13 thg 7, 2015

Call me yours...


Tôi và anh chạy xe trên đường cùng nhau rất lâu. Nhìn tấm lưng của người yêu dấu trước mặt mình, tôi thật chỉ ước được ngồi ở yên sau mà choàng tay lên ôm anh thật chặt. Khẽ thì thầm: Gọi em là của anh đi. Đừng bỏ đi đâu... Vào lúc đấy, tôi đã lấy làm khó chịu vì nhìn thấy anh phía trước đó mà không thể gần anh thêm được. Nhưng đến khi anh tạm biệt tôi để rẽ vào một đường khác, hai mắt tôi bỗng dưng ngấn nước. Cảm giác hụt hẫng vô cùng. Cuối cùng tôi mới nhận ra, đôi khi hạnh phúc chỉ đơn giản là cùng người ấy đi với nhau trên một con đường. Không cần một cái nắm tay, không cần một cái ôm hay lời lẽ thể hiện yêu thương chỉ nhìn thấy nhau và đi cùng một hướng là đủ. Về đến nhà, mỗi lúc nhớ đến cảnh chia tay đó, mắt tôi lại ngấn nước. Tôi lại nhõng nhẽo rồi...

Thật ra chúng tôi sẽ còn gặp lại nhau nhiều lần nữa cho đến khi anh cưới. Tôi đã ngầm quyết định theo ý mình như thế rồi. Tôi bất chấp hết đấy. Tôi mệt mỏi quá nhiều để phải sống theo một nguyên tắc đạo đức nào đó mà tôi làm chó gì có cái đạo đức đó. Tôi cũng quá mệt mỏi để đóng vai mình là một người có ăn học và biết nhường nhịn phụ nữ. Tôi chẳng cần biết gì nữa và tôi chỉ muốn ở với người tôi yêu thôi. Sở hữu anh đến khi nào thì hay khi ấy. Tôi khóc vào cái khoảnh khắc của ngày hôm ấy và đến tận những ngày sau này khi nhớ lại nó chỉ đơn giản vì nó giống như một thước phim ngắn tái hiện cả một quá trình dài mà mối tình này đã đi qua và tan vỡ. Tôi rơi nước mắt để khóc tang cho tình yêu đã chết yểu của mình.

Những gì tôi muốn thật sự rất đơn giản. Tôi chẳng cần gì nhiều hơn một người yêu mình và không muốn bỏ đi đâu. Tình yêu thật sự rất giống một sợ dây thừng vô hình. Nó bắt trói con người ta lại với nhau mà ngay cả khi không có một mối buột nào cũng chẳng ai trong số hai người rời bỏ nhau ra. Khi anh nói yêu tôi và khi anh anh nói anh sẽ lấy người khác thì tình yêu anh đang sử dụng đó là loại tình yêu nào đây? 

Có một người khuyên tôi rằng, người tôi yêu đã chọn rẽ sang một con đường khác không muốn cùng đi với tôi nữa. Tôi chỉ hai sự lựa chọn hoặc là dừng lại hoặc tiếp tục đi trên con đường đó và chờ một người đồng hành khác. Nhưng tôi không nghĩ mình đủ gan dạ để có thể bước một mình tiến tới phái trước. Tôi có thể đi theo anh không? Đi ở phía sau anh cũng được miễn là có anh...

         
Read More

8 thg 7, 2015

Chọn


Khi anh bảo rằng anh không có sự chọn lựa nào khác thì thật ra anh đã có hơn một sự lựa chọn cho riêng mình. Và anh đã chọn lấy phần có lợi nhất cho bản thân. Bỏ mặc mọi thứ khác xung quanh. Em nói thế có đúng không hả kẻ- phản- bội?
Read More

7 thg 7, 2015

Chuyện của tôi


1. Hôm qua tôi đã lững thững rất lâu trên những con đường. Một mình và một xe. Miệng ngậm que nhựa chúp ba chúp như chàng cao bồi Lucky Luke. Chẳng hiểu tôi bắt đầu thích lại cái thói quen ngậm kẹo mút khi nào nữa mà trên miệng lúc nào cũng có kẹo. Môi luôn bong bóng chất đường. Kiểu một thằng nghiện bắt buộc phải cai thuốc bằng cách ngậm kẹo cho đỡ nhạt miệng. Nhìn vào gương tôi thấy mình chảy ra như một cây kẹo mút để lâu ngày. Ai dó làm ơn đến hôn cái miệng đầy đường này của tôi đi.

2. Hết thuốc là đầu lại đau. Tối qua tôi dường như phát điên lên vì không tìm ra vĩ thuốc nào trong tất cả các ngăn tủ. Đầu tôi như một quả boom sắp phát nổ. Cuối cùng tôi đành phải chườm ít đá lên đầu để để giảm đau. May thay là nó có hiệu quả. Sáng nay tôi liền chạy đi mua hẳn hai hộp thuốc để dành. Mẹ tôi thấy vậy thì lắc đầu hỏi: Định uống thuốc vầy hoài sao con? Biết làm sao được, đi khám thì lồi ra bệnh mất...

3. Tôi đã đứng rất lâu trước ngăn tủ đựng rượu của cửa hàng tiện ích, chai vodka ở ngăn cuối cùng giá rẻ như phong thư nhuận bút tôi mới nhận vậy. Tôi chưa uống vodka bao giờ, cũng chưa từng hít thử một hơi cần sa. Tôi muốn nếm thử chúng quá. Nhưng cuối cùng tôi lại chọn mua cho mình một lon bia và ít đồ nhấm rồi về căn phòng trọ tối om của mình. Nhấm nháp chờ cơn đau đầu đến hành hạ. Rượu uống một mình thì chẳng say được đâu. Phải uống cùng nỗi buồn của người bạn nhậu đối diện. Say, bảo đảm say.

4. Tôi thích thị trấn Buồn Tênh lắm. Bởi vì chỉ một khoảng không gian nhỏ mà nó đời hơn 21 năm trời sống của tôi. Ở đó có người sẵn sàng úp mặt vào háng bạn, thật chân tình với khúc thịt bé nhỏ của bạn. Một cái cái miệng ấm áp xa lạ mút chặt lấy thứ thừa thải nhất trên người bạn một cách âu yếm. Tuyệt vời! Và ở đó có người chực bất ngờ tuột hẳn cái khăn tắm mỏng manh che thân của bạn mà thì thào: Em ngại gì? Vào đây thì cùng một họ cả. Họ GAY đó...

5. Dạo này tôi rất thích ngủ. Bởi vì tôi chặn mọi liên lạc với người tôi yêu cả rồi. Chỉ có thể gặp người đó trong những giấc mơ mà thôi...

6. Tôi đang kiếm việc làm thêm. Ở nhà suốt thì tôi điên mất. Nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được việc...

7. Nhiều người thậm chí còn chưa biết rõ quyền lợi của chính họ mà cứ suốt ngày đi cản trở quyền lợi của người khác. Bản thân còn lo chưa xong mà lại đi lo cho dân số thế giới. Đồng tính nếu là bệnh thì ai đó làm ơn viết đơn cho tôi được nghỉ học vì vẫn còn đang bệnh đồng tính chưa khỏi đi.

À, quái gì mà phải tự hào vì là người đồng tính nhỉ? Có ai tự hào vì mình là nam hay là nữ không?

8. [Tám] Để tôi kể chuyện này cho nghe nhé. Có một anh tán tỉnh tôi. Anh đi làm rồi. Cũng bận mà vẫn cố gắng bỏ công sức ra làm đủ trò cũng hơn một tháng. Tôi cảm động lắm. Đến khi tôi gần đổ thì anh mất tích suốt một tuần. Sau đó, tôi mới phát hiện ra là anh đi Đà Nẵng du lịch với vợ. 

9. Một đứa suốt 6 tháng qua chưa động đến một điếu thuốc nào. Ngay khi đang viết entry này lại thèm rít một hơi thuốc căng buồng phổi. Lúc 23h và không ở gần trung tâm thành phố, tôi tìm mua thuốc lá ở đâu đây?

10. Tôi đang chán đời lắm. Chị Sonata vẽ tranh cho tôi đi *rưng rưng*

Read More

1 thg 7, 2015

Cầu


Cầu Thượng đế, nếu Ngài thấy một mai con trở nên quá ư rắc rối và Ngài ngán ngẫm trông chừng con đến chỉ muốn cho con cút đi. Xin Ngài hãy làm điểu đó trong trong lúc con đang ngủ. Để sáng tinh mơ con tỉnh dậy thấy mình ở một nơi khác hẳn, tách biệt khỏi những người thân yêu. Để con chẳng phải thấy họ khóc, không còn nghe họ than thở quở trách cho số mệnh mình.
Xin Ngài làm ơn đừng bắt con chịu cảnh đọa đày với thân xác cằn khô. 
Xin Ngài đừng bắt con nằm liệt một nơi và là gánh nặng cho tất cả mọi người. 
Xin Ngài đừng bắt con nằm rên rĩ thống thiết và nhìn thấy những giọt nước mắt của người thân yêu mà vô dụng đến chẳng thể nhấc tay lau chúng đi.
Xin Ngài hãy thương xót, rũ lòng thương và bỏ qua mọi lỗi lầm của con như ngài đã từng như khi Ngài tạo ra hình hài toàn diện của con bây giờ...
Read More

23 thg 6, 2015

Đêm cuối thứ n


Anh không dám hôn em vì anh cảm thấy có lỗi vợ anh. Vậy có bao giờ anh cảm thấy có lỗi với em chưa?
Read More

8 thg 6, 2015

Lời trần tình số 33


THƯ GỬI VỢ CỦA NGƯỜI TÔI YÊU


Gửi chị- vợ của người yêu em.

Em đã đánh dấu link blog này trên trình duyệt web của anh ấy. Hy vọng rằng chị- với một chút ít sự tò mò phụ nữ của chị. Vào một ngày đẹp trời nào đó, chị sẽ có nhã hứng muốn kiểm tra xem chồng mình đang làm gì và nhấn vào biểu tượng chữ B nhạt nhòa trên nền cam và đọc được lá thư mà em đang viết. Chị hứa nhé, hãy là một người phụ nữ ghen tuông để có thế đọc được bài viết này. Trong trường hợp chị không biết mật khẩu máy tính của anh ấy thì nó là "th". Ghép từ hai chữ cái tên của em và anh ấy.

Chị này, vào đêm cuối cùng em và anh ấy ở bên nhau. Đó là một đêm đau đớn nhất em có thể cảm nhận được cho đến giờ phút này. Như thể đang có trăm nghìn mũi kim nhọn châm chít vào khắp vùng thịt da em. Và trong cái đêm đó, hình ảnh của chị nhạt nhòa hiện trong giấc mơ em. Giữa nụ hôn đắng đót dịu ngọt, giữa những thổ lộ tâm tình, giữa vòng tay ôm ghì chặt của người đàn ông mà em yêu và sau này (chắc chắn) sẽ là chồng của chị. Hình ảnh chị mặc chiếc áo màu vàng chanh cười hiền lành trong tấm ảnh chụp tập thể các giáo viên của trường nhân dịp du lịch cuối năm. Ai đó đã chỉ ra cho em biết trong hàng chục khuôn mặt xa lạ hình ảnh chị và gọi lên tên chị với chức danh "vợ của anh". Và hình ảnh đó đã ám ảnh em đến tận bây giờ. Buộc lòng em phải viết vài dòng cho chị.

Em đã từng rất ghét chị, thưa chị. Dù là chúng ta chưa một lần gặp nhau nhưng em ghét chị. Rất ghét chị. Ghét đến nỗi em đã dễ dàng tìm ra facebook chị trong hàng nghìn những tài khoản facebook khác nhau chỉ dựa vào một trí nhớ dởm đời về nửa khuôn mặt hiền lành đã ghi dấu trong đầu ngày hôm ấy. Và suýt một chút nữa là em đã làm tổn thương đến chị với những lời lẽ không hay nếu như lý trí em không kịp thức tỉnh. Chị có lỗi gì cơ chứ...

Gay chẳng bao giờ ghét phụ nữ cả. Phụ nữ là để thương yêu và che chở chứ không dùng để ghét. Hơn nữa, chị hiền lành đến là như thế thì ai lại đi nỡ ghét chị. Nhưng anh ấy đã dùng chị để đánh thức một phần đàn bà trong em. Và một sai lầm khác, em đã ghét nhầm chị. Tại sao chứ khi thất bại duy nhất của chị là chọn lầm chồng và thất bại duy nhất của em là yêu nhầm người. Hai chúng ta giống nhau như thế tại sao em lại ghét chị?

Nhưng em vẫn cứ cố chấp ghét bỏ chị. Em cần một người để trút bỏ nỗi hận thù lớn lao trong lòng mình mà thương thay ngoài chị ra em không tìm được ai khác. Anh ấy ư? Em không thể! Em xem anh ấy hơn cả một người yêu, đó là ruột thịt. Cho dù anh ấy có làm tổn thương đến em, cho dù anh ấy bỏ rơi em để đến với chị. Cho dù em trong cơn đau khổ và tuyệt vọng vì bị phản bội, em cũng chẳng thể nào bỏ anh ấy được. Chỉ có chị, chị đã xen vào cuộc sống của em. Chị đã khiến anh ấy chọn lựa giữa em và chị. Chị giành chiến thắng chỉ với một phần lợi thế duy nhất. Rằng, chị là đàn bà...

... và em ghét chị.

Em sinh động hơn chị. Em như một con tắc kè hoa giữa lòng thành phố. Giấu mình trong những bộ quần áo sạch sẽ tinh tơm. Biến hóa đa dạng với đủ thành phần. Ẩn nấp bản thân mình trốn những ánh mắt diều hâu. Em trẻ hơn chị, một người phụ nữ đã đến tuổi băm mà chưa có chồng và ngây thơ yêu một gã đàn ông lưỡng tính  thì biết chị thất bại đến mức nào rồi phải không? Em làm tình chắc chắn là giỏi hơn chị. Ngoài giáo án, chị có những gì? Em nấu ăn giỏi, chị muốn thử không? Em thua chị gì ngoài việc chị là phụ nữ? Chó chết!

Vậy nên em xin chị, nếu khôn ngoan hãy là một người đàn bà biết cam chịu. Em đã gần như chịu phần thiệt thòi nhất của cả ba chúng ta. Rồi đây em sẽ tránh né mọi liên lạc với chồng chị. Không phải vì chị mà vì chính bản thân em. Nhưng em không chắc chồng chị sẽ dễ dàng buông tha cho em. Nên nếu vào một sớm mai nào đó chị thấy một vết bầm trên cổ, ngực hay khắp người anh ấy xin chị đừng ngạc nhiên hay ghen tức. Cũng đừng tìm hiểu sự thật làm gì. Em không muốn giấu nên chị đừng tìm. Mọi sự thật đều dẫn đến tột cùng nỗi đau khổ cho cuộc đời của chị. Và em không muốn như thế.

Chị ơi, em thương chị ngay cả khi chúng ta chưa từng chạm mặt. Anh ấy đã chọn chị thì chắc chắn rằng chị là một người tốt. Người em yêu rất kĩ tính kia mà. Chị làm cho anh ấy hạnh phúc giúp em đi. Chỉ có chị và bản tính đàn bà trong chị mới có thể để anh ấy hạnh phúc hoàn toàn. Hãy chăm sóc anh ấy thật chu đáo, nấu cho anh ấy ăn những món ngon nhất, đừng bỏ đi đâu khi anh ấy đang bệnh và cho anh ấy những đứa con đẹp tuyệt vời. Hãy nói chuyện thật nhiều với anh ấy mà không phải nói khẻ khĩ khầm, hãy mạnh dạng nắm tay anh ấy giữa phố đông mà không phải sợ bất kì một ánh mắt nghi ngại, đàm tếu nào. Nếu chị để anh ấy phải sầu lo, phiền não, em thề rằng sẽ giành lại anh ấy và khiến cả cuộc đời còn lại của chị phải trá giá. Em thề!

Em, bằng lời hứa của một thằng đàn ông, sẽ bảo vệ chị tránh khỏi tối đa sự tổn thương. Nhưng nếu chị biết sự thật này. Em mong chị đừng buồn. Em thương chị nhưng em cũng thương cả em nữa. Nên nếu một phút yếu lòng nào đó em có mượn chồng chị một chút thì rồi cũng sẽ trả cho chị ngay. Chồng chị vẫn mãi là chồng của chị.


Người yêu của chồng chị.


         

Read More

7 thg 6, 2015

Thích

Tôi rất thích Zu Ác. Tôi nhận thức được mình thích anh còn trước hơn cả tôi nhận ra rằng mình yêu Win. Lần đầu tiên tôi bước vào lớp là ngồi trước mặt anh. Tôi vẫn nhớ rõ cái cảm giác nhột nhạt khi anh dùng bút chì khều vào lưng tôi mượn đồ chuốt. Tôi thích anh mà không dám nói, chỉ ngậm ngùi ngồi like hình anh chụp cùng bạn gái trên facebook.

Lần đầu tiên bước vào Thị trấn Buồn Tênh, tôi đã rất ngạc nhiên khi bắt gặp hình bóng của Zu Ác ngồi trên bệ rửa mặt nhìn mình. Kiểu tóc đó, gương mặt đó, cả cái giọng nói dịu nhẹ của B thật sự rất giống Zu Ác. Cảm giác như mình đã sở hữu được một phiên bản gay của người đàn ông mà mình thích vậy. Cảm giác tuyệt vời đến mức bạn chỉ muốn sở hữu nó mãi mãi. 

Trước lúc B rời thị trấn Buồn Tênh, đã nhấc bổng tôi lên ngồi trên đùi anh. Khẽ đặt một nụ hôn và thì thào, Cho anh số điện thoại của em đi. Đó là cách truyền thống nhất cho một mối quan hệ bắt đầu hình thành. Em không tin lắm nhưng cho mà, em cho anh số điện thoại của em. Hứa là anh sẽ gọi lại và chúng ta sẽ lại gặp nhau nữa nhé.

         
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena