29 thg 4, 2015

Ngày mai


Tôi vẫn nhớ những buổi tối ngồi dưới hiên một cửa hàng bán đồ gỗ trên đường Ngô Gia Tự, Quận 5 đọc từng trang chữ trong quyển Rừng Na Uy chờ Win tan buổi dạy đến đón. Gần một tiếng đồng hồ chờ anh chứ ít ỏi gì vậy mà cứ điều đặn mỗi đêm như thế. Tôi vẫn cứ nhớ hình ảnh của anh mỉm cười mỗi lần anh nhìn thấy tôi ngước mắt lên từ trang sách nhìn anh giận dỗi.

- Lên nhanh anh chở về nhóc- Vẫn luôn là câu nói ấy.

Tôi vẫn nhớ những ngày trốn nhà đêm hôm chạy thẳng lên nhà anh. Bị anh bỏ rơi lăn lóc ở nhà một mình. Trước đó còn hù dọa, Lúc sáng có người rước thầy cúng về niệm phòng trọ mình đó nhóc. Rồi lên xe bỏ đi. Báo hại tôi hai ba tiếng đồng hồ niệm chuỗi Phật mếu máo chờ anh về.

Tôi vẫn còn nhớ đến vị béo ngậy mát lành từ ly trà sữa anh mua chuộc lỗi mỗi khi bỏ tôi ở lại có việc phải đi. Ly trà sữa ngon nhất trần đời mà tôi từng uống. Bây giờ, cứ mỗi lần đi học về ngang qua ngõ vào nhà anh, tôi lại ghé vào quán trà sữa đó mua cho được một ly trà sữa bánh flan đem về. Lúc chờ mua vẫn hay ngó lang mang ra đường, biết đâu có thể nhìn thấy được bóng hình quen thuộc lướt qua tầm mắt. Nhưng chẳng bao giờ thấy được...

Tôi nhớ căn nhà trọ của anh, nhớ cái lưng trần trắng ngần mát rượi, nhớ khuôn mặt đáng ghét và nhớ cả giọng ca cải lương trầm trầm của anh. Nhớ mỗi lúc hẹn mà anh về trễ, ngồi trước mái hiên đen ngòm chờ anh về. Tiếng xe anh, tôi còn đinh ninh trong đầu rất rõ.

Tôi nhớ có hôm cãi mẹ rồi nói dối là lên nhà bạn ngủ mà thực chất là đến ngủ với anh. Mẹ buồn tỏ rõ ra mặt nhưng tôi vẫn đi. Lúc lên nhà anh, mai lại về nhà mình mà tôi khóc một trận sướt mướt không hiểu tại sao. Anh bối rối lau nước mắt cho tôi, khẽ bảo, Thôi thay đồ rồi anh đưa về nhà trả mẹ em, mặt thoáng chút buồn. Nghe anh nói vậy tôi nín khóc mếu máo, Em ở lại với anh, em thương anh ở một mình. Tôi nhớ hôm đó là mùng 4 Tết.

Tôi nhớ lắm cách anh gọt xoài cho tôi cái má thật to. Nhớ cách quét dọn nhà cửa, nhớ cách anh thở phì phò hay giật mình mỗi lúc ngủ gần tôi. Tôi nhớ cái ôm anh ghì chặt những lần tôi dỗi quay lưng lại người yêu dấu. Nhớ cái thân to đùng nén chặt lên lưng tôi thì thầm:

- Anh thích như vầy. Em yên nào. Anh thích nằm lên lưng em lắm.

Tôi nhớ anh hay nắm lấy mớ mỡ thừa của tôi ở bụng thì thào ghẹo, Mập như con heo. Nhớ cả giọng đọc sách như thầy tụng, nhớ tiếng cười, nhớ cả mùi đàn ông của anh.

...

Ngày mai, anh sẽ chính thức đi nối vợ. Ngày mai, anh chính thức trở thành một người đàn ông của gia đình. Chính thức thoát khỏi cái nắm tay của tôi. Chính thức bước chân ra khỏi ước mơ của cả hai. Để lại mình tôi với nỗi nhớ anh da diết. Nhớ những buổi tối chỉ có hai đứa. Tôi chợt nhận ra tôi yêu anh rất nhiều. Chợt nhận ra từ trước đến giờ, tôi đòi hỏi ở anh quá nhiều mà không nhận ra tôi là một người yêu tồi tệ đến như thế nào. Chợt nhận ra, tôi đã đánh mất người mình yêu mãi mãi...

Anh nhắn, với lời xin lỗi và mong tôi tha thứ. Anh bảo anh còn trách nhiệm với gia đình. Anh bảo anh đã lớn tuổi lắm rồi. Thế có nghĩa là anh hy sinh tình yêu tôi, bỏ mặc nỗi buồn đau của tôi để chấp nhận sống một cuộc đời mà nhiều người muốn anh như thế. Người phụ nữ đó hơn một lần được anh nhắc tên. Hơn một lần anh tâm sự về tình cảm chị ấy dành cho anh. Tôi nhận ra sự đắn đo trong giọng nói của anh. Anh cần gia đình của riêng mình và tôi không cho anh được điều đó. Chị ấy là sự lựa chọn đúng nhất anh đã làm. Tôi chắc chắn thế...

Dẫu biết điều anh làm là đúng đắn. Dẫu biết vào cái tuổi 31 của cuộc đời, người đàn ông cần biết bao một gia đình của riêng mình. Một gia đình thật sự kia với một người phụ nữ đảm đang ân cần và những đứa con khấu khỉnh đáng yêu. Không phải một gia đình đặc biệt, không phải cùng một người đàn ông khác và những đứa con nuôi hay chỉ là con của một trong hai người. Đứa con là một sự kết nối và ràng buộc hai nửa cuộc đời lại với nhau. Lập gia đình là tiếng nói khẳng định sự trưởng thành và đứng đắn. Là thước đo quan trọng đánh giá sự thành công của một người đàn ông.

Tôi thương anh sống đơn chiết một mình. Một tuần bảy ngày, tôi chỉ có thể gặp anh một đêm. Tôi thương anh ăn uống tạm bợ, tôi lo anh bệnh vì ngủ võng suốt thôi. Tôi sót mỗi khi thấy vết muỗi chít chằng chịt trên vùng da trần của anh. Thương cái dáng đàn ông mình trần ngồi tự giặt quần áo của mình hay những lúc mở mắt thức dậy, thấy anh gáp rút là quần áo cho kịp giờ lên lớp. Tôi ước có thể ở cạnh mỗi lúc anh nhắn tin bảo bệnh hay sốt mà chỉ có một mình ở nhà. Tôi chẳng thể làm gì tốt cho người tôi yêu. Chỉ có một người phụ nữ, với danh phận rõ ràng với thiên chức làm vợ bẩm sinh mới có thể chăm chút cho anh tốt nhất.

Anh cưới vợ tốt mà. Biết thế sao lòng tôi vẫn đau?

Chắc bây giờ Win đang tất bật với quà cáp các thứ. Lễ vật dành cho đám hỏi đã chuẩn bị xong hết chưa nhỉ? Mẹ từ Đồng Tháp đã lên chưa? Bà có khỏe không? Anh chọn mặc đồ gì cho buổi sáng ngày mai. Giá mà anh mặc chiếc áo tôi mua cho anh. Ôi trời, giá mà tôi có thể nhìn thấy gương mặt anh bừng lên hạnh phúc, khoanh tay đứng sau người lớn hỏi chuyện cưới sinh. Tôi ước được nhìn thấy anh trao nhẫn cho người phụ nữ anh chọn. Trong hình chị thật đẹp và hiền. Tôi cũng ước được chia vui vào ngày đó. Anh bận rộn lo lắng đủ điều vậy mà giờ tôi ngôi đây với buồn thương giăng kín. Tôi chẳng giúp được gì cho người tôi yêu. Thật vô dụng.

Ngày mai hãy qua mau đi hoặc xin đừng đến nữa...

         

Read More

27 thg 4, 2015

.

Tôi chẳng biết phải viết gì cả. Tôi đang tuyệt vọng. Ngay cả việc phá đám cưới người khác mà tôi cũng nghĩ ra cho được. Thật là một thằng tồi. Một thằng gay tồi tệ, xấu xa. Coi kìa, nó khóc kìa! Nước mắt cá sấu của nó đang chảy ra ướt cả khuôn mặt. Thật bẩn thiểu! Mẹ kiếp, một thằng bóng bẩn thiểu. Một thằng bóng nhơ nhướp, ghê tởm. Viết gì đó hay chửi nó đi có được không? Có được không?
Read More

12 thg 4, 2015

A.n.h



Anh tới đầy trống trải 
Đúng như một con người 
Chạy bạt tử trên gò hoang thoai thoải 
Và reo vang 
Đúng như một con người 
Anh thành đốm nắng không nguồn cội
Read More

...





- Điện thoại em bị rớt xuống bồn cầu rồi. Mua cho em điện thoại mới nhé!
- Thế cứt đang nhắn tin với anh à?


Read More

29 thg 3, 2015

Lời trần tình số 32


CHAO ÔI LÀ BUỒN

Anh à, em thật sự rất ghét cái cách anh cứ rối rít xin lỗi em và tỏ ra một thái độ tội lỗi vô cùng tận. Anh sợ gì khi anh ôm em và thì thầm "Hãy hiểu cho anh", "Em đừng buồn anh". Nó làm em cảm thấy như mình là một đứa nhỏ nhen vô bờ bến. Một cử động của em, dù không có chủ đích như một cái chớp mắt cũng khiến em lo sợ rằng anh sẽ vì thế mà cho rằng mình có tội. Thôi được rồi, bằng tất cả sự rộng lượng em vắt ra từ tâm hồn nhỏ nhen bẩn thỉu của mình, em tha thứ cho anh.

Anh đã đưa ra quyết định cho mình tức là chúng ta: anh và em. Quyết định đó là vì cô ta. Em hiểu. Nhưng em vẫn muốn biết cô gái đó là ai và cô ta đã làm gì để anh rời bỏ em. Biết những điều mình cần biết, chủ động trước thông tin bất lợi dành cho cuộc đời mình đó là những gì em cần để sống vui và không buồn như anh mong muốn. Chỉ thế thôi là em sẽ thanh thảng sống một cuộc đời khác. Chỉ thế thôi đó. Vậy mà anh im lặng giấu kín. Buông một lời khướt từ chiếu lệ. Và thế là em buồn...

Em ghét cái cách TV réo vang giọng một nữ MC người Bắc. Khi cô ta đọc tâm thư gửi người cũ của một cô gái lúc chúng ta im lặng ôm nhau thật lâu. Ánh sáng từ chiếc TV cũ 17 inches là ánh sáng duy nhất có trong phòng và giọng trầm buồn của cô MC nọ là âm thanh duy nhất em có thể nghe được ngoài tiếng lòng mình. Những chi tiết vụn vặt đầy chất điện ảnh ấy và cả vài câu sến súa từ giọng đọc ấy lọt thỏm vào đáy lòng em rồi không ra được. Nhưng giờ mà bắt em viết ra thì em không thể ghép nối được câu từ hay ho như nguyên bản. Một mối tình tiếc nuối, đó là nội dung của lá thư. Chúng làm cho anh buồn và em cũng thế. 

Anh à, hôm nay là ngày Chủ nhật, lẽ thường phố xá hẳn sẽ rất đông vui. Nhưng khi từ nhà anh về, em cứ tưởng mọi người trốn đi đâu mất ý. Đường phố vắng tanh người, đèn đường cứ thế lướt qua mặt em. Chao ôi là buồn... 


Read More

20 thg 3, 2015

Lời trần tình số 31


KẺ ĐÁNG THƯƠNG

Anh à, mỗi lúc em nắm lấy tay anh rồi xoa nhẹ ngón tay cái vào mu bàn tay ấy hay những lúc anh ôm em thật chặt như sợ em biến đi đâu mất, em lại nghĩ đến cô gái ấy. Cái người mà anh đang yêu ấy, em nghĩ về cô ấy dường như tất cả thời gian mình ở bên nhau. Em không cao cả gì đâu, chúng ta quen nhau trước và cô ta là người đến sau. Chẳng có lẽ nào em lại nhân từ được với cô ta mà tại sao trong em lại dấy lên một nỗi mặc cảm tội lỗi đến như vậy. Tại sao thế hả anh?

Giống như khi em nắm lấy tay anh, em lại nghĩ đến người con gái ấy cũng đã từng nắm lấy bàn tay anh như thế. Trong một nỗi niềm hạnh phúc không thể nào tả được. Một cái nắm tay với em (và rất có thể với cả cô ấy nữa) là một phương thức nối kết hai con người riêng biệt lại với nhau. Và một cái ôm thật chặt là phương thức cuối cùng để cả hai thể độc lập đó hòa vào thành một. Chúng là những chi tiết nhỏ nhặt cho một mối quan hệ nhưng đối với em, chúng thiêng liêng hơn nhiều. Anh có nhận thấy sự trân trọng đấy của em không?

Hôm nay, em phải nói lời xin lỗi với anh trước bởi vì em đã thử nắm tay một người khác. Bàn tay của cậu ấy đẹp đẽ biết là bao nhiêu và em đã nắm nó thật chặt như cách mà em nắm lấy bàn tay anh. Nhưng thật tệ anh à, chẳng có một liên kết nào xảy ra giữa em và cậu ta. Mọi cảm xúc cứ trơ lì ra và trong đầu em chỉ nghĩ đến anh, duy chỉ có anh thôi. Và rồi khi buông bàn tay ấy, cả một buổi chiều em đã thắc mắc không thôi rằng liệu anh có nhớ đến em trong một khảnh khắc nào đó khi anh nắm lấy tay cô gái không?

Anh đã từng nói với em rằng anh chỉ ước có một điều: em là con gái. Vào khoảnh khắc khi nghe câu nói đó, em đã dường như muốn bật khóc. Em đã nghĩ mãi mà chẳng biết em đã làm sai điều gì để làm rơi mất tình yêu của mình nhưng cuối cùng chính bản thân em lại một điều sai trái nhất. Cuộc đời em là một chuỗi những sai lầm. Sinh ra là một sai lầm, lớn lên cũng là sai lầm và đang sống một cuộc sống sai lầm tệ hại. Nhưng ít ra em biết được sự thật, em làm chủ được tình hình và em có quyền chọn lựa giữa ở lại và ra đi. Và em đã chọn ở lại với anh với nỗi kiệt quệ và buồn bã rút lấy tâm hồn em từng ngày. Nhưng cố gái đó thì không. Cô ta chẳng có quyền được biết sự thật và tất nhiên cả quyền chọn lựa đi-ở. Một người phụ nữ đang bị anh bao vây bởi hàng rào hạnh phúc. Nó quyến rũ cô ấy đến chẳng còn biết đường ra nữa. Mà anh hãy cầu nguyện rằng cô ta, suốt cả cuộc đời còn lại sống bên anh của mình sẽ chẳng bao giờ tìm cách trốn ra khỏi chốn hạnh phúc đó đi. Bởi vì bên ngoài là cả một bầu trời sự thật sẽ thiêu đốt cô ta. Cô ta chẳng phải rất đáng thương sao? 
Read More

19 thg 3, 2015

...


Tôi muốn thay cái nền màu đen của blog mình bằng một cái nền khác tươi sáng hơn nhưng luây huây tìm hình mãi vẫn không tìm ra thứ ưng ý nhất. Thay nền là một việc rắc rối nhất quả đất, ít ra là đối với tôi. Thêm một chút nàu sắc ở chỗ này, thêm một tẹo ánh sáng ở chỗ kia. Rách việc! Màu chữ cũng phải thay đổi theo, rồi lằng nhằng những mã code chẳng hiểu quái quỷ gì. Chẳng mấy chốc mà cái blog đen đủi này sẽ trở thành một đống cứt không có tổ chức. 

Ôi lười quá, đây là lý do chính. Mà trong đời ai lại đi trang trí cho một cái đám tang đúng không? Một lý do nữa để tiếp tục ve vuốt cái sự biếng nhớt này của tôi. Đi dạo một vòng (đã rất lâu chưa làm điều đó) thấy ai biết blog cũng hay ho, cũng thật nhiều màu sắc... Nhìn lại, blog tôi cũng buồn, chị Sonata ạ!
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena