27 thg 6, 2014

...


"Anh lừa dối tình cảm và lòng tin của một người yêu anh để đối lấy một mối quan hệ xác thịt mà giờ đây anh cho là buồn nôn và kinh tởm. Chuyện này hay đấy. Em đọc bao nhiêu là sách mà chưa từng gặp dạng người nào giống anh."

Read More

...


"Tại sao? Tại sao khi nhìn lại quá khứ thì những gì đẹp đẽ của chúng ta lại rạn nứt bởi sự thật xấu xa tiềm ẩn trong đó? Tại sao hồi ức về những năm tháng hôn nhân nhuốm màu cay đắng khi lộ ra rằng người kia chừng ấy năm có một người tình? Vì người ta không thể hạnh phúc trong tình cảnh đó được? Song người ta đã hạnh phúc cơ mà? Có lúc hồi ức không trung thành với hạnh phúc, nếu kết cục diễn ra đau đớn. Vì hạnh phúc chỉ đúng thật nếu nó vịnh viễn tồn tại? Vì chỉ cái gì đã từng đau đớn, cho dù không ý thức và không nhận ra, mới kết thúc đau đớn? Nhưng thế nào là nỗi đau không ý thức và không nhận ra?"



Read More

22 thg 6, 2014

Hai mươi bảy ngày



Tối qua tôi mơ thấy Win. Lần thứ hai trong hai mươi bảy ngày qua gương mặt của anh lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Lần đầu tiên, tôi mơ thấy mình đang ôm anh, đầu tôi rúc sâu vào khuôn ngực ấm áp đó mà ngủ an lành. Lần đó, thì tôi thức dậy mà vẫn còn ôm rất chặt chiếc gối ôm của mình. Lồng ngực trống trải đến đáng sợ. Tôi nhớ anh.

Cũng buổi sáng hôm đó, anh gọi điện cho tôi.

Lần này, tôi mơ thấy anh đang cười. Gương mặt anh sáng lên đẹp lạ lùng. Ba lần choàng thức giấc trong đêm mà nằm lại vẫn thấy nụ cười ấy. Không biết trong ba lần đó, lần nào anh xuất hiện thật và lần nào là do tôi cố ý tưởng tượng ra. Chỉ biết là lúc thức dậy, gối tôi ướt nước. Chắc tối qua có mưa.

Trước hôm nay một ngày, anh nhắn tin hỏi thăm tôi có khỏe không.

Ở chỗ anh sóng mất hoài. Anh phải ra thành phố Cao Lãnh mới có sóng.
Một tin nhắn vô nghĩa phải không bởi tôi chẳng hỏi thăm gì anh sất. Nó có phải có nghĩa là: anh nhớ em quá, anh phải cất công đi xa thế này để có thể nhắn tin cho em?

Tôi cảm thấy hoang mang.Với những gì anh đã thú nhận thì tin nhắn trên thật vô nghĩa. Rõ ràng là quá vô nghĩa. Một ý đồ tạo dựng khôn lanh. Một nước cờ sắp đặt của kẻ cao tay. Hoặc chỉ đơn giản là sự ngượng nghịu của người chủ động. Thôi thì nếu nghĩ mãi mà vẫn chẳng thể nào nghĩ ra thì tốt nhất là nên nghĩ đơn giản đi một chút. Anh ta là một gã điên. Thế thôi!

oOo
Hai mươi bảy ngày, tôi cứ đếm từng ngày như thế như một gã dở hơi rỗi rảnh, một con đĩ già đứng đường ế khách. Tôi không biết làm gì cả chỉ chờ cho ngày dài tàn đi và nhanh tay bóc đi tờ lịch của ngày cũ. Tôi thấy mình đáng kinh tởm khi tôi nghĩ về anh ta. Kinh tởm và nhục nhã vì đã nghĩ về một người như thế với sự ưu ái mà anh ta không đáng được nhận. Tôi đã nghĩ gì khi cầm điện thoại mãi suốt để chờ đến lúc anh ta gọi điện hoặc nhắn tin nhận lỗi và bảo rằng anh ta đã sai rồi. Tôi đã ngu tới nỗi tưởng tượng rằng mình sẽ bỏ qua tất cả và mọi thứ sẽ lại như xưa. Hạnh phúc vẹn nguyên như chưa hề đổ vỡ.

Nhưng chẳng có một tin nhắn hay cuộc gọi nào đến. Tôi như một thằng điên. Tôi công kích anh ta bằng hàng chục tin nhắn gửi và những cuộc gọi không ai bắt mắt. Tôi giống như một thằng gay lụy tình. Không giống mà thật sự là một thằng gay lụy tình. Sau đó, tôi lại thấy hối hận. Rồi tôi bắt đầu cuộc sống mới của mình. Tôi giống như bị thần kinh. Sau chuyện điên rồ tôi lại trở về bình thường và vui vẻ. Tôi đi xem phim với bạn của tôi, tôi ở nhà nấu ăn cho mẹ, tôi đi trồng rau... tôi thấy mình thanh thản và không nhớ anh nữa.

Những lúc tự dưng nhớ anh đột xuất, tôi một mình vòng quanh thành phố rồi ngồi cả đêm trong cửa hàng tiện ích đọc sách và thỉnh thoảng trò chuyện với chị nhân viên trực ca đêm cùng tuổi. Có một hôm đến gần sáng, một gã đàn ông người Pháp say mèm bước vào quán. Gã tên là Jonah, gã nói chuyện rất điên và gã gọi tôi là "doll man". Và khi tôi bỏ ra về, gã trêu chọc với theo và gọi tôi là "pê đê". Và tôi buồn suốt ngày hôm đó. Gã gọi tôi như thế là bởi vì trên bàn tôi có một con búp bê đồ chơi của một bé gái bỏ quên hay trên mặt và điệu bộ của tôi đã hiện rõ ra những điều như thế? Nhưng từ lúc đó trở đi, tôi không đến cửa hàng tiện ích để ngồi suốt đêm nữa.

Rồi anh nhắn tin. Nó giống như trò chơi rút gỗ. Tin nhắn của anh làm mọi thứ tôi cố gắng sụp đổ. Tôi lại phát điên. Tôi lại nhắn tin và gọi cho anh, không dày đặc như lần trước nhưng dai dẵng. Không một tin nhắn hay cuộc gọi nào được đáp trả. Tôi thấy mình thật ngu ngốc. Sao anh làm thế với tôi? Tôi tựa hồ như một thứ đồ chơi giá rẻ, thích thì anh tìm đến và thấy rắc rối phiền hà thì bỏ đi không một chút bận tâm. Tôi nhận ra anh đã cho tôi một bài học thật lớn: Không phải thứ gì trên đời này cũng dùng tình cảm chân thành để đối đãi. Sự hào phóng đó nên để dành cho những người xứng đáng. Nhưng biết ai là xứng đáng? Đó hẳn là cần một quá trình dài để tìm ra câu trả lời. Vậy nên, đừng chết vội. 

P/S Dạo này, tối nào tôi cũng phải ngủ chung với cái vòng tay Win tặng mới thấy an tâm. Tôi nghĩ mình đang có vấn đề về tâm lý. Tôi không muốn đến gặp bác sĩ hoặc uống thuốc. Tôi ước gì có thể gặp một người đủ tin tưởng để kể hết đúng câu chuyện của cuộc đời mình chứ không phải là dùng một cô gái nào đó để thay thế cho kẻ khốn nạn. Và bạn bè xung quanh thì cứ bán tín bán nghi về độ tin cậy của câu chuyện. Thật tệ, ngay cả khi thất tình và bị đối xử tệ bạc, tôi cũng không thể trải hết lòng mình ra để nhận lời khuyên và an ủi.
 

Read More

17 thg 6, 2014

Lời trần tình số 29



Tôi đã không nghĩ rằng mình có thể bình thường được như vậy dù đã tiên lượng được rằng chắc chắn tôi sẽ phát điên sau khi chia tay Win. Cảm giác hụt hẫng giống như thể đang tại vị trên một sợi dây chắc chắn bỗng dưng đứt lìa không kịp chuẩn bị. Người tôi chênh chao, cơ thể lao vun vút như đang rơi. Càng lúc càng sâu, mỗi lúc một nhanh không cách nào dừng lại được. Tôi đã mất phương hướng hoàn toàn.

Sau khi chia tay với Rozet, tôi tin rằng trái tim tôi đã quá yếu ớt để có thể chống chịu với tất cả. Tôi đề phòng hầu như mọi cử chỉ thân mật, một ánh mắt mời gọi yêu thương hay chỉ đơn thuần là một câu nói bâng quơ không chủ đích. Tôi đã trải qua những ngày tháng khủng khiếp nhất cuộc đời mà nếu như đã từng rớt xuống điện ngục, có thể tôi đã nghĩ rằng mình lại chết lần thứ hai. Thế mà Win đã đã ngoan cố đến với cuộc đời tôi, phá vỡ mọi tường rào phòng ngự. Một gã đàn ông, ôi, đó là một gã đàn ông. Điều đó dường như còn khó chấp nhận hơn tất cả. Khó chấp nhận và điên rồ như thể tôi đang ăn một chén chè pha với tương ớt vậy.

Vậy mà sau tất cả, Win đã an vị trong lòng tôi, đã là một phần cuộc sống này. Tự nhiên và gần gũi. Anh như thể đã ở đó từ rất lâu để chờ tôi nhận ra anh. Như thể một vị thần bảo vệ luôn theo sát bên cạnh tôi. Tôi bấu víu Win như một con cá mắc cạn bấu víu vào một vũng nước động sau mưa. Tôi cần bám trụ vào một cái gì đó, một ai đó nếu không tôi sẽ ngã quỵ vì bất kì thứ gì giữa cuộc sống chói chang này. Và người đó là Win của tôi. Tôi đã từng nghĩ như vậy đấy. Bởi một người dịu dàng và an lành đến thế, như một chiếc đồng cổ giá trị chuyên cần, một cái gối mềm mại đáng yêu không bao giờ có thể làm cho tôi đau đớn như những người khác trên cuộc đời này. Và tuyệt diệu hơn, anh là người duy nhất có thể thay thế mẹ tôi và khiến tôi hạnh phúc.

Nâu đã từng mắng tôi rất hung khi tôi thổ lộ với cậu ta chuyện của mình. Cậu quát, nắm cổ áo tôi và gần như đã đánh cho tôi tỉnh ra.

- Mày là một thằng ngu, một thằng điên và biến thái. Mày đang yêu một thằng đàn ông. Ôi thật là đáng xấu hổ. Một thằng con trai nôm bình thường như mày mà lại đi yêu một gã đàn ông. Khốn kiếp!

- Tao không yêu một gã đàn ông. Mà là tao yêu Win. Mày hiểu không? Tao không yêu đàn ông!

Nâu có hiểu không? Mọi người trên cái Trái đất này có hiểu một thằng điên như tôi đang nói cái chó gì không? Một hình hài, một giới tính quan trọng đến thế sao?

- Giả như có một ngày, người mày yêu bỗng hóa là con trai. Một giống đực với con c*c và hai hòn dái treo lủng lẳng. Mày còn yêu nó không? Nếu mày bỏ của chạy lấy người, chết tiệt thay, mày chỉ yêu cái thân xác gái gú của nó. Một cặp vú to đùng chảy xệ, một cái l*n ướt át nhếch nhác là những thứ mày cần à? Đó là tình yêu hả, con chó? Đó là tình yêu của mày đó hả? Tình yêu chả phải xuất phát từ những thứ bên trong hay sao? Bên trong không phải là sau lớp quần áo mày hiểu tao đang nói đến gì khi tao nhắc đến từ "bên trong" phải không? Vậy sao mày lại phán xét tao khi tao yêu một ai đó vì những gì ở bên trong họ chứ không phải là hình hài hiện hữu trước mặt? Sao mày không nhìn thấy tình yêu của tao mà chỉ thấy tao đang cặp kè với một gã đàn ông? 

Tôi đã mất dạy như thể để bảo vệ tình yêu của mình đấy. Nhưng hỏng rồi, đầu óc tôi hỏng rồi. Niềm tin của tôi cũng bắt đầu hỏng kể từ khi tôi nhìn thấy sự phản bội. Trên đời này, làm chó gì có tình yêu đích thật? Tôi đã sai lầm ngay từ khi bắt đầu. Bài học đến từ Rozet dường như chưa đủ...

Win- cái người tôi đã sùng bái, đã yêu thương hơn chính bản thân mình. Người tôi đã hy sinh cả sự tự trọng, dồn nén cái tôi vị kỉ đã thốt lên những lời như thế này:

- Anh đã lừa dối bản thân nhưng không thể. Anh đã cố yêu em nhưng không được. Anh xin lỗi em.

Ôi, chết mẹ anh đi! Đồ láo lếu khốn nạn!

- Anh ích kỷ quá phải không em. Chỉ vì dục vọng bản thân mà làm em ra nông nổi này... Mỗi lần gặp em anh rất sợ, mỗi lúc quan hệ xong anh lại cảm thấy rất điên rồ. Anh lại một lần nữa xin lỗi em.

Ôi, chết mẹ anh lần thứ hai đi! Đồ kinh tởm, bẩn thỉu!

- Đừng nặng lời nữa. Mỗi lần quan hệ với em anh còn muốn nôn hơn em nữa kìa.

...


Đó là lúc tôi muốn mình chỉ còn là một linh hồn trong suốt, không có tim để đập nhịp đau đớn, không có đầu óc để nghĩ suy, không có tai để nghe ngóng sự khinh bỉ. Tôi thật sự đã rất thất vọng khi sáng hôm sau thấy mình còn sống... Bạn đã bao giờ nhận những sự sỉ nhục từ người mình yêu chưa?

Tôi không biết cảm giác mà tôi hiện tại đang gặp phải là gì. Tôi không hận người đó nhưng cũng không hoàn toàn dửng dưng tha thứ. Chỉ nhớ đến phát cuồng. Chỉ là muốn chạy nhanh đến gặp mặt. Bạn đã bao giờ vừa hận vừa yêu một ai đó chưa?

Người tôi ôm ấp thương yêu, người tôi tôn sùng ngưỡng mộ bấy lâu. Người tôi nghĩ sẽ bảo vệ tôi khỏi cay đắng của cuộc đời này. Người đó đã thốt ra những lời như thế đấy. Nếu là tôi bạn có đau lòng không?

Vỡ nát cả rồi...

P.S Cảm ơn sự giả dối của anh vì ít ra nó cũng đã làm tôi hạnh phúc trong một thời gian dài.

         
Read More

2 thg 6, 2014

Tháng 6



Mưa suốt từ quận 2 về Bình Chánh, vào tới nhà là nằm vật ra giường. Mẹ cầm nhiệt kế lên suýt xoa. Mày gan quá, mưa gió ầm ầm, sốt gần 40 độ mà còm dám chạy xe về nhà. Tôi cười nhạt, nằm miên mang. Lúc ốm đau bệnh tật ở xa nhà tủi lắm mẹ ơi. Con dầm mưa chạy về nhà, giữa đường đuối quá hoa cả mắt, dừng xe gục đầu một lát. Vậy mà giữa mưa giông vẫn có người chạy ngang dừng lại hỏi thăm. Người dưng còn vậy mà sao người con thương lại hững hờ?

          


Read More

22 thg 5, 2014

Let it be


Cách đây vài tháng, tôi nhớ Đô Ti trong một buổi chiều ngồi trên bục giảng đã nói với tôi:

- Nếu như mày cảm thấy không có chỗ nào để về thì cứ vào Circle K. Circle K được xây lên để dùng cho những chuyện như vầy mà.

Tôi là một gã trai ngốc ngếch. Thế nên vào buổi tối hôm qua, khi nỗi chán chường phủ kín toàn bộ suy nghĩ, tôi đã vào Circle K và dật dựa ở đấy đến sáng thay vì tìm một chỗ trọ giá rẻ hoặc ngủ với ai đó cho qua đêm. Tôi mua cho mình một lon Coca Coca light và chọn chỗ ngồi khuất góc. Nước Coca nhạt toẹt, chẳng có chút mùi vị. Chỉ có hơi gas là mạnh bạo xộc thẳng lên mũi. Một lúc sau lại thấy có vị ngọt dần dần chạy trong miệng như thể nước bọt đã bị nhiễm đường rồi ấy. Một thứ nước kì quặc! Một đêm cũng kì quặc và rõ ràng sẽ rất dài nếu không ngủ...

Tôi đã ngồi một mình ở đó rất lâu, lặng im nghĩ về mọi thứ và ngắm thời gian khẽ khàng trôi qua cuộc đời mình. Cái gì giết người đáng sợ nhất? Chả phải là thời gian sao. Khi mà từng tế bào cứ lần lượt chết đi mỗi giây mà ta chẳng hề hay biết...

Tôi ngồi đó đến giữa đêm thì có một gã Tây bước vào, nôm vội vã, gã mua một hộp bao cao su và bước ra khỏi quán sau đó.  Gần 2 giờ sau  thì có một chàng trai tóc vàng màu bạch kim bước vào, anh ta mua một lon bia và chọn chỗ ngồi cách xa tôi. Trông cái điệu anh ta nốc bia và khĩ khầm hát đi hát lại bài Le it be của The Beatles mới cô đơn làm sao. Bất giác, tôi tự hỏi  liệu đem hai nỗi cô đơn ra đong đo thì ai sẽ là người buồn nhiều hơn đây. Nhưng sau đó tôi lại thấy mình thật vớ vẩn và trở lại đấu chiến với những suy tư khác của riêng mình.

Những lúc buồn tôi muốn được ở một mình nhưng lại sợ nếu chỉ có một mình, tôi sẽ làm hại bản thân mất. Thế nên tôi tìm đến chốn đông người để nếu lỡ muốn chết cũng sẽ có người cản ngăn. Nhưng chỗ đông người lại quá nhộn nhịp, tôi lại càng lọt giữa hố sâu của cô đơn. Tôi muốn mình được giải thoát nhưng không phải dùng đến cách tự sát. Chết trẻ như thế thì chẳng ai thương. Tôi ước mình không còn phải đau nữa. Giá mà có một chiếc xe tải đến tông tôi ngay trên đường đi về. Cán qua lại nhiều lần cho chết hẳn như bọn trẻ con chơi trò nhảy dây. Tôi đã sẵn sàng cả rồi cho một cuộc chết, chỉ thiếu mỗi nước là chui vào quan tài nằm chờ. Thế mà lâu quá thần Chết vẫn chưa chịu mang tôi đi.

...

Tôi có rất nhiều câu hỏi tại sao, rất nhiều điều không hiểu được, rất nhiều thứ muốn làm ra rõ ràng cho thỏa xuể nỗi lòng. Nữ văn sĩ Banana Yoshimoto trong quyển Hồ chả phải đã nói rằng "thừa nhận không hiểu những điều mình thật sự không hiểu chính là tôn trọng người khác" hay sao? Có gì sai khi tôi muốn làm rõ ra câu trả lời, tôi muốn tìm hiểu những điều tôi không hiểu về người tôi yêu? Tôi đã sai sao khi tôi đổ cơn giận lên với kẻ phản bội mình? Rốt cuộc, tôi đã không đúng chỗ nào khi chất đầy tình yêu vào một trái tim thủng đáy cơ chứ?

Tôi đau như thể ruột gan chẳng còn tại vị ở đúng chỗ của nó nữa, như có ai đó đổ đầy bê tông vào lồng ngực. Tôi tìm ra rất nhiều lý do để hận và thôi thúc mình nhớ nhung kẻ phản bôi nhưng chỉ một hình ảnh nhắc nhớ đế kỷ niệm của hay người, trái tim nhỏ bé lại run rẫy đau đớn. Quá nhiều sự chịu đựng rồi. Có quá nhiều vấn đề đè nặng lên bản thân tôi. Chẳng phải lúc nào tôi cũng gồng mình lên hứng chịu đó sao? Vậy thì một chút hạnh phúc mỏng manh cũng không thể bố thí cho kẻ khốn nạn này được à? Có được một người yêu và song hành cùng mình suốt cả cuộc đời là khó khăn như thế?

...

Dạo này tôi lại phải dùng thuốc. Đầu tôi đau mỗi khi tôi bắt đầu suy nghĩ và càng lúc càng đau nặng hơn. Phía sau ót hình như có người nói chuyện. Không phải một người mà là nhiều người. Họ cứ nói chuyện như thế, những câu chuyện chẳng liên quan gì đến tôi. Có những lúc tôi phớt lờ được họ nhưng có những lúc tôi tham gia cả vào câu chuyện. Tôi sợ. Tôi đau đầu hơn và không còn ngủ ngon mỗi tối nữa. Không uống thuốc thì chỉ là một cục thịt thối chực chờ phát điên thôi.

Có khi nào tôi điên thật không? Kiểu tôi chẳng ngó ngàng gì tới mọi thứ xung quanh. Luôn miệng hỏi tại sao, uống bia, đái trong quần, quăng sạch bách quần áo hay chỉ ngồi vu vơ hát Let it be ấy. Sợ thật!

Nhưng thôi, KỆ MẸ CHÚNG ĐI! 

         

Read More

2 thg 5, 2014

Rượu

"Về mặt tinh thần, bình rượu có thể chia thành các nấc thang như sau:

Ngay dưới cổ chai thứ nhất, đối thoại nghiêm túc và tập trung. Xuống thêm năm phân, ký ức buồn dịu ngọt. Tám phân nữa, suy nghĩ về những mối tình đã qua và có hậu. Thêm hai phân nữa, suy nghĩ về những mối tình đã qua và cay đắng. Đáy bình thứ nhất, buồn bã vẩn vơ không định hướng.

Đáy bình thứ hai, chán chường, đen tối, bán bổ. Xuống hai ngón tay nữa, bài ca chết chóc hoặc sự hoài vọng. Thêm một ngón tay cái, bất cứ một bài ca nào mà hai người thuộc. Cầu thang dừng ở đây vì lúc này con đường sẽ rẽ đôi và không ai biết chắc cái gì sẽ xảy ra. Kể từ điểm này, bất cứ chuyện gì cũng có thể."- for 3 beer days and more

         
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena