17 thg 10, 2013

Chuyện kể giữa tháng 10


1. Thời gian trôi nhanh quá đến nỗi tôi chẳng kịp gửi lời chào đến tháng 10 thì nó đã thân thiết với tôi rồi. Và như để tạm biệt những không vui của tháng 9 vừa cút đi, tôi chuyển chỗ ở lên một nơi xa lạ. Tôi lại trở về với những bận bịu của riêng tôi.

Tháng này, câu nói tôi được nghe nhiều nhất là "Này, chúng ta làm tình đi". Nghe nhiều đến nỗi nếu tôi ngốc một chút có thể tôi đã nghĩ đó là một cách mà người khác gửi lời chào đến với tôi. Tôi thật không hiểu nổi bản thân làm cách nào lại nhận được nhiều sự "ưu ái" đến vậy. Như thể trên cơ thể tôi tỏa ra một thứ mùi kích thích tình dục, mời gọi không lời giống kiểu: hãy đến gần tôi đi, lột sạch quần áo và làm tình nào hoặc là bằng một cách nào đó khác tương tự thế chẳng hạn. Nhưng nói tóm lại, bằng cách vô ý nào đi chăng nữa, tôi thật sự không thích tình trạng này này diễn ra thêm một chút nào. Rắc rối!

Tôi có vẻ đang sống rất buông thả rồi mà buông thả thật thì đã sao? Tôi nghĩ tôi còn trẻ, rất trẻ và hết sức trẻ là đằng khác. Tôi có quyền sử dụng tuổi trẻ, nét đẹp của bản thân để làm những gì mà tôi thích. Tôi, chỉ làm những gì mà tôi thích thôi, không hơn. Và tình dục chỉ là một trong những thứ tôi thích. Nhưng thôi nào, đừng cứ suy ra cái kiểu tôi thích, tôi ham muốn thì ai tôi cũng chịu va vập vào. Tôi không phải là trai bao, tôi chẳng phải là đĩ đực và với nguyên tắc nói trên, tôi cũng chỉ thích làm tình với những ai mà tôi thích. Hiểu chứ?

2. Tháng này đánh dấu là tháng đầu tiên tôi dọn ra khỏi nhà và đến sống ở một nơi khác. Chỗ tôi ở là căn phòng nhỏ được tách từ căn phòng lớn hơn trên tầng một của một ngôi nhà ba tầng. Chủ nhà là hai ông bà già tốt bụng không con. Căn phòng nhỏ tôi ở không có đồ đạc gì đắt giá ngoài một ô cửa sổ nhỏ chỉ mở được mỗi một cánh còn cánh kia đã bị vướn vào dây điện mất rồi. Từ chiếc cửa sổ này, tôi có thể nhìn thấy tòa nhà cao tầng lộng lẫy ở đối diện. Gần về đêm, từ những tấm cửa sổ bằng kính trong suốt trên cao kia, những căn phòng lần lượt cháy đèn và đêm đến thì ánh đèn hoàn toàn phủ khắp tòa nhà cao tầng chót vót. Toàn cảnh đẹp hệt như lễ hội thả lồng đèn lên trời trong phim hoạt hình "Tangled" vậy.

Mỗi buổi sau khi đi học về, ăn cơm tối và tắm rửa sạch sẽ xong, tôi thường pha cho mình một tách trà nóng rồi ngắm nhìn trên cao qua nửa ổ cửa sổ mở. Gió dìu dịu khẽ ru mát rượi từng hồi. Lắm lúc có đôi ba tiếng ho hay rì rào nói chuyện của phòng bên mà tấm tường ngăn vách không đủ sức ngăn lại lọt thỏm vào phòng tôi. Tôi vừa cảm thấy lòng mình bình yên khôn tả vừa có một chút chênh chao trống trải lạ kì. Rồi tôi thì thầm với chính mình như kêu cứu:

- Hàng trăm ô cửa sổ trên xa xăm đó, có ai đang nhìn thấy tôi không?

3. Cho đến bây giờ, sau nhiều năm đã trôi qua, sau những chuyện dồn dập ập đến, tôi vẫn nghĩ rằng mình không sao quên được Rozet. Tôi đã nhận ra rằng, cho dù bản thân tôi có cố phủ định chuyện đó như thế nào thì trong sâu thẳm, cô ấy vẫn chiếm phần quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Không phải kết thúc với Win mà tôi nói vậy vì chúng tôi, sau khi ngồi lại trần tình cùng nhau, đã bình thường quan hệ như xưa đấy thôi. Mà bởi vì nhờ những đêm nằm một mình trong cô đơn, nhìn ngắm những ô cửa sổ sáng đèn cao tít tắp xa xăm và những đêm nghĩ mãi không thôi về những ngày xưa cũ, tôi đã biết bản thân mình vẫn chưa quên được Roz. Đó là một sự lụi bại tâm thần đúng không hay là một sự ngốc xít đáng nguyền rủa?

Tôi tìm thấy Roz, thích cô ấy trước khi tôi nhìn ra thế giới này. Một phần nỗi đau mà cô ấy mang lại khiến tôi hoàn thiện phần "người" của tôi hơn. Tôi chọn yêu Roz bởi cô ấy giống mẹ tôi và bởi cô ấy xinh đẹp như bầu trời sao và càng cả hàng nghìn lý do hơn thế nữa. Tôi đã đánh cược hoàn toàn tình cảm của mình vào cô ấy. Người con gái mà tôi nghĩ rằng sẽ ở bên mình đến suốt đời. Và cũng bởi vì thế, tôi chẳng còn có thể yêu bất kì một người con gái nào như vậy nữa. Ngay cả thích cũng không thể được. Chỉ có một sự lựa chọn duy nhất tôi đã đánh mất mà thôi...

Tôi nói ra chuyện này để làm gì khi mọi chuyện dường như đã muộn mạng rồi nhỉ?

Ôi, tôi thật là ngốc!

           
Read More

6 thg 10, 2013

Hoặc không còn nữa...


Hắn rút bao thuốc ra định hút cho ấm người. Cái zippo gặp nước ướt đá lửa không sao lên được. Hắn cất thuốc đi.

Này nhé, thỏa thuận thế này. Nếu một thời gian quá dài mà không thấy hắn xuất hiện, hãy tự hiểu rằng hắn đã không còn nữa. Hắn không còn muốn sử dụng con chữ để giải tỏa cảm xúc bức bối của bản thân hoặc không còn nữa thật. Tùy cách nghĩ...

           
Read More

28 thg 9, 2013

Cô ấy (6)


Này cô, có người hỏi tôi giữa chúng ta có gì không. Tôi trả lời rằng giữa chúng ta có quần áo. Nhưng họ lại hỏi tiếp, nếu không có quần áo thì giữa chúng ta có gì không. Hmm, để tôi suy nghĩ đã, nếu không có quần áo thì chắc là... lạnh lắm.

Read More

21 thg 9, 2013

Viết



1. Vừa rồi, tôi có pm một người anh trên facebook hỏi về một vài thứ liên quan đến việc in một quyển sách. Đề tài viết về bisexual. Tôi có một chút nghi ngại khi thú thật với anh chuyện của mình khi anh gặn hỏi. Có rất nhiều người đã ra đi, từ bỏ một mối quan hệ thân tình đang tốt lên chỉ bởi vì tôi đã thú nhận với họ sự thật về con người mình. Nhưng khi tôi bấm bụng nói nói chuyện này với anh, anh bảo:

- Đừng lo bởi vì anh cũng là một bi mà.

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy đề tài mình nói ra thật nhẹ nhàng. Giống như có tai đó đã giúp nhích khẽ một tảng đá đang đè nặng lên người tôi ra một chút. Chỉ một chút thôi nhưng cũng đủ để tôi có không gian để hít thở rồi.

2. Mấy ngày nay nếu không ngủ thì tôi lại lên mạng để viết lách. May thay blog là một chốn tốt lành để trút bỏ tâm sự và khiến tôi có cảm giác mình bận rộn vì một điều gì đó. Vì blog là một nơi yên tĩnh của những sâu lắng nội tâm nên sẽ chẳng ai đến đây để phàn nàn sao mà cậu viết linh tinh nhiều thế. Cũng sẽ không ai đến để hỏi thăm với những câu từ nhăng nhít hay quở trách rằng tôi rắc rối và lụy tình bỏ mẹ. Tôi thích viết blog bởi vì nó là nhật ký của tôi, là một phần cuộc sống, là những gì tôi muốn cất giấu nhưng không muốn quên đi. 

Vì blog là nhật ký nên ngày qua ngày cuộc sống vẫn tiếp diễn trôi đi và tồi tệ chẳng khác nào ngày hôm qua. Tôi cần phải ghi lại như nhà lịch sử ghi lại những biến thiên của một triều đại, đây là biến thiên của "triệu đại" mang tên cuộc đời tôi. Tôi muốn thu những cảm xúc thời tuổi trẻ vào những trang viết rồi để đó với mong mỏi một ngày khi ở bên kia con dốc cuộc đời có cái để nhìn lại trầm ngâm, suy nghiệm. Kiểu thích thú giống như tìm được một bức ảnh xưa cũ hoen ố chụp lại một thời khắc nào đó của cuộc đời. Khi bản thân hiện tại nhìn vào không khỏi thích thú và thốt lên ngỡ ngàng: thời đó mình đã như vậy sao?

Ấy vậy mà tôi đang định trong đầu mình cái gì thế này? Tôi định sẽ kiếm tiền bằng việc chia sẻ những chuyện xảy ra trong cuộc sống của tôi với hàng trăm người xa lạ hiếu kì ngoài kì ngoài kia chẳng viết gì về tôi sao? Tôi đang định sẽ bán rẻ cái mớ cảm xúc hỗn mang của bản thân, định giá nó như một món hàng ngoài chợ và để những người khác soi mói, đặt nghi vấn đúng sai? Hay tôi sẽ diễn vai trò mới, cười tươi rối như hoa, chấp bút kí vào một phần quá khứ và xem nó như những cuốn tiểu thuyết viễn vong hạng ba xu chỉ đáng làm trò giải trí cho người khác, rồi cũng sẽ bị lãng quên như bất kì một cuốn sách rẻ tiền nào?

Tôi định sẽ ra sách với mong muốn được sẻ chia với một hàng nối dài người ngoài kia. Cho người ta chạm đến bên trong những góc khuất tâm hồn chưa từng dám một lần phá bỏ. Tôi muốn làm một điều gì đó cho họ và cho cả tôi để cái xã hội này hiểu được phần nào những đau đớn giày xéo nội tâm của một người có "giới tính linh hoạt". Để chẳng ai còn thốt ra những câu đau lòng kiểu "tốt rồi ai cũng có thể chơi được" hay ánh mắt khinh khỉnh đầy vẻ kinh tởm một thể loại "chìa khóa vạn năng" mở ra hầu như toàn bộ "ổ khóa". Tôi muốn giúp gì đó cho cái thế giới của tôi và những người giống như tôi. Tôi nửa muốn thực hiện điều này nửa lại muốn thôi. Rồi sẽ có những điều rắc rối xảy ra vì những tốt lạnh sẽ chẳng bao giờ đến một cách dễ dàng như ta mong muốn. Nếu hậu quả tôi mang về ngược lại những gì tôi mong muốn há chẳng phải tôi sẽ đánh mất cả những hạnh phúc nhỏ nhoi hiện tại hay sao? Muốn làm việc tốt cũng cần có can đảm. Tôi không có can đảm đó...

3. Sáng bảnh tỏn vừa mở mắt ra tôi đã cảm thấy nhớ Win như nghẹt thở. Cố trùm kín đầu tấm chăn mỏng hôi rình mùi tinh khí, tôi nhắn tin thú thật với Win. Hàng chục phút sau, tôi đếm tùng giây trôi qua mới có tin nhắn điện thoại báo lại. Hờ hững, lạnh lùng và vô tình mà câu từ thôi cũng có thể cảm nhận được. Một tuần rồi không gặp, một tuần với những suy nghĩ và tiếc nuối. Giá như đừng nhanh đến như vậy, dứt tình thì cũng cần phải có thời gian buông lơi chắc tôi đã chẳng hụt hẫng đến như vậy. Đau, giận và cả nhớ nhung. Chúng đan vào nhau, hành hạ tôi từng khắc. 

Mai tôi bắt đầu nhập học, bắt đầu trở thành một chàng sinh viên. Rồi tôi sẽ chuẩn bị tất cả để ở trên đấy luôn. Nơi này chẳng còn là của tôi nữa rồi, quá nhiều đau thương...

Read More

Độc thân


Vừa nãy tự dưng như không bà đưa cái namecard của một nhà hàng nọ cho tôi. Bà bảo nhà hàng này được lắm sau này có đám cưới thì đặt chỗ. Tôi bối rối quá, tôi đã đến cái tuổi phải lo dần đến chuyện cưới sinh rồi sao? Tôi không thích hôn nhân, càng không thích cuộc sống mất tự do. Sự ràng buộc cuộc đời của hai con người lại với nhau này chẳng phải sẽ bức tử tình yêu hay sao. Giống một con tằm làm kén tự rút mất tự do của mình. Nghĩ rằng mình sẽ có ngày được hóa thành bướm nào ngờ sẽ bị người khác nấu trong nước sôi. Chết một cách lãng nhách.

Tôi không biết chục năm nữa tôi có thay đổi ý định của mình hay không nhưng hiện giờ tôi cảm thấy ngán ngẫm với hôn nhân lắm. Mỗi việc yêu đương thôi còn thấy mệt mỏi kia mà. Tôi đồ rằng, nếu mãi vẫn không tìm thấy người thích hợp để để tôi có thể toàn tâm gieo trồng hạnh phúc, người có tấm lòng bao dung tha thứ mọi lỗi lầm tôi đã gây ra trong quá khứ, chấp nhận con người thật của tôi,... thì tôi sẽ sống độc thân suốt đời, lấy công việc làm vui.

Nếu lỡ như ba mẹ có phàn nàn thì đành xin trứng của một người vô danh, thụ tinh trong ống nghiệm rồi nhờ người mang thai hộ. Nếu một người đàn ông đơn thân chăm sóc một đứa trẻ quá khó khăn, tôi có thể xin một đứa con nuôi mà dạy dỗ và chăm sóc. Cháu có thể gọi tôi bằng chú thay vì là cha và xem tôi là một người bạn thân thay vì một đấng tối cao bậm trợn thích la hét và tét vào đít trẻ nhỏ. Thượng đế tạo ra người như tôi để làm gì cơ chứ. Chẳng phải để một "thiên tài" thoát khỏi sự đọa đày của phụ nữ hay sao? [hắc hắc].

Tôi cảm thấy cuộc sống độc thân rất vui vẻ. Một kẻ không còn niềm tin vào bất cứ thứ gì còn vui vẻ hơn. Khi đã chững chạc ở tuổi 30, nếu may mắn không chết yểu, tôi sẽ xây một căn nhà nhỏ dựa vào phần đất được thừa kế. Một mình sống ở đó. Đồ đạc không cần nhiều, ly, chén, dĩa, muỗng,... mỗi món một cái là đủ. Hằng ngày đi làm 8 tiếng, có thể tự mình tăng ca đến tận khuya lơ khuya lắc. Tối về trầm mình trong nước ấm nghe nhạc không lời. 

Tôi sẽ có một khu vườn nhỏ trong nhà, có thể trồng một ít bụi hoa hồng, vài bụi nha đam. Rảnh thì khai hoang trồng một khóm rau cải xanh, tự mình gieo mầm giá đỗ cũng thích. Thoải mái ăn mì nhiều ngày liền không bị ai quở trách. Có quá mệt mỏi lười đi tắm, cởi trần nằm trên sàn nhà rồi ngủ cũng chẳng ai rò rĩ bên tai. Thức đến tận khuya viết lách, đọc sách hay ngủ vùi mãi trong chăn cũng sẽ là chuyện bình thường. Những ngày cuối tuần ở nhà, tự dọn dẹp đống đổ nát suốt 7 ngày mình gây ra. Tự thưởng cho bản thân một món ăn mới học trên truyền hình. Buổi tối sẽ đi nghe hòa nhạc, cũng có thể đi xem phim. Những ngày thảnh thơi nghỉ phép, sẽ tự tổ chức đi du lịch bụi bằng xe máy ở một nơi nào đó. Tự gậm nhấm khoảng cô đơn của bản thân ở một con phố dài xa lạ. Những chênh chao muốn tìm kiếm nửa kia, tôi sẽ vùi dập vào quên lãng bằng công việc. Chỉ cần còn độc thân ngày nào, tôi chắc mình sẽ hạnh phúc ngày đó...

Tôi sẽ sống cô đơn như vậy đấy cho đến hết cuộc đời này còn hơn là phải sống chung chạ với một người mình không có tình cảm. Chấp nhận từ bỏ tình yêu để đến với một cuộc cưới sinh khốn kiếp. Tôi không thích cuộc đời mình rồi sẽ giống như Win...

Tôi không muốn!



Read More

20 thg 9, 2013

Lời trần tình số 28


Dạo này tôi rất chăm chỉ viết blog. Phần vì có chuyện không vui muốn trút bỏ, phần vì tôi đã tạo một giao diện trông gần giống với Yahoo blog ngày trước của mình. Cảm giác giống như được về nhà, thấy thoải mái và an lòng nhiều hơn.

Tối qua, tôi đi chùa. Người ta bảo đi chùa thì không nên kể nhưng mà tôi vẫn cứ muốn kể. Tôi đi chùa để đọc kinh Sám hối bởi vì tôi muốn tâm mình nhẹ nhõm hơn để không còn cảm thấy bản thân đang mụ mị đi, nặng nề và buồn bã. Tiếc thay sau khi từ chùa về, cái cảm giác đó lại càng tăng thêm gấp bội. Không hiểu vì tôi ngủ gà gật khi đang đọc kinh hay mắt mờ nên chẳng thấy đường nữa mà thấy một đoạn trong kinh bảo rằng "bán nam bán nữ" cũng là một cái tội cần phải cầu xin tha thứ. Nó làm cho tôi cảm thấy buồn và mặc cảm tội lỗi. Tội chất chồng từ quá khứ đến hiện tại, vãn lai. Tội tôi còn tăng thêm khi tôi quyến rũ một người khác cùng chịu cảnh tội tình với mình. Nhiều tội lỗi thế này làm sao trả hết, kiếp sau chắc chẳng thể làm người...

Sau cái đêm nói chuyện thân tình với Win, những ngày sau đó là những ngày tồi tệ của tôi. Đầu tôi không thoát khỏi những câu từ mà anh ta đã thốt ra, cảm giác như mình bị phản bội và những giày xéo trong người được dịp tưới nước cho sinh sôi. Tôi buồn và đau nhiều lắm. Cảm giác y hệt như trái tim trong lồng ngực đã vỡ ra rồi. Tại sao luôn phải là tôi? Tại sao tôi chỉ muốn mình được yên bình sống, yên bình yêu, yên bình hạnh phúc lại không thể có được? Tại sao tôi luôn cố gắng không làm tổn thương ai cả và làm hết sức để đáp lại phần yêu người khác dành cho mình nhưng lại bị chính những yêu thương mình trao đi từ bỏ?

Tôi tự nhủ mình, than phiền thế là đủ rồi, đau khổ thế cũng đủ rồi nhưng hình như lại chưa bao giờ là đủ với những vết thương chưa liền sẹo đã bị người khác xé nát ra thêm lần nữa và xát muối vào. Tôi sẽ thôi không than phiền nữa, sẽ cố gắng mạnh mẽ để vượt qua tất cả. Tôi tin rằng, nhiều người đến với cuộc đời tôi để dạy tôi bài học trưởng thành. Có người dạy tôi yêu, cũng có người dạy tôi hận. Có người dạy tôi hạnh phúc, lại có người dạy tôi làm cách nào để vượt qua cảm giác muốn sát hại bản thân. Dù họ là ai, bài học họ mang đến cho tôi là gì thì khi xong việc phần mình họ cũng sẽ lần lượt ra đi. Cũng giống như Rozet, H.T,  Marlboro hay Marketing, Win đến để dạy cho tôi một bài học yêu thương đắt giá rồi ra đi. Những khoảng trống để lại, những yêu thương trao đi chưa thu  kịp về. Sự cô đơn, cảm giác trống vánh, hụt hẫng, đau đớn,... Tôi tự hỏi tại sao lại giống nhau đến như vậy. Tại sao tất cả những dư vị họ mang lại cho tôi sau những cuộc tình lại giống nhau đến như vậy? Tất cả bọn họ đã học cách yêu và làm tổn thương người khác từ cùng một thầy hay sao?

Tôi sợ những buổi sáng như thế này khi nghĩ về những chuyện đã xảy ra của ngày hôm qua. Sợ chính cái cảm giác bị những yêu thương mình vun đắp phản bội. Người ta làm tổn thương tôi nhưng tôi lại không nhẫn tâm để từ bỏ họ. Tôi lại không thể níu kéo họ trở lại với mình, chỉ dám đứng ra xa, nép vào một góc dõi theo từng bước từng bước một của người tôi yêu dấu rời xa mình mỗi lúc một xa hơn. Để giữ mãi cái đau đớn giày xéo tâm can, thấy tòan bộ cơ thể như kiệt quệ đi, tê liệt và đau khổ. Tôi muốn đi đâu đó thật xa để quên những chuyện đã xảy ra. Hướng ngược lại người tôi yêu, cố đi cho khỏi ngã...

Tôi ngắm nhìn chiếc nhẫn bạc ở ngón tay út bàn tay phải của mình sáng lấp lánh giữa ánh mặt trời. Win từng cầm bàn tay đó lên, đọc một mạch ý nghĩa của từng ngón tay rồi giọng anh như nhẹ đi khi chỉ đến ngón tay cuối cùng.

- Đời tôi chán lắm...

Đó là ý nghĩa của ngón tay út. Đời chán thật mà. Tôi tự thề với mình sẽ gỡ bỏ nó ra khi có một yêu thương làm nên mùi vị sống của món ăn cuộc đời trở nên ngon hơn. Tự huyễn hoặc mình rằng người ta có thể hạnh phúc thì mình cũng sẽ được hạnh phúc. Tôi ngỡ đây là người có thể làm được điều đó. Cứ ngỡ những hy sinh sẽ được đền đáp. Tôi ngây thơ nghĩ rằng cứ yêu rồi sẽ được yêu mà không biết rằng ái tình nào đâu đơn giản vậy. Người ta không thể hy sinh cho những yêu thương không hợp lẽ đời...

P/S: Lời dịch bài hát
         

Read More

19 thg 9, 2013

Có những Trung thu...

Những năm bắt đầu một cuộc sống bắt ép con người ta phải lớn mau, trưởng thành nhanh. Tôi ngắm nhìn những chiếc đèn ong sao xanh đỏ tím vàng được người bán treo khắp các đường phố lớn nhỏ nơi chiếc xe buýt chở tôi đi ngang qua, tôi lại nhớ về những ngày Tết Trung thu của tuổi thơ mình. Thấy xót xa đông đầy cả buồng phổi...

Mười chín năm, mười chín cái mùa Trung thu đi qua, tôi chưa bao giờ biết cái thú đi chơi Trung thu là cái bu gì. Ba tôi làm công chức nhà nước, mỗi năm tới ngày này là lại quăng về cho tôi một chiếc đèn lồng Trung thu tự đốt lên tự chơi. Xóm tôi ở không có con nít nên những năm đầu biết nhận thức, tôi thắp nến lên rồi đi vòng vòng tự hát một mình. Thấy trăng trên cao và mình sao lẻ loi đến là giống nhau. Những năm kế tiếp, tôi không còn cái hứng thú đó nữa, tôi treo chiếc đèn lồng của mình trước nhà rồi ngồi ngắm. Chán lại thổi tắt nến rồi đi ngủ. Trăng vẫn lẻ loi trên trời cao, tôi vẫn lẻ loi ở dưới đất. 

Năm cuối cùng trước khi từ giã tuổi thơ bước vào tuổi dậy thì, ba lại quăng về cho tôi một chiếc đèn lồng. Chiếc đèn này khác những chiếc còn lại, đó là một con Pikachu màu vàng biết hát và nhấp nháy đèn bắt mắt chạy bằng pin. Loại hàng Trung quốc rẻ tiền. Chiếc đèn lồng giờ chẳng còn hứng thú gì với tôi nữa, tôi đâm ra chán ghét tiếng hát nheo nhéo bên trong đó. Thế là tôi mạnh tay một xíu rồi nó vỡ tanh bành. Tôi không biết trăng khi đó có tròn không vì tôi cũng chẳng còn hứng thú ngắm trăng như trước nữa.

Tuổi thơ tôi đi qua cùng với chiếc đèn lồng Trung thu. Là những nỗi cô đơn và thèm khát mỗi khi xem truyền hình chương trình "Vườn âm nhạc", thấy những đứa trẻ con trên màn ảnh nhỏ xíu xiu nhảy múa ca hát. Thấy người ta bày một mâm cỗ đầy đồ ngọt quây quần bên nhau cười nói, thấy những chiếc đèn đủ màu sắc thi thố nhau khoe khoang vẻ đẹp đẽ của mình. Tiếng cười giòn tan ngày Tết Đoàn viên tựa như muốn bóp nghẹt trái tim và lòng ghen tức của tôi. Rồi tự nhiên cảm thấy muốn đập nát chiếc TV cho cùng cảnh ngộ với con Pikachu nọ. 

Nhắc những chuyện tuổi thơ ngày trước bỗng dưng chẳng còn chút vui vẻ. Nếu không là bị bạn bè trêu chọc, cho ra rìa thì cũng là bị đánh, chơi khăm. Bản thân lúc nào cũng nươm nướp lo sợ với cảm giác không an toàn. Một đứa nhỏ 9-10 tuổi bao giờ cũng phải canh chừng những cử chỉ của bản thân để tránh bị soi mói châm chọc, lúc nào cũng cố gắng lắng tai nghe ngóng mọi người xung quanh để xem có ai nói xấu mình không. Trốn một góc nhỏ rồi khóc một mình để chẳng ai biết. Về nhà nói dối với mẹ bạn này thân với con thế này, bạn này tốt với con thế nọ mà chẳng bao giờ tìm nỗi một người bạn thân...

Tuổi thơ là một chuỗi những ngày chơi ngoài sân một mình, tự nói chuyện với những chú siêu nhân gao. Tuổi thơ là những ngày mẹ nhốt ở trong nhà rồi khóa ngoài đi ra đồng. Nhìn ngắm chốn chơi quen thuộc trước sân qua những khung cửa sổ. Tuổi thơ là những khi mừng rỡ có cô cháu gái bằng tuổi từ xa về chơi cùng. Là khóc nất những buổi chiều nó phải theo mẹ trở về. Tuổi thơ là những dịp Trung thu vui vầy thế này, ngồi chống tay lên cằm nhìn ngắm chiếc lồng đèn của mình đơn độc chập chờn phát sáng. 

Bây giờ lớn khôn, tôi thấy mình cũng chắng khác gì ngày bé. Tự chất gạch xây cho bản thân một thế giới riêng tách biệt không ai chạm tới được. Là nhìn những người mình yêu quý bỏ rơi mình ra đi mà bất lực. Như chiếc đèn lồng đẹp đẽ mà cô độc phải chịu sự ghẻ lạnh của chủ nhân mình. Cô đơn lẽ ra phải là của chú đơn mới phải...


Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena