7 thg 9, 2013

Status









Nhiều người bảo, từ GHÉT thật là nặng nề vậy mà người ta ném từ YÊU như thể nó chẳng hề có kí lô nào. Ngày qua ngày, tôi lại càng tin rằng, người ta chào nhau bằng ba từ: I love you.









           
Read More

3 thg 9, 2013

Lâu quá rồi mới gặp lại dại khờ


Tôi đang tìm về những nơi chốn cũ. Tìm về một thuở quá nhớ nhung người mà điên đảo dại khờ. Tìm về cách tôi trốn tránh những nỗi đau, những cơn sốt miên mang về hồi ức. Tìm về nơi chưa từng gặp người ấy, con tim vẹn nguyên đau khổ đợi chờ. Thấy dại khờ đè nặng cả bờ vai. Tìm về chốn chưa có chiếc ôm kia siết chặt, chưa ai từng nói nhớ lắm Khoai ơi.

Một năm 365 ngày, trái đất vẫn mình nó quay trong lặng lẽ. Cũng ngày cũng đêm luân phiên thay đổi. Tối- sáng là như nhau. Con người ta tự thay đổi mình trong vô thức, thế mà lại đi đổ lỗi cho thời gian trôi. Rồi khi tìm về không thấy, không nhớ cả đi lại bảo sao xa lạ quá, những thứ này mình đã gặp rồi ư. Thấy hài không? Rất hài.

Tôi bỗng nhiên thấy mình cô đơn quá! Cảm giác như thức tỉnh sau một giấc mộng dài dằng dặt, cố đi tìm lại hồi ức đã lãng quên. Nhìn quanh, mọi người vẫn ở đó. Thế rồi tôi quay đi, khẽ mỉm cười với chính mình. Và rồi tôi nhận ra, chính lúc đó là lúc tôi cô đơn nhất...

Kể cũng lâu quá rồi tôi mới gặp lại dại khờ. : )
Read More

1 thg 9, 2013

Mẹ mày, tháng 9!


Thật ra nếu không phải do thông lệ vào mỗi đầu tháng tôi đã không thèm động tay lên bàn phím mà viết ra entry này. Tôi chỉ muốn nghe một bài hát của Jason Mraz hay John Mayer rồi đi ngủ. Thật đấy! Chân tôi vừa sưng vừa đau, đi lại khó khăn khủng khiếp. Thật chẳng mong cuộc sống đối đãi với tôi tốt hơn lên mỗi tháng. Đụ mẹ, những điều tốt lành đâu có mang bản giá mà sao mãi tôi vẫn chẳng có được một chút an yên, một chút tốt lành, một chút vui vẻ? Một chút thôi, tí ti để có cái mà "yêu đời" cho bằng chị bằng em cũng đéo được.

Tôi thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, sáng nay nhìn vào màn hình điện thoại, tôi đã thật sự muốn hết lên đệt, tháng 9 rồi ư? nhưng rồi lại xụi lơ, kệ mẹ nó. Tôi thật sự mong rằng sẽ có một ngày tôi được đi khỏi nơi này, nếu có điều kiện sẽ đi khỏi luôn cái đất nước này mà tốt nhất là biến đi luôn thể ra khỏi hành tinh. Trở thành một vật thể tự do trôi dạt vô định trong dải ngân hà. Tôi cứ thế mà chơi vơi chờ ngày biến mất hút vào hố đen vũ trụ. Hay, tôi sẽ là "hoàng tử bé" một mình độc vị ở tiểu hành tinh của riêng mình. Yêu một bông hoa duy nhất để chẳng phải đắn đo lựa chọn. Muốn ngắm nhìn hoàng hôn chỉ cần vài lần dịch ghế, muốn ngắn nhìn bình minh cũng chỉ cần vài lần dịch ghế... . Ừ, thế hẳn vui. Ít ra cũng không gặp thật nhiều người, ngỡ như chẳng còn phải cô đơn để rồi đau lòng ngộ ra, thế gian quá đỗi vô tình...

Này, lắm lúc tôi thấy phục mình. Cứ hễ một vấn đề nào đó xảy ra trong cuộc đời tôi là tôi có thể nghĩ ra đủ thứ chuyện tiêu cực kèm theo đấy. Tôi thật sự không biết làm thế nào tôi có thể nghĩ ra nhiều thứ đáng sợ đến như vậy, trí óc tôi chắc có khả năng tiếp nhận trí tưởng tượng qua vệ tinh từ bộ óc đại thiên tài của J.K Rowling khi bà ta vô tình thả rong tín hiệu sóng não. Kể đáng tội nhưng ví dụ như khi tôi đang tắm, tôi nghe một tiếng động bên ngoài là lúc ấy trong đầu tôi lại bắt đầu vẽ nên câu chuyện về một tên sát nhân giết chết tất cả mọi người trong nhà và nạn nhân tiếp theo sẽ là tôi. Đại loại thế. MẸ KIẾP!

Một vài lúc khác, tôi thấy mình trầm tư hẳn đi khi nghĩ về con tim có vách ngăn của mình. Làm sao một người có thể đồng lúc yêu đương nhiều người khác nhau mà vẫn giữ cho tình cảm đồng đều như tim là một chiếc cân điện tử tự động? Đáng sợ hơn nó còn yêu, ghen, hờn giận với linh hoạt hai giới tính. Nghĩ tới, tôi chực chỉ muốn nôn cho kì hết bữa ăn tối và mớ thuốc giảm đau cho cái mắc cá chân phải sưng múp (lại điệp khúc "những búp măng non"*). Trở lại với vấn đề yêu nhiều, đệt, khả năng này đáng được ghi vào kỉ lục guinness thế giới. Tôi giờ chỉ ước chi mình giống như một con giun đất, nghe có vẻ ngốc, nhưng có đồng thời hai bộ phận sinh dục đực cái để tự thỏa mãn mình thì không ngốc nhé, đỡ phải yêu đương nhắn nhít... À mà tôi cũng có thể tự fuck mình đấy thôi. Giống giun nhỉ? @#%$^#@%^8

Tôi thật sự đã hết trông mong vào điều kì diệu giúp mình sống tốt hơn vào những ngày mới. Niềm hy vọng bám víu vào một ngày mai tươi tốt hơn cho bản thân thật sự đã bị diệt vong rồi. Điều gì giúp tôi bám víu vào đây? Thời tiết, thời trang hay loạt ảnh khỏa thân giấu mặt trên một trang web sex? Hmm, cái thứ 3 đã thực hiện rồi, chỉ kích thích thần kinh như một thứ mê dược chết người tồn tại vỏn vẹn một thời gian rồi thôi. Như khi đọc những comment đầy dâm dật của những kẻ dâm dật đồng loại, tôi cố gắng thủ dâm rồi nhắm thẳng vào cái avatar của nó và phóng tinh. Thỏa mãn cực. Biến thái không? Tiếc là sau đó phải dọn đống bừa bãi hỗ lốn vừa gây ra. Ngửi mùi tinh dịch của mình riết rồi cũng quen...

Oops, viết gì thế? Tôi DƠ quá!

P.S 1: Ê tháng 9, FUCK YOU! *middle finger*
P.S 2: Đang định sẽ chuyển blog sang chế độ blog có nội dung người lớn. Tôi thích dòng chữ cảnh báo đó, nó làm tôi thoải mái diễn tả ngôn từ hơn, ít bị làm phiền hơn. Tuyệt!~

*Chân tôi mỗi lần chẳng may sưng to đều được khuyến khích mua măng về làm món chân giò hầm măng. 

Read More

27 thg 8, 2013

Cô ấy (5)



Một khi ngồi cung nhau vừa ăn bổng ngô vừa xem một cuộc thi chạy tiếp sức trên truyền hình, cô ấy vừa ăn vừa nói rất nhẹ:

- Cậu này, nếu cậu theo đuổi tôi, tôi hứa sẽ chạy thật chậm...


Read More

25 thg 8, 2013

Say


Ta muốn mình say khướt đi, muốn sa vào vại bia nào đó để cho bí tỉ, để quên sạch sành sanh hết các sự đời. Cho ói mửa binh thiên, cho đau thương hòa tan vào cơn mất trí. Ta muốn thét lên sướng khoái, sỉ vả kẻ làm ta đau đớn, đấm vào mặt người làm ta chết dỡ. Ta muốn khóc sướt mướt rồi cười nghiêng ngã như một gã điên. 

Ta muốn trời đất quay cuồng quanh ta, muốn người người phải biết mặt. Muốn chất điên xâm chiếm cả tâm trí, lý trí nhường chỗ cho cơn tam bành. Tim ta bớt đi thương tổn, chân ta đi ngã nghiêng và hơi ta thở xồng xộc mùi cồn nóng. Ta muốn say! Ôi, ta muốn thật say...

Ta muốn khóc rưng rứt như một đứa con nít rồi sau đó quên đi kẻ làm ta đau đớn thế này. Ta muốn thét lên cho thỏa nỗi thèm khát yêu thương. Ta cần 1 bờ vai nương tựa, 1 vòng tay ôm chặt ta vào lòng. Ta thèm khát những dịu ngọt xoa dịu bớt những đòn đau. Ta muốn ai đó là của mình mãi mãi để lúc gục ngã có người dựa nương. Để cần yêu thương có yêu thương, để bệnh đau có người hỏi thăm cho bớt tủi và chết đi có người nhung nhớ. Được không?

Ta muốn dứt là đứt, không được để tim mình cứ mãi phập phồng nhớ nhớ thương thương. Ta ghét cô đơn nên mới phải bắt mình yêu, yêu rồi lại càng cảm thấy cô đơn gấp bội. Ước chi ta được say vào lúc này... 


Read More

Lời trần tình số 26

Tôi nghĩ tốt nhất mình nên xa lánh mọi thế sự ồn ào ngoài kia. Trở về sống một cuộc sống an yên theo cách tôi vẫn hằng mong ước thì tốt hơn. Những mối quan hệ xã hội cần phải có nhưng nên tránh quá đà. Cuộc đời dài nhưng cũng chỉ cần vài người bạn là đủ, ít mà sâu. Thân thiết được thì càng tốt nhưng tránh tối đa việc tin tưởng tuyệt đối vào họ. Chuyện người tự người giải quyết, chuyện mình tự mình giải quyết. Cái gì không cần nhờ vả không nên nhờ vả. Cái gì không cần giúp đỡ nên để người khác tự xoay sở. Tình yêu có cũng được không có cũng được. Tiền bạc có nhiều xài nhiều có ít xài ít. Nghề nào cũng như nhau chỉ có số tiền kiếm được là khác nhau, tùy tính tham mà chọn...
...
Dạo gần đây tôi rất hay khóc "sản". Tức là hễ thấy cái gì đó nhạy cảm là y như rằng khóc một cách rất ngon lành. [Nói nhỏ] Kiểu đàn ông con trai như vậy tốt nhất đừng ai chọn làm người yêu. Ấy vậy mà với chuyện bức bối của bản thân mình, tôi lại không thể khóc cho ra ngô ra khoai được. Nó cứ nghẹn lại trong cổ họng, khóe mắt như bị khóa kín không để nước mắt có thể trào rả. Cơ thể tôi như căng ra, trân mình mà chịu đựng đòn đau. Lắm lúc tôi hay tự hỏi, vì sao tôi lại như thế này nhỉ, vì sao chỉ mỗi tôi phải chịu đựng tất cả những điều này, vì sao không phải là ai khác mà lại là tôi... Nhưng khi đối mặt với tất cả những câu hỏi đó, tôi lại chẳng thể nào tìm được câu trả lời cho thỏa đáng. Thật là khó để trả lời cho những câu hỏi bắt đầu bằng hai chữ "vì sao" đúng không? Và vì thế câu hỏi vì sao tôi lại phải lòng Win vào lúc này trong khi Rozet đang dần trở về bên canh yêu thương là một câu hỏi khó trả lời như thế...

Chuyện tôi và Win vốn dĩ là một chuyện nên kết thúc ngay lúc khởi đầu mà dây dưa đến giờ này là một sai lầm. Tôi nghĩ phần lỗi lớn nhất trong cái mớ tình cảm hỗn độn đan xen với tội lỗi và những đau đớn giày xéo này chắc chắn đều thuộc về trách nhiệm của tôi. Cái thứ mềm yếu và tham lam không tài nào chế ngự trong lòng tôi là nguyên nhân của tất cả mọi sự khó xử đang dần hình thành và phát triển mà không thể nào hóa giải nổi ngày hôm nay. Lẽ ra, tình cảm mới chớm nở đó nên có cùng một kết thúc với Marlboro, Maketing, Q hay thằng bé John Nality chứ không phải cùng một sợi dây liên kết bền chắc đến đau lòng như tôi đã từng với Rozet, H.T. Cái quái quỷ gì đang diễn ra trong cuộc sống của tôi thế này?

Win tốt lắm. Anh thường chẳng nề hà chở tôi dạo quanh những con phố khi nhập nhoạng tối. Thường cau mày khi tôi hay chửi thề nhưng lại hiền lành cho qua khi tôi cười trừ tỏ vẻ hối lỗi. Anh hay nấu mì cho tôi ăn mỗi khi tôi ghé sang chơi nhà, có thói quen trụng mì trước rồi mới đổ nước sôi vào. Cũng hay cùng chơi cờ với tôi dù than bận làm giáo án mai đi dạy sớm. Vẫn thường nhầm lẫn vị trí xếp cờ của mã và xe, ngốc đến độ thà thí con hậu chứ không để mất con tốt. Và khi tôi cần một nơi dựa dẫm cho qua đi cơn thịnh nộ của số phận đó là một nơi an toàn nhất rồi. Tôi còn cần gì hơn thế nữa?

Nhưng, Rozet đã trở lại. Tình cảm vẫn vẹn nguyên như thuở nào. Nàng có sự ấm áp mà chỉ cần đứng cạnh thôi cũng có thể hông khô đi tất cả mọi uất ức, đau khổ nàng đã gây ra cho tôi. Chẳng phải đó là điều tôi khao khát có được bấy lâu hay sao? Nàng đã là một phần không thể tách rời trong cuộc đời tôi. Cái khoản trống mà khi đi nàng đã để lại vẫn còn vẹn nguyên đó, không ai có thể lấp đầy được bởi tôi tin có ngày nàng sẽ trở lại. Và giờ thì nàng ở đây, bên cạnh tôi. Nàng vẫn cứ yêu tôi đấy thôi như trước giờ vẫn vậy hay chỉ là mới phát sinh nhất thời nhưng nó như chất keo kết dính không buông. Bên nàng tôi như một cây cổ thụ cao lớn vững chãi có sứ mệnh chở che cho người con gái mình yêu. Bên cạnh nàng, nghe nàng nói hay cảm nhận làn hơi nàng thở cũng thấy thương đến chỉ muốn ôm vào lòng, xoa lên lưng mà bảo rằng: "Mọi thứ sẽ không sao hết. Có anh bên em đây rồi".

Tôi tham lam quá phải không? Tôi phải làm sao để bản thân mình hết đau đớn khi nghĩ đến họ? Tim tôi đau bên lồng ngực trái, tôi như không thể nào thở được. Nước mắt tôi rơi bất kì lúc nào nó muốn. Tôi đã và đang là một sinh vật quái dị nào đây? Mọi thứ thuộc về tôi chỉ cần dính một chút tình yêu thì coi như chúng đều hỏng bét cả. Tôi không thể kể cho bất kì ai nghe câu chuyện của mình. Tôi như siêu anh hùng Superman giấu giếm thân phận. Có điều Superman giấu mình bảo vệ thế giới, tôi giấu mình để phá nát đời tôi
... Tôi tự hào mình có một trái tim khỏe nhất hành tinh. Nó đã từng bị chà đạp, bóp chặt, kéo căng, nát ra thành từng mảnh,... mà phi thường thay nó vẫn đập thình thịch đều đặn mỗi phút giây. Ấy vậy mà hai ngày nay nó khiến lồng ngực tôi như vỡ nát, nhịp tim đo được yếu vô cùng. Có lẽ nó đang chống phá lại tôi như tôi đang chống phá mình? Tình yêu thật sự làm cho con người ta quá đau khổ, hạnh phúc nào cho những kẻ như tôi?

Read More

24 thg 8, 2013

Stt



Ta ngồi cười giữa một đám đông cứ quyết liệt tranh giành nhau để sinh tồn. Ta tự hỏi bản thân nên làm gì cho phải, lao vào sống chết hay chọn ở ngoài lề để cuộc sống từ từ đào thải?

Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena