27 thg 8, 2013

Cô ấy (5)



Một khi ngồi cung nhau vừa ăn bổng ngô vừa xem một cuộc thi chạy tiếp sức trên truyền hình, cô ấy vừa ăn vừa nói rất nhẹ:

- Cậu này, nếu cậu theo đuổi tôi, tôi hứa sẽ chạy thật chậm...


Read More

25 thg 8, 2013

Say


Ta muốn mình say khướt đi, muốn sa vào vại bia nào đó để cho bí tỉ, để quên sạch sành sanh hết các sự đời. Cho ói mửa binh thiên, cho đau thương hòa tan vào cơn mất trí. Ta muốn thét lên sướng khoái, sỉ vả kẻ làm ta đau đớn, đấm vào mặt người làm ta chết dỡ. Ta muốn khóc sướt mướt rồi cười nghiêng ngã như một gã điên. 

Ta muốn trời đất quay cuồng quanh ta, muốn người người phải biết mặt. Muốn chất điên xâm chiếm cả tâm trí, lý trí nhường chỗ cho cơn tam bành. Tim ta bớt đi thương tổn, chân ta đi ngã nghiêng và hơi ta thở xồng xộc mùi cồn nóng. Ta muốn say! Ôi, ta muốn thật say...

Ta muốn khóc rưng rứt như một đứa con nít rồi sau đó quên đi kẻ làm ta đau đớn thế này. Ta muốn thét lên cho thỏa nỗi thèm khát yêu thương. Ta cần 1 bờ vai nương tựa, 1 vòng tay ôm chặt ta vào lòng. Ta thèm khát những dịu ngọt xoa dịu bớt những đòn đau. Ta muốn ai đó là của mình mãi mãi để lúc gục ngã có người dựa nương. Để cần yêu thương có yêu thương, để bệnh đau có người hỏi thăm cho bớt tủi và chết đi có người nhung nhớ. Được không?

Ta muốn dứt là đứt, không được để tim mình cứ mãi phập phồng nhớ nhớ thương thương. Ta ghét cô đơn nên mới phải bắt mình yêu, yêu rồi lại càng cảm thấy cô đơn gấp bội. Ước chi ta được say vào lúc này... 


Read More

Lời trần tình số 26

Tôi nghĩ tốt nhất mình nên xa lánh mọi thế sự ồn ào ngoài kia. Trở về sống một cuộc sống an yên theo cách tôi vẫn hằng mong ước thì tốt hơn. Những mối quan hệ xã hội cần phải có nhưng nên tránh quá đà. Cuộc đời dài nhưng cũng chỉ cần vài người bạn là đủ, ít mà sâu. Thân thiết được thì càng tốt nhưng tránh tối đa việc tin tưởng tuyệt đối vào họ. Chuyện người tự người giải quyết, chuyện mình tự mình giải quyết. Cái gì không cần nhờ vả không nên nhờ vả. Cái gì không cần giúp đỡ nên để người khác tự xoay sở. Tình yêu có cũng được không có cũng được. Tiền bạc có nhiều xài nhiều có ít xài ít. Nghề nào cũng như nhau chỉ có số tiền kiếm được là khác nhau, tùy tính tham mà chọn...
...
Dạo gần đây tôi rất hay khóc "sản". Tức là hễ thấy cái gì đó nhạy cảm là y như rằng khóc một cách rất ngon lành. [Nói nhỏ] Kiểu đàn ông con trai như vậy tốt nhất đừng ai chọn làm người yêu. Ấy vậy mà với chuyện bức bối của bản thân mình, tôi lại không thể khóc cho ra ngô ra khoai được. Nó cứ nghẹn lại trong cổ họng, khóe mắt như bị khóa kín không để nước mắt có thể trào rả. Cơ thể tôi như căng ra, trân mình mà chịu đựng đòn đau. Lắm lúc tôi hay tự hỏi, vì sao tôi lại như thế này nhỉ, vì sao chỉ mỗi tôi phải chịu đựng tất cả những điều này, vì sao không phải là ai khác mà lại là tôi... Nhưng khi đối mặt với tất cả những câu hỏi đó, tôi lại chẳng thể nào tìm được câu trả lời cho thỏa đáng. Thật là khó để trả lời cho những câu hỏi bắt đầu bằng hai chữ "vì sao" đúng không? Và vì thế câu hỏi vì sao tôi lại phải lòng Win vào lúc này trong khi Rozet đang dần trở về bên canh yêu thương là một câu hỏi khó trả lời như thế...

Chuyện tôi và Win vốn dĩ là một chuyện nên kết thúc ngay lúc khởi đầu mà dây dưa đến giờ này là một sai lầm. Tôi nghĩ phần lỗi lớn nhất trong cái mớ tình cảm hỗn độn đan xen với tội lỗi và những đau đớn giày xéo này chắc chắn đều thuộc về trách nhiệm của tôi. Cái thứ mềm yếu và tham lam không tài nào chế ngự trong lòng tôi là nguyên nhân của tất cả mọi sự khó xử đang dần hình thành và phát triển mà không thể nào hóa giải nổi ngày hôm nay. Lẽ ra, tình cảm mới chớm nở đó nên có cùng một kết thúc với Marlboro, Maketing, Q hay thằng bé John Nality chứ không phải cùng một sợi dây liên kết bền chắc đến đau lòng như tôi đã từng với Rozet, H.T. Cái quái quỷ gì đang diễn ra trong cuộc sống của tôi thế này?

Win tốt lắm. Anh thường chẳng nề hà chở tôi dạo quanh những con phố khi nhập nhoạng tối. Thường cau mày khi tôi hay chửi thề nhưng lại hiền lành cho qua khi tôi cười trừ tỏ vẻ hối lỗi. Anh hay nấu mì cho tôi ăn mỗi khi tôi ghé sang chơi nhà, có thói quen trụng mì trước rồi mới đổ nước sôi vào. Cũng hay cùng chơi cờ với tôi dù than bận làm giáo án mai đi dạy sớm. Vẫn thường nhầm lẫn vị trí xếp cờ của mã và xe, ngốc đến độ thà thí con hậu chứ không để mất con tốt. Và khi tôi cần một nơi dựa dẫm cho qua đi cơn thịnh nộ của số phận đó là một nơi an toàn nhất rồi. Tôi còn cần gì hơn thế nữa?

Nhưng, Rozet đã trở lại. Tình cảm vẫn vẹn nguyên như thuở nào. Nàng có sự ấm áp mà chỉ cần đứng cạnh thôi cũng có thể hông khô đi tất cả mọi uất ức, đau khổ nàng đã gây ra cho tôi. Chẳng phải đó là điều tôi khao khát có được bấy lâu hay sao? Nàng đã là một phần không thể tách rời trong cuộc đời tôi. Cái khoản trống mà khi đi nàng đã để lại vẫn còn vẹn nguyên đó, không ai có thể lấp đầy được bởi tôi tin có ngày nàng sẽ trở lại. Và giờ thì nàng ở đây, bên cạnh tôi. Nàng vẫn cứ yêu tôi đấy thôi như trước giờ vẫn vậy hay chỉ là mới phát sinh nhất thời nhưng nó như chất keo kết dính không buông. Bên nàng tôi như một cây cổ thụ cao lớn vững chãi có sứ mệnh chở che cho người con gái mình yêu. Bên cạnh nàng, nghe nàng nói hay cảm nhận làn hơi nàng thở cũng thấy thương đến chỉ muốn ôm vào lòng, xoa lên lưng mà bảo rằng: "Mọi thứ sẽ không sao hết. Có anh bên em đây rồi".

Tôi tham lam quá phải không? Tôi phải làm sao để bản thân mình hết đau đớn khi nghĩ đến họ? Tim tôi đau bên lồng ngực trái, tôi như không thể nào thở được. Nước mắt tôi rơi bất kì lúc nào nó muốn. Tôi đã và đang là một sinh vật quái dị nào đây? Mọi thứ thuộc về tôi chỉ cần dính một chút tình yêu thì coi như chúng đều hỏng bét cả. Tôi không thể kể cho bất kì ai nghe câu chuyện của mình. Tôi như siêu anh hùng Superman giấu giếm thân phận. Có điều Superman giấu mình bảo vệ thế giới, tôi giấu mình để phá nát đời tôi
... Tôi tự hào mình có một trái tim khỏe nhất hành tinh. Nó đã từng bị chà đạp, bóp chặt, kéo căng, nát ra thành từng mảnh,... mà phi thường thay nó vẫn đập thình thịch đều đặn mỗi phút giây. Ấy vậy mà hai ngày nay nó khiến lồng ngực tôi như vỡ nát, nhịp tim đo được yếu vô cùng. Có lẽ nó đang chống phá lại tôi như tôi đang chống phá mình? Tình yêu thật sự làm cho con người ta quá đau khổ, hạnh phúc nào cho những kẻ như tôi?

Read More

24 thg 8, 2013

Stt



Ta ngồi cười giữa một đám đông cứ quyết liệt tranh giành nhau để sinh tồn. Ta tự hỏi bản thân nên làm gì cho phải, lao vào sống chết hay chọn ở ngoài lề để cuộc sống từ từ đào thải?

Read More

22 thg 8, 2013

DATE


Hãy nhớ bất cứ thứ gì cũng đều có hạn sử dụng. Tình yêu kia cũng không là ngoại lệ đâu. Vậy nên, nếu đang ở vị trí ưu tiên thì hãy biết nắm bắt, nếu lỡ để vụt mất thì cũng xin đừng oán trách ai kia sao đã quá vội đổi thay. Ví như một chiếc bánh, nếu bản thân đã quá no thì hãy cho người khác, nếu đang đói thì hãy vội mà ăn ngay đừng có cầm mãi trên tay sờ sờ nắn nắn. Để một ngày người no bỗng đói, người đói bỗng kiệt quệ mà chiếc bánh kia đã mốc meo không còn ăn được. Khi đó, tiếc mấy cũng đành vứt đi mà thôi...
Read More

16 thg 8, 2013

Người thứ ba

"Khi con yêu một người nhưng người đó vẫn đang ở bên một người khác, con sẽ cảm thấy rất đau đớn. Con càng biết họ yêu nhau nhiều đến bao nhiêu thì con sẽ càng đau khổ bấy nhiêu, và sẽ càng đau đớn hơn nếu con chọn cách xen vào chuyện của họ." (Phim: Yes or No 2)
...
Boscono là một người phụ nữ đẹp. Đặc biệt đẹp, đẹp nhất là đôi mắt. Gần như sự tinh anh và sắc xảo của chị toát ra gần như trọn vẹn từ đôi mắt đó. Giống như tôi, tất cả những người đàn ông nếu đã một lần gặp và tiếp xúc với chị sẽ chẳng thể nào thôi suy nghĩ về người phụ nữ có cá tính mạnh này đến ám ảnh. Boscono hoàn toàn có thể chọn lựa một người đàn ông tốt trong số đó để gửi gắm con tim. Tiếc thay, người đàn ông mà chị chọn lại là một người đã có gia đình. 

Chị từng nói với tôi câu này:

- Tình yêu thật sự chỉ dành cho hai người ấy vậy mà lại có những người không biết đếm. Tiếc thay chị lại là một trong số những người không biết đếm đó.

Hôm tôi gặp lại chị, khuôn mặt xinh đẹp không giấu nổi những vết bầm tím và ánh mắt đẹp ngày nào không còn giữ được sự tinh anh và sắc xảo như trước nữa. Chị mới vừa bị đánh ghen lần thứ hai. Chị xin tôi một điếu thuốc, vừa rít một hơi dài chị vừa nói, khói thuốc theo hơi thở toát ra mơn trớn khuôn mặt thanh thoát.

Chị bảo với tôi rằng thật là không đúng nếu mình trở thành người thứ ba phá nát tình yêu của ai đó. Nhưng thật lòng không thể cưỡng lại sự quyến rũ của người đã tìm thấy được một nửa cuộc đời mình. Tôi không biết sức quyến rũ đó toát lên từ đâu nhưng khi nhìn vào đôi mắt chị lúc chị kể về người đàn ông của mình, nó long lanh và dường như sáng hơn lên đẹp như hai viên kim cương được soi dưới ánh mặt trời. Một người đàn ông đã có gia đình thật sự quyến rũ đến như vậy sao?

Boscono nói, đã cầm lên điếu thuốc thứ hai. Chị không cảm thấy hối hận vì đã yêu anh chỉ cảm thấy hối hận vì đã đến quá trễ để anh thuộc về một người khác. Một gia đình yên ấm là những gì chị ao ước từ rất lâu. Khi lần đầu tiên chị bước vào căn nhà đó với lời mời từ vợ anh ta, chị thật sự đã cảm thấy choáng ngợp đến không thể thở nổi bởi từng món đồ trong gia đình đó đều ướp lên một mùi vị của sự xung túc và hạnh phúc. Chị thèm khát có được nó, bằng mọi cách chị phải có được nó...

- Xin em hãy hiểu, khi một người thiếu thốn điều gì đó mà người khác lại có đủ đầy đến mức dư thừa thì kẻ thiếu thốn kia không thể nào cưỡng lại được khát khao muốn chiếm đoạt những thứ đó cho riêng mình. Trong trường hợp này, chị khát khao muốn chiếm hữu cái hạnh phúc của người đàn bà đó. Chị tự hỏi cũng là phận đàn bà tại sao chị ta lại có những thứ mà chị không có được? Kẻ lấy mất của cải người khác thì gọi là trộm, kẻ giành giật của cải người khác thì gọi là cướp, còn kẻ cướp mất hạnh phúc của người khác thì gọi là đĩ. Và một cách tự nguyện, chị biến mình thành một con đĩ...

Tôi nghĩ, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được phần nào lý lẽ mà chị đang nói đến và quyết định của chị. Nhưng có một sai lầm nào đó ở đây thì phải. Cái gia đình mà chị khát khao thèm muốn có được giống họ liệu có thật sự hạnh phúc như vẻ ngoài nó đeo mang không? Hay chỉ là một vỏ bọc hoàn hảo mà mỗi người trong đó đảm nhận một vai trò và đã diễn vô cùng hoàn hảo? 
Nó hạnh phúc ư? Hạnh phúc phải là một bức tường vững chắc bảo vệ tổ ấm của mỗi gia đình. Bức tường này sẽ chống đỡ mọi mối nguy hại từ bên ngoài. Nếu cái gia đình đó hạnh phúc thật sự thì lý do nào lại gãy đổ vì một người thứ ba là chị? Và chị có thật sự phải lòng người đàn ông đã có vợ kia không hay chỉ đang nhầm tưởng rằng anh ta là chìa khóa mở cánh cửa hạnh phúc của riêng mình? Điều này phải xem lại vì chìa khóa nào cũng chỉ mở được một ổ khóa. Chiếc chìa khóa vạn năng mở được tất cả những ổ khóa nó muốn thì vẫn thường nằm trong tay những kẻ xấu...

Hơn ai hết tôi cũng là một diễn viên sánh vai người con trong một gia đình hạnh phúc. Đã từng chứng kiến người phụ nữ tôi yêu quý nhất trần đời đau khổ vì bị phản bội. Hơn ai hết tôi cũng đã từng là người thứ ba nhưng không thành công trong việc làm đổ nát một tình yêu hoàn hảo. Tôi vừa thông cảm vừa không ưa nổi. Vừa thương lại cảm thấy ghét vô cùng. Người giàu tình cảm như chị lẽ ra không nên làm tổn thương người khác. Người xinh đẹp như chị lẽ ra nên được hưởng một hạnh phúc tròn đầy hơn thế...

Boscono không biết đã hút đến điếu thuốc thứ bao nhiêu. Khuôn mặt buồn không thể tả, bất chợt chị nhếch một nụ cười rồi nói một câu:

- Em ơi, trai đẹp thường đểu, gái đẹp thường đĩ. Không phải là tất cả nhưng là đa số đấy.

Rồi chị chào tôi bước ra khỏi quán. Không biết tôi có còn gặp được chị nữa không? Bằng xương bằng thịt hay chỉ là một mẫu tin vắng trên báo trong một vụ đánh ghen? Hy vọng vào một dịp tình nào đó, tôi sẽ lại gặp được chị và trông thấy chị hạnh phúc thật sự. 

Read More

14 thg 8, 2013

Yes, I was drunk


Có người vừa inbox trên facebook của tôi thế này:
"Anh không biết em lớn nhỏ, nam nữ, giới tính... anh chỉ thấy em đang rất "tâm trạng"... hãy vứt tất cả mọi cảm xúc kể cả niềm vui và suy nghĩ, hành động tích cực hơn... em suốt ngày than van trên fb anh nghĩ là chẳng ai thông cảm đâu, fb là 1 sân chơi tương đối vớ vẩn, mọi người chỉ muốn thể hiện và tán nhau thôi. Mạnh mẽ, vui vẻ lên... "
Trời ạ, tôi đã nghĩ Facebook là của đấy nên tôi cứ vô tư dùng nó để giải tỏa những cảm xúc đang dồn nén trong lòng. Tôi thật sự không quan tâm liệu người khác có hiểu mình không, có thương xót cho những vấn đề tôi gặp phải hay không chỉ cần tôi có thể giúp bản thân mình khỏi phải nổ tung là được. Thế nhưng, tôi đã quên mất một lẽ, đó là những cảm xúc của tôi cũng đang làm phiền đến người khác. Chả biết sao tôi lại ngu đến thế, quên mất một lẽ dĩ nhiên đến thế. Thế nên từ nay, tôi sẽ chỉ dùng mỗi blog để than thở cho xẹp bớt ưu tư. Ít ra thì viết blog cũng không làm phiền đến ai. Một mình một cỗi trời riêng mặc sức tự do tung hoành phóng bút.

Dạo này tôi thấy mọi thứ quanh mình toàn đi vào ngõ cụt. Cuộc sống thì nhàm chán và chẳng có một tí giai điệu nào. Bản thân chán chường đến chỉ muốn cắm đầu xuống nước ngộp thở mẹ cho xong. Lắm lúc cũng hay đặc ra cho bản thân câu hỏi: cuộc đời này có gì đáng gì đáng sống nhỉ và cứ hay thẩn thờ ngồi vắt ra câu trả lời. Nhiều người biết tôi lâu nay hay nhận xét, ý chí sống còn của tôi thấp lắm. Đụng phải vấn đề nào rối rắm, nhiều nút thắt thay vì tìm cách giải quyết tôi lại nghĩ ngay đến cái chết để tự giải thoát mình, mặc kệ những người khác. Mà tôi thấy họ nói đúng thật, điều đầu tiên tôi nghĩ đến trong đầu để giái quyết vấn đề nào đó là "chết quách đi cho rồi". Tự kiểm điểm bản thân, tôi ngỡ ngàng thấy sao mình lại vô trách nhiệm đến thế.


Tối qua, tôi cùng một vài người bạn nốc bia đến ngà say. Sau khi trở về nhà, không biết bằng cách nào tôi có thể tự tay cầm điện thoại nhắn tin với người cũ. 

- "Làm ơn cho anh một lý do để tiếp tục sống."


Thế là nàng ta liệt kê ra đủ thứ lý do để tôi phải sống. Tôi đọc một dòng tin nhắn rất dài của nàng, không hiểu sao mắt lại nhòa đi không nhìn thấy chữ nữa. Giá như nàng đừng liệt kê nhiều đến thế để cho tôi thấy tôi là một thằng chó thiếu trách nhiệm vô cùng. Rằng có lẽ cái nợ phải mang hết kiếp không bao giờ trả hết. Lẽ nào nên chết quách đi để hóa kiếp làm súc vật lần lượt trả hết phần tội lỗi đã đeo mang. Tôi ước gì lúc mắt mình lia qua một hàng dài đầy chữ nghĩa, đâu đó trong dòng tin đó có liệt kê cả... em vào. Có lẽ tôi nên rèn luyện cho tay chân mình thôi táy máy, lân la đi tìm điện thoại liên lạc với người yêu cũ mỗi lúc say mèm. Chẳng hay ho chút nào... Ợ~


Tháng 8 trôi qua không giống như những gì tôi mong muốn. Nó tồi tệ như một trận nôn mửa vĩ đại. Tôi thấy hối hận vì đã để lòng trông mong những thứ tốt đẹp sẽ xảy ra với bản thân. Cút đi hỡi những ngày tháng khốn kiếp!


Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena