình cảm của những người xung quanh tôi. Ngoài dùng trái tim để yêu tôi còn dùng cả cái đầu để tính toán cách yêu. À há, cái thằng khốn nạn như tôi, có cái quyền phân định cảm xúc đó sao? 

Tôi đã xử ép Marl quá nhiều, tôi xem anh như một món đồ để lấp kín cái lỗ trống trải của mình. Dùng một chút kết dính yêu thương, thề thốt giả tạo để đính chặt nó. Marl có lẽ đã biết điều đó, một người tinh tế và thông minh như anh làm sao lại không biết...

Marl giận và cũng đã xả hết nó vào tôi như vậy thì anh có còn buồn không? Tôi bắt đầu thấy hơi lo...

- Em không là gì cả đâu, Sài Gòn thiếu gì người. Tình cảm không phải là thứ để đùa giỡn và tình cảm của tôi lại càng không - Marl đã nói với tôi như vậy. Và cõ anh đúng, tôi chả là cái giống ôn dịch gì cả...

Tôi cho mình là một người thông minh, tôi nghĩ mình có thể thâu tóm những người khác trong tay mình và điều khiển họ như những con rối. Tôi lầm tưởng rằng mình có quyền làm điều đó bởi vì họ yêu tôi. Nhưng, có vẻ mọi chuyện đã đi xa hơn tôi tưởng. Tôi còn không thể quản lý được tình cảm của chính mình thì huống hồ gì khống chế được tình cảm của người khác.

Tất cả những mối quan hệ, không mối quan hệ nào được xem thường cả...

Những chuyện do tôi vò rối, giờ làm sao gở ra?

Chuyện tình biến thái này, rốt cuộc cũng đã kết thúc rồi sao?

P/S: Phải làm gì với những chuyện tình mà ta đã thấy rõ bế tắc ngay từ khi bắt đầu?





Read More

28 thg 2, 2013

Ngồi kể chuyện tháng 3

"Đời có gì đáng buồn đâu em ơi
Nhắm mắt vào đêm. Mở mắt ra khi trời sáng
Vui thì cười. Mỏi mệt thì nằm xuống.

Rồi sẽ hết ngày thôi."
...


1. Masumi, cô gái mở đầu cho những câu chuyện kể tháng ba của tôi. Chuyện của em và tôi có một cái kết khá là đẹp, đẹp ít ra đối với tôi...

Cô bé gái này kém tôi 2 tuổi, cái tuổi của ngây thơ với những yêu thương chớm nở. Masumi xem tôi như một thần tượng hay là đại loại thế. Em không ngại ngần công kích tôi giữa một đám đông người, sau khi lần la facebook tôi thì em liên tục cài đặt một tràng pháo tin nhắn sau chưa đầy nửa giây tôi xuất hiện. Em thậm chí còn viết một bài phân tích rành rọt những chuyển biến cuộc đời tôi trên facebook cá nhân của em. Lắm lúc phải thú nhận rằng em làm tôi phát hoảng. Và rồi, em nói với tôi rằng, em thích tôi...

Tôi suýt nữa văng cọng mì lên lỗ mũi, tôi bất ngờ quá. Và rồi tôi cười, thấy cần phải chấm dứt ngay chuyện này với cô bé. Tôi thú nhận với em rằng tôi là bisexual. Tôi dẫn chứng một cách mạch lạc và dễ hiểu nhất cho em rằng tôi thế nào, tôi ra sao, tôi bị gì và thiếu điều đem cả Marlboro vào cho thêm sinh động. 

Từ dạo đó đến nay 3 tuần, em lặng như một tờ giấy. Vài status bâng quơ sáo rỗng của em trên fb nhiều lúc cũng làm tôi nhột nhạt. Em không còn pm dồn dập như trước nữa, phải nói là hoàn toàn không còn nữa. Kể cũng thiệt bệnh, cô gái ấy thích tôi đến vậy, sao em không chấp nhận là bạn của tôi? 

Hừm, duyên tự một phía sinh ra ắt sẽ tự diệt vọng cũng từ phía đó. Ta dường như chẳng có quyền định đoạt gì sất ngoài trừ nói "Yes" hoặc "No"...

2. Cách đây 5 ngày tôi có được một lời mời làm tình từ một người lạ. Tôi bắt đầu nghĩ rằng mình thật sự là một chàng trai hấp dẫn rồi đây và suýt nữa thì tôi đồng ý mất rồi.

Một lời mời làm tình? Ai mà ngờ được chứ! Vào một ngày, họ gửi cho một tin nhắn, họ đưa địa chỉ và số phòng. Họ đề nghị trả cả tiền taxi khi tôi đến. Tôi chỉ việc chấp nhận làm tình với họ.

Tôi không thể phủ nhận rằng tôi đã đắn đo với lời mời đầy hấp dẫn này như thế nào. Một cảm giác háo hức và rạo rực của một gã trai tân muốn khám phá thứ trái cấm đặc quyền hưởng thụ của những người trưởng thành. Tôi thèm thuồng muốn biết cảm giác đó, cảm giác cùng ở bên có một cơ thể khác trần truồng và hấp dẫn. Ham muốn của tôi tăng lên đến kịch trần và trong một phút giây buông thả tôi đã xách xe đi tìm căn phòng đó.

Đó là một sai lầm, một sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi và có lẽ nếu như mọi chuyện xảy ra, tôi sẽ không thể tha thứ cho những nhục dục hèn kém này. Tôi đã rẽ sang một hướng khác, hướng nhà của Nâu và cùng cậu ấy chơi cờ suốt một buổi tối không có hội thoại.

Những lời mời gọi làm tình thật sự rất hấp dẫn với những gã trai tơ nhưng làm tình mà không có cảm giác yêu đương chẳng khác gì bán thân xác mình cho những thú vui hèn kém.

3. Tháng vừa rồi, Nâu gọi điện kể tôi nghe rằng cu cậu nhìn thấy H.T đi ăn cùng một gã trai tốt mã trong ngày Valentine. Tôi ngớ người ra một lúc lâu, thấy tim như có cái gì đó bóp chặt lại nhưng rồi lại thả ra ngay. Tôi không biết nên gọi tên cảm giác này là gì nữa, có một chút tiếc nuối, một chút ghen tuông, một chút yêu đương, một chút thèm muốn và một chút hờn dỗi nữa. Lẽ ra H.T đã là cảu tôi nếu như tôi không chờ đợi Roz. Lẽ ra H.T đã là của tôi, nếu như tôi ngừng yêu Roz đi.

Đã rất nhiều cô gái mở cửa cho tôi bước vào cánh cổng trái tim cô ta nhưng tôi đều bước lùi trước những gợi mở. 3 năm giữ trái tim vẹn nguyên chung thủy với duy nhất một người con gái là 3 năm khát khao yêu đương mãnh liệt mà không được đáp ứng. Những tưởng sẽ có một kết thúc đẹp dành cho kẻ kiên trì nhưng kết thúc chỉ khiến cho người khác càng mất niềm tin vào tình yêu hơn mà thôi.

4. Tôi rất thích những cô gái có mái tóc dài suông mượt. Các cô thường nghĩ rằng tóc nhuộm, tóc uốn, tóc duỗi hay nhiều màu là hấp dẫn. Sự thật, càng làm đẹp các cô càng trông xấu xí đi mà thôi. Hãy thuần khiết là chính mình, hãy biết làm đẹp một cách thông minh nhất. Đừng trở thành một con ma nơ canh biết đi.


5. Tệ quá, lẽ ra entry trước đã lộ cái mặt này rồi nhưng phút nông nỗi lại xóa mất. 

Đã là tháng 3 rồi, xin hãy giữ cho những yêu thương tròn vẹn nhất...


Read More

27 thg 2, 2013

Ta đã lầm...

Tôi đã có quá nhiều sai lầm trong cuộc sống này, một trong những sai lầm lớn nhất là nhận ra những sai lầm còn lại.
...
Ta nghĩ rằng, ta nên bắt đầu một cuộc sống mới thanh thản và vui vẻ hơn. 

Ta nghĩ rằng, thuốc lá giờ đây có vẻ thật vô nghĩa với ta vì những phiền muộn đã có câu trả lời.

Ta nghĩ rằng, thay vì chờ đợi tình yêu của ai đó ta nên biết cách yêu chính mình nhiều hơn nữa.

Ta nghĩ rằng, tôi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của một nửa hoàn hảo. Ta đã yêu nàng ấy một cách chân thành nhất có thể và đôi khi ta nghĩ ta đã chọn một cách yêu khá lầm lẫn nhưng dù là thế nào thì ta cũng đã yêu nàng rất thật.

Ta hằng tưởng rằng ta có một lỗi lầm rất to lớn với nàng, ta đã sợ rằng ta đã làm nàng buồn thật nhiều thế nên nàng mới bỏ ta đi. Ta thấy hận chính mình và ta đã quyết định chờ đợi nàng như những gì ta đã hứa. Ta yêu nàng âm thầm và càng lúc càng nhiều hơn. Ta nhớ nàng đến phát điên lên được mỗi khi đảo mắt thăm dò nhưng nàng đã biến đâu mất tăm. Ta ghen đến phát sốt lên mỗi khi thấy nàng tay trong tay với người nàng đang quen.

Ta những tưởng, những thứ được tạo nên từ một tình yêu chân thành sớm muộn gì cũng lây động được trái tim của nàng. 

Nhưng ta đã lầm...

Nàng thú nhận với ta rằng nàng đã yêu hắn ta ngay khi đang trong mối quan hệ với ta. Nàng bảo rằng, nàng đã không đủ can đảm để nói với ta sự thật nên nàng đã chọn cách im lặng và ra đi. Nàng ta đã lừa dối ta. Nàng ta đã lợi dụng cả tình yêu của ta để lừa dối ta. Thế ngần ấy thời gian ta chờ đợi, ngần ấy thời gian ta thương nhớ chờ mong rốt cuộc chỉ là một trò chơi để lấp liếm đi sự lừa dối ẩn mình một cách đáng thương của nàng.

Ta chưa từng thấy mình bị tổn thương đế thế.

Ta đau lòng quá!

Ta đã lầm mất rồi...

Read More

24 thg 2, 2013

Đàn ông - nếu đã 20, nếu chưa 25


Những sự chịu đựng luôn đạt đến đỉnh điểm và có những giới hạn tận cùng... Lúc đó... mọi thứ... sẽ ... nổ tung!!!
...
Nếu bạn là đàn ông, nếu bạn đã hai mươi, nhưng bạn chưa hai lăm tuổi, bạn buộc phải tìm được một thứ gì đó ngoài tình yêu, giúp đôi chân bạn đứng vững vàng trong cuộc đời này. Bạn phải bắt đầu nghĩ cách để kiếm đủ và sống được.
Nếu bạn là đàn ông, bạn đã 20 nhưng chưa 25
Tôi chưa từng bao giờ nghĩ bằng cấp là thứ quan trọng, thiên tài với danh nhân đâu phải từ lò luyện và trường lớp mà ra. Nhưng nếu bạn không học tới nơi tới chốn, thì dù có đi làm cửu vạn, ngay cả bao cát cũng sợ rằng chẳng biết cách mà vác.
Bạn buộc phải làm cho những suy nghĩ văn vẻ và cảm xúc màu mè thị dân của mình dần trở thành lối tư duy sáng sủa, rõ ràng và những ngôn từ giản tiện ngắn gọn. Bởi những thứ màu mè và bồng bột sẽ không thể tồn tại lâu. Bạn phải biết rằng, những sự thích thú khi khi đọc văn hay, nghe lời bay bướm mang lại sẽ chẳng mấy giá trị, trong khi thứ quan trọng nhất lại nằm ở trí tuệ, tinh thần, tâm hồn, nội dung, tư duy của bạn.
Là đàn ông, làm ơn đừng đọc văn của những nhà văn nữ cùng thời với bạn.
Là đàn ông, làm ơn đừng trách người khác, đừng nhỏ nhặt, làm ra vẻ đáng thương.
Làm ơn đừng nghĩ đến cái gì là viết về cái đó.
Và chớ tiếc rẻ đôi chút cảm động bé nhỏ, đôi chút thương xót nhỏ nhoi.
Và chớ tiếc rẻ đôi chút cảm động bé nhỏ, đôi chút thương xót nhỏ nhoi
Bạn phải tin vào cái đẹp, tin vào hơi ấm, vào lòng tin con người, sự tự trọng của mỗi người, bạn hãy giữ gìn những phẩm chất xưa cũ này. Tôi không muốn bạn bốc đồng, vô vị, mù mờ, chà đạp chính mình và làm thương tổn người khác. Bạn không nên nhào nặn đời bạn thành một đống hỗn độn tổng hợp đủ thứ.
Khi bạn thay đổi con người bạn, hãy cố nâng niu những giá trị bản thân, cho dù bạn biết rõ, không phải ai cũng ưa những gì bạn đang có.
Làm ơn đừng chấp nhận thỏa hiệp với những con người đang ngụy trang là họ thức thời, cấp tiến. Họ chỉ là những kẻ vô công rồi nghề đang tìm cách biện minh cho sự thua kém của bản thân họ. Sự mạnh mẽ, bản lĩnh đàn ông nằm ở tận trong trái tim bạn, bạn có sức mạnh và vẻ đẹp từ trong tim, từ niềm tin mà dù thời gian và tuổi trẻ có trôi qua cũng không khuất phục được.
Bạn không có quyền ngồi trong cái tháp ngà của trường học, rồi bảo tôi yêu thế giới này tươi đẹp. Bạn phải nhìn thấy cái đen tối của thế giới, sự bẩn thỉu của cuộc đời, sự xấu xa của con người, sau đó mới nói rằng tôi vẫn yêu thế giới này, tôi vẫn yêu cuộc sống và tôi sống.
Tuổi trẻ ngắn ngủi thế, nhưng đừng sợ tuổi già.
Đôi khi, bạn có thể dừng lại nghỉ ngơi, nhưng đừng quỳ xuống.
Khi đi một con đường, bạn chớ ngoái đầu nhìn lại, hoặc tự hỏi, mình đang làm cái gì?
Khi đau và nhục, đàn ông có thể khóc và gào. Khóc đi, rồi rửa mặt, vỗ má mình, rồi áp má mình để trên gương mặt bạn có một nụ cười. Chứ bạn đừng dụi mắt hay lấy tay lau nước mắt. Bởi có thể sớm mai bạn sẽ mang một đôi mắt trũng và sưng vì khóc. Chớ để sớm mai ai cũng nhận ra bạn từng khóc.
Đàn ông hãy xác định cho mình một mục tiêu xa hơn và một lộ trình dài hơn. Hãy nhớ thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn trời xanh, và lúc nhìn lên trời xanh hãy nhớ cúi xuống nhìn đất dưới chân mình.
Vào bất kỳ lúc nào, bất kỳ người nào hỏi bạn, bạn yêu mấy lần, đáp án của bạn phải luôn là Hai.
Một lần, cô ấy yêu tôi nhưng tôi không cảm xúc, một lần là tôi yêu cô ấy nhưng không được đáp lại. Hãy luôn nhớ rằng, tình yêu đẹp vẫn luôn đang đợi bạn ở lần yêu sau. Nên đừng luyến tiếc, đừng để một người đàn bà nào có cơ hội làm bạn bị tổn thương tới lần thứ hai.
Làm đàn ông, đừng giao du với văn nghệ sĩ hay bọn văn sĩ trẻ, cũng như đừng làm bạn với những kẻ bất đắc chí, thiếu tâm huyết với đời, cũng tuyệt đối không được bạn bè với những người đàn ông không có nghề nghiệp chính thức, kiêm quá nhiều nghề.
Cũng đừng yêu người phụ nữ nào hy sinh vì bạn. Khi có một cô nàng tự chà đạp bản thân nàng, tự hy sinh, tự chịu thiệt vì bạn, bạn chớ nên vì thế mà cảm động hoặc yêu kẻ lụy tình ấy. Bởi một người đàn ông nghiện hút trộm cắp đầy mình thân với bạn, có thể kẻ nghiện hút trộm cắp tiếp theo sẽ là chính bản thân bạn. Tình yêu cũng tương tự như vậy, khi một người phụ nữ vì yêu mà cầm dao cứa tay mình đau, có thể kẻ tiếp theo bị nàng cứa chính là bạn.
Không bao giờ đặt niềm tin vào một gã đàn ông chỉ định giao du với mình bạn chứ không cho bạn biết hắn đang chơi bời với những bạn bè nào khác.
Khi một cô nàng định gọi bạn là “anh yêu, baby, chồng yêu ơi”, bạn hãy bắt buộc cô nàng gọi bạn bằng tên bạn, bởi bạn là một người đàn ông, bạn không phải thú cưng của ai.
Khi một người đàn ông hoặc một người đàn bà tự nhiên không tới tìm bạn nữa, bạn hãy dứt khoát đừng gọi tới làm phiền họ.
Đừng tin những kẻ dùng tiểu xảo trong tình yêu. Và đừng ác miệng sau khi chia tay người tình. Nghe lời khuyên của người khác, nhưng đừng hối hận, bởi hối hận chưa từng mang lại cho đàn ông bất cứ thứ gì hay ho.
Đàn ông thì không xé ảnh, đốt thư, xé nhật ký, làm những việc mà chỉ diễn viên ba xu trên phim truyền hình mới làm. Bởi bạn tin vào tình yêu. Tin rằng trên đời vẫn còn những người đàn ông tốt và những người phụ nữ tốt đẹp, có thể họ cũng chưa kết hôn, họ cũng vẫn đang vượt trùng trùng biển người trong đời để tìm đến bạn. Nên đừng nói những câu đại loại như: “Thời này làm gì có đàn bà tử tế” hoặc “Làm gì có đàn ông tốt!”. Những câu như thế thường làm người ta hiểu rằng, bạn đã no xôi chán chè, hời hợt với vô số người, vơ đũa cả nắm và không hề sống nghiêm túc, chưa trưởng thành.
Hãy yêu tiền, yêu vật chất, dùng tiền để sống cho ra sống. Nhưng vẫn hiểu rằng những giá trị tinh thần cũng quan trọng biết bao. Và con người bạn, một người đàn ông đầy sức sống, háo hức sống vẫn luôn có giá trị và đẹp đẽ hơn những đồng hồ hàng hiệu, thời trang, phụ kiện sành điệu bạn đang mang. Nếu đã hơn hai mươi tuổi nhưng mỗi phút bạn sống, bạn vẫn phải ngửa tay xin tiền bố mẹ, thì những tiền bạc bạn có, đồ hiệu bạn mặc chỉ làm cho sự vô liêm sỉ của bạn nổi bật hơn mà thôi. Nên đồ hiệu không làm bạn có giá hơn. Bản thân người đàn ông không có giá trị bản thân, thì dù có bọc vàng, được bố mẹ nâng đỡ sự nghiệp chức này tước kia, cũng vẫn chỉ là một kẻ ăn bám bọc vàng. Một con lừa dù có đóng yên cương vàng khối cũng không thể trở thành tuấn mã.
Dù thời gian và tuổi trẻ có trôi qua cũng không khuất phục được
Bạn còn trẻ, có thể chưa đủ tuổi để bắt đầu một sự nghiệp riêng, một tương lai huy hoàng. Nhưng bạn đã đủ tuổi thành niên, nên ít nhất, cũng không thể làm một cái gánh nặng đeo trên lưng bố mẹ, để bố mẹ mất hai mươi năm nuôi dạy, cái gánh nặng đã sống ký sinh trên lưng chỉ nặng thêm và nhiều đòi hỏi hơn.
Bạn đừng tưởng bạn trẻ, bạn làm một kiểu tóc có màu khác người, mặc một bộ quần áo dở nam dở nữ Unisex, rồi phun lên người một thứ mùi nước hoa, thì người khác sẽ tôn trọng bạn. Cái ngước nhìn của người khác không mang ý trầm trồ ngưỡng mộ, mà là cái nhìn khi đi ngang qua sở thú. Rất nhiều đàn ông khác chỉ bởi họ được giáo dục tốt nên họ sẽ không bày tỏ thái độ gì với bạn đâu, họ sẽ tôn trọng sự “cá tính” của bạn, nhưng không có nghĩa rằng, họ không nhận ra sự xấu xí của người đàn ông trước mặt.
Xin bạn đừng coi rẻ những người lao động nghèo. Đừng xấu hổ vì phải làm việc nặng nhọc. Đất không bẩn, mồ hôi không hôi hám. Xin hãy tôn trọng những người có thể không giàu bằng bạn, nhưng họ đang nuôi cả gia đình bằng đôi tay lương thiện và cần cù của họ. Bạn tôn trọng họ, bạn mới biết giá trị của bạn nằm ở đâu.
Làm đàn ông, hãy tha thứ, nhưng đừng quên. Và hãy khoan dung với cả thế giới cũng như với chính bản thân bạn. Để luôn tự nhủ rằng, ta là đàn ông, ta xứng đáng để có được những thứ tốt đẹp hơn.
Lý Khai Phục

Read More

Hoang mang...

 Lỗi ở ta... 

Là đã chọn 1 cách yêu rất nhầm...
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena