Hiển thị các bài đăng có nhãn L'amant Petitle. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn L'amant Petitle. Hiển thị tất cả bài đăng

5 thg 7, 2014

Lời trần thứ số 30

MỌI THỨ HÃY CÒN CHƯA MUỘN

Đô Ti rụt rè viết những dòng chữ đầu tiên vào khung chat của tôi. Tôi không thấy mặt cậu nhưng những dòng chữ hiện lên trên màn hình tố cáo rằng, mặt chủ nhân của chúng đang đỏ lựng lên cả như đã uống quá nhiều rượu táo. Cậu nói với tôi rằng liệu tôi có giận không khi cậu nói ra sự thật này. Cái sự thật mà rất có thể sau khi cậu nói xong, tình bạn dựng xây giữa chúng tôi sẽ vỡ vụn ra. Và cậu, bằng sự nảy nở không thể kiểm soát được, bằng tất cả sự bập bùng rực đỏ trong lòng. Lầu đầu tiên trong đời, cậu thích một ai đó đến như vậy. Tôi, có lẽ nào, dùng sự dễ thương nhiều nhất có thể mà chấp nhận cậu không?

Cậu có biết không, cậu bé? Cái người mà cậu dùng chân thành để trao đi là một kẻ chẳng ra gì cả. Cậu có biết không cậu bé, rằng hắn giờ đây còn hèn hạ và gớm ghiếc đến mức tự thương lấy mình cũng cảm thấy hổ thẹn thì còn dám yêu ai? Cậu có biết tôi đã trải qua những gì trong cuộc đời của tôi không? Cậu yêu chỉ để yêu thế thôi ư? Cậu có biết cứ mỗi đêm tôi lại đi gạ gẫm một ai đó để chat sex với mình không? Tôi rên rĩ khĩ khầm trong sung sướng tự tạo. Tưởng tưởng một vòng tay và giả vờ đê mê trong những khung cảnh tưởng tượng ra trong đầu. Từ ngữ văng tục, thô bạo, kinh tởm và khủng khiếp. Cậu không thấy tôi đã dâm đãng và đáng thương như thế nào đâu.  

Ấy vậy mà cậu còn dây vào. Cậu có biết tôi đã đứng đợi suốt 3 tiếng đồng hồ trong góc tối trước cửa nhà của người tôi yêu chỉ để nhận những sự xua đuổi qua những dòng chữ trên màn hình điện thoại của anh ta hay không? Cậu có biết cứ mỗi lần chạy xe trên đường mà nghĩ đến người cũ, tôi lại phải dừng lại, úp mặt vào đầu xe khóc nức nỡ? Cậu có biết tôi hạ tiện đến mức ngu ngốc khi gần như đeo bám, cầu xin tha thứ cái người đã hết lần này đến lần khác giày vò và làm tổn thương tôi? Cậu có biết đến những vết thương trong lòng tôi, những vết loét hẩm sâu nhạy cảm. Một ánh nhìn, một mùi thơm, một khung cảnh quen thuộc,... hiện lên trong con ngươi cũng khiến nó toét loét ra, máu rỉ rả chảy. Bốc mùi buồn thương đến phát rướm nước mắt.

Cậu bé ạ, khi quyết định yêu một ai. Cậu phải tìm hiểu thật kĩ đối tượng mà cậu yêu. Cái thế giới này cực kì tàn nhẫn cậu có biết không? Tàn nhẫn cho những người như chúng ta này. Những người khác biệt với những người khác. Ẩn nấp trong vỏ ngoài cứng cáp tạo dựng tạm thời. Những tổn thương bập bùng cháy ở bên trong. Có người cố gắng mạnh mẽ, có người không thể mạnh mẽ và cũng có người yếu đuối đáng thương. Tất cả họ ẩn mình trong đám đông, xung quanh những người khác. Nhiều lúc tôi thấy chúng ta thật đặc biệt. Chúng ta có siêu năng lực nhưng các dị nhân trong phim X-men. Siêu năng lực của chúng ta là yêu thương người cùng giới. Thế thì có gì sai nhỉ? Yêu một ai đó là có tội hay sao mà đau lòng thay, năng lực này không người "thường" nào chấp nhận. Họ ghét bỏ, họ khinh thường, họ muốn chúng ta biến đi khỏi thế giới này. Đúng, Trái đất này là của họ và họ muốn chúng ta CÚT đi. Biến mất, tàn hình hoặc bằng cách nào đó. Cút đi khỏi họ và những đứa con của họ. Chúng ta là rác rưởi, chúng ta làm vấy bẩn Trái đất và làm lây lang bệnh dịch cho những người khoẻ mạnh. 

Có người vì gia đình phát hiện ra đồng tính mà bị đưa đi "chữa bệnh". Bị chính người thân mình quất roi vào người để trục xuất "con ma" ra khỏi người. Có người bị đốt cháy, nhốt trong nhà để sám hối mà dẫn đến khủng hoảng, trầm cảm. Có người làm việc vất vả, dành dụm cả đời để đi chuyển giới làm chính mình. Để chính thức yêu người họ yêu. Thế mà trở về làm con người khác, xã hội không công nhận và người yêu mình vứt bỏ. Có người bị gia đình ép buộc phải đi cưới vợ. Nửa đêm chạy ra khỏi nhà vì thấy kinh khủng khi chạm vào da thịt đàn bà. Có người cam chịu ngần ấy năm, có gia đình hạnh phúc, có con cái đáng yêu mà nửa đêm vẫn đăng đàn rên khóc cho số phận. Có người chịu không nổi, quẫn bách quá mà tự tử. Cũng có những người như tôi, yêu như trộm cướp. Nửa đêm mới dám đến nhà người yêu, bịt kín mặt mày để chẳng ai nhận ra. Đến cả làm tình cũng không được rên la thoả mãn. Đến khi bị bỏ rơi, tổn thương tinh thần nặng nề cũng chẳng dám tìm ai kêu cứu.

Người ta nói người đồng tính yêu vội vã lắm. Họ chỉ biết đến tình dục. Họ chẳng chung tình với ai đâu. Ai nói như thế? Ai đã làm người đồng tính, đã trải qua yêu thương mà dám nói như thế? Đã trải qua tổn thương như chúng tôi chưa, đã phải chịu đựng như chúng tôi chưa? Đã đầu hàng với số phận mình và mặc cho nó đưa đẩy chưa? Chúng tôi đã bất lực mà giao phó cuộc đời mình cho các người. Chúng tôi chẳng có lựa chọn nào cả chỉ bởi các người quá đông và hung hãn. Chính nỗi sợ và suy tưởng của các người. Sự ích kỷ của các người đã khiến cho cuộc đời của chúng tôi nhuộm màu đen tối. Chính các người đấy chứ còn ai khiến chúng tôi ra nông nổi đó mà giờ lại đánh giá chúng tôi?

Này cậu bé, tôi không xứng đáng với cậu. Tôi chẳng xứng đáng với ai cả. Đời tôi hỏng rồi. Tôi quá trẻ mà không biết sử dụng. Tôi cũng chẳng thiết sử dụng nữa. Đời này còn mấy cái vui mà cần đi qua. Nhưng cậu thì khác, cậu có thể cứu được cậu. Còn kịp mà. Cậu chỉ cần yêu một cô gái trong số những người đeo đuổi cậu. Bọn con gái thích chúng ta. Những cậu trai sạch sẽ, đẹp đẽ và tốt bụng. Bọn gay nào chẳng thế. Chọn một đứa mà yêu đi. Tình chị em cũng được. Có tàn nhẫn không ấy à? Có! Nhưng có hề gì. Chính họ tàn nhẫn với chúng ta trước. Một chút nhỏ để trả thù thỉ đã thấm gì. Hãy yêu chúng nó, đó là cách tốt nhất để cậu quên tôi và cứu rỗi cuộc đời mình.

Hãy làm ngay đi...
... khi mọi thứ hãy còn kịp lúc.

         
Read More

17 thg 6, 2014

Lời trần tình số 29



Tôi đã không nghĩ rằng mình có thể bình thường được như vậy dù đã tiên lượng được rằng chắc chắn tôi sẽ phát điên sau khi chia tay Win. Cảm giác hụt hẫng giống như thể đang tại vị trên một sợi dây chắc chắn bỗng dưng đứt lìa không kịp chuẩn bị. Người tôi chênh chao, cơ thể lao vun vút như đang rơi. Càng lúc càng sâu, mỗi lúc một nhanh không cách nào dừng lại được. Tôi đã mất phương hướng hoàn toàn.

Sau khi chia tay với Rozet, tôi tin rằng trái tim tôi đã quá yếu ớt để có thể chống chịu với tất cả. Tôi đề phòng hầu như mọi cử chỉ thân mật, một ánh mắt mời gọi yêu thương hay chỉ đơn thuần là một câu nói bâng quơ không chủ đích. Tôi đã trải qua những ngày tháng khủng khiếp nhất cuộc đời mà nếu như đã từng rớt xuống điện ngục, có thể tôi đã nghĩ rằng mình lại chết lần thứ hai. Thế mà Win đã đã ngoan cố đến với cuộc đời tôi, phá vỡ mọi tường rào phòng ngự. Một gã đàn ông, ôi, đó là một gã đàn ông. Điều đó dường như còn khó chấp nhận hơn tất cả. Khó chấp nhận và điên rồ như thể tôi đang ăn một chén chè pha với tương ớt vậy.

Vậy mà sau tất cả, Win đã an vị trong lòng tôi, đã là một phần cuộc sống này. Tự nhiên và gần gũi. Anh như thể đã ở đó từ rất lâu để chờ tôi nhận ra anh. Như thể một vị thần bảo vệ luôn theo sát bên cạnh tôi. Tôi bấu víu Win như một con cá mắc cạn bấu víu vào một vũng nước động sau mưa. Tôi cần bám trụ vào một cái gì đó, một ai đó nếu không tôi sẽ ngã quỵ vì bất kì thứ gì giữa cuộc sống chói chang này. Và người đó là Win của tôi. Tôi đã từng nghĩ như vậy đấy. Bởi một người dịu dàng và an lành đến thế, như một chiếc đồng cổ giá trị chuyên cần, một cái gối mềm mại đáng yêu không bao giờ có thể làm cho tôi đau đớn như những người khác trên cuộc đời này. Và tuyệt diệu hơn, anh là người duy nhất có thể thay thế mẹ tôi và khiến tôi hạnh phúc.

Nâu đã từng mắng tôi rất hung khi tôi thổ lộ với cậu ta chuyện của mình. Cậu quát, nắm cổ áo tôi và gần như đã đánh cho tôi tỉnh ra.

- Mày là một thằng ngu, một thằng điên và biến thái. Mày đang yêu một thằng đàn ông. Ôi thật là đáng xấu hổ. Một thằng con trai nôm bình thường như mày mà lại đi yêu một gã đàn ông. Khốn kiếp!

- Tao không yêu một gã đàn ông. Mà là tao yêu Win. Mày hiểu không? Tao không yêu đàn ông!

Nâu có hiểu không? Mọi người trên cái Trái đất này có hiểu một thằng điên như tôi đang nói cái chó gì không? Một hình hài, một giới tính quan trọng đến thế sao?

- Giả như có một ngày, người mày yêu bỗng hóa là con trai. Một giống đực với con c*c và hai hòn dái treo lủng lẳng. Mày còn yêu nó không? Nếu mày bỏ của chạy lấy người, chết tiệt thay, mày chỉ yêu cái thân xác gái gú của nó. Một cặp vú to đùng chảy xệ, một cái l*n ướt át nhếch nhác là những thứ mày cần à? Đó là tình yêu hả, con chó? Đó là tình yêu của mày đó hả? Tình yêu chả phải xuất phát từ những thứ bên trong hay sao? Bên trong không phải là sau lớp quần áo mày hiểu tao đang nói đến gì khi tao nhắc đến từ "bên trong" phải không? Vậy sao mày lại phán xét tao khi tao yêu một ai đó vì những gì ở bên trong họ chứ không phải là hình hài hiện hữu trước mặt? Sao mày không nhìn thấy tình yêu của tao mà chỉ thấy tao đang cặp kè với một gã đàn ông? 

Tôi đã mất dạy như thể để bảo vệ tình yêu của mình đấy. Nhưng hỏng rồi, đầu óc tôi hỏng rồi. Niềm tin của tôi cũng bắt đầu hỏng kể từ khi tôi nhìn thấy sự phản bội. Trên đời này, làm chó gì có tình yêu đích thật? Tôi đã sai lầm ngay từ khi bắt đầu. Bài học đến từ Rozet dường như chưa đủ...

Win- cái người tôi đã sùng bái, đã yêu thương hơn chính bản thân mình. Người tôi đã hy sinh cả sự tự trọng, dồn nén cái tôi vị kỉ đã thốt lên những lời như thế này:

- Anh đã lừa dối bản thân nhưng không thể. Anh đã cố yêu em nhưng không được. Anh xin lỗi em.

Ôi, chết mẹ anh đi! Đồ láo lếu khốn nạn!

- Anh ích kỷ quá phải không em. Chỉ vì dục vọng bản thân mà làm em ra nông nổi này... Mỗi lần gặp em anh rất sợ, mỗi lúc quan hệ xong anh lại cảm thấy rất điên rồ. Anh lại một lần nữa xin lỗi em.

Ôi, chết mẹ anh lần thứ hai đi! Đồ kinh tởm, bẩn thỉu!

- Đừng nặng lời nữa. Mỗi lần quan hệ với em anh còn muốn nôn hơn em nữa kìa.

...


Đó là lúc tôi muốn mình chỉ còn là một linh hồn trong suốt, không có tim để đập nhịp đau đớn, không có đầu óc để nghĩ suy, không có tai để nghe ngóng sự khinh bỉ. Tôi thật sự đã rất thất vọng khi sáng hôm sau thấy mình còn sống... Bạn đã bao giờ nhận những sự sỉ nhục từ người mình yêu chưa?

Tôi không biết cảm giác mà tôi hiện tại đang gặp phải là gì. Tôi không hận người đó nhưng cũng không hoàn toàn dửng dưng tha thứ. Chỉ nhớ đến phát cuồng. Chỉ là muốn chạy nhanh đến gặp mặt. Bạn đã bao giờ vừa hận vừa yêu một ai đó chưa?

Người tôi ôm ấp thương yêu, người tôi tôn sùng ngưỡng mộ bấy lâu. Người tôi nghĩ sẽ bảo vệ tôi khỏi cay đắng của cuộc đời này. Người đó đã thốt ra những lời như thế đấy. Nếu là tôi bạn có đau lòng không?

Vỡ nát cả rồi...

P.S Cảm ơn sự giả dối của anh vì ít ra nó cũng đã làm tôi hạnh phúc trong một thời gian dài.

         
Read More

20 thg 9, 2013

Lời trần tình số 28


Dạo này tôi rất chăm chỉ viết blog. Phần vì có chuyện không vui muốn trút bỏ, phần vì tôi đã tạo một giao diện trông gần giống với Yahoo blog ngày trước của mình. Cảm giác giống như được về nhà, thấy thoải mái và an lòng nhiều hơn.

Tối qua, tôi đi chùa. Người ta bảo đi chùa thì không nên kể nhưng mà tôi vẫn cứ muốn kể. Tôi đi chùa để đọc kinh Sám hối bởi vì tôi muốn tâm mình nhẹ nhõm hơn để không còn cảm thấy bản thân đang mụ mị đi, nặng nề và buồn bã. Tiếc thay sau khi từ chùa về, cái cảm giác đó lại càng tăng thêm gấp bội. Không hiểu vì tôi ngủ gà gật khi đang đọc kinh hay mắt mờ nên chẳng thấy đường nữa mà thấy một đoạn trong kinh bảo rằng "bán nam bán nữ" cũng là một cái tội cần phải cầu xin tha thứ. Nó làm cho tôi cảm thấy buồn và mặc cảm tội lỗi. Tội chất chồng từ quá khứ đến hiện tại, vãn lai. Tội tôi còn tăng thêm khi tôi quyến rũ một người khác cùng chịu cảnh tội tình với mình. Nhiều tội lỗi thế này làm sao trả hết, kiếp sau chắc chẳng thể làm người...

Sau cái đêm nói chuyện thân tình với Win, những ngày sau đó là những ngày tồi tệ của tôi. Đầu tôi không thoát khỏi những câu từ mà anh ta đã thốt ra, cảm giác như mình bị phản bội và những giày xéo trong người được dịp tưới nước cho sinh sôi. Tôi buồn và đau nhiều lắm. Cảm giác y hệt như trái tim trong lồng ngực đã vỡ ra rồi. Tại sao luôn phải là tôi? Tại sao tôi chỉ muốn mình được yên bình sống, yên bình yêu, yên bình hạnh phúc lại không thể có được? Tại sao tôi luôn cố gắng không làm tổn thương ai cả và làm hết sức để đáp lại phần yêu người khác dành cho mình nhưng lại bị chính những yêu thương mình trao đi từ bỏ?

Tôi tự nhủ mình, than phiền thế là đủ rồi, đau khổ thế cũng đủ rồi nhưng hình như lại chưa bao giờ là đủ với những vết thương chưa liền sẹo đã bị người khác xé nát ra thêm lần nữa và xát muối vào. Tôi sẽ thôi không than phiền nữa, sẽ cố gắng mạnh mẽ để vượt qua tất cả. Tôi tin rằng, nhiều người đến với cuộc đời tôi để dạy tôi bài học trưởng thành. Có người dạy tôi yêu, cũng có người dạy tôi hận. Có người dạy tôi hạnh phúc, lại có người dạy tôi làm cách nào để vượt qua cảm giác muốn sát hại bản thân. Dù họ là ai, bài học họ mang đến cho tôi là gì thì khi xong việc phần mình họ cũng sẽ lần lượt ra đi. Cũng giống như Rozet, H.T,  Marlboro hay Marketing, Win đến để dạy cho tôi một bài học yêu thương đắt giá rồi ra đi. Những khoảng trống để lại, những yêu thương trao đi chưa thu  kịp về. Sự cô đơn, cảm giác trống vánh, hụt hẫng, đau đớn,... Tôi tự hỏi tại sao lại giống nhau đến như vậy. Tại sao tất cả những dư vị họ mang lại cho tôi sau những cuộc tình lại giống nhau đến như vậy? Tất cả bọn họ đã học cách yêu và làm tổn thương người khác từ cùng một thầy hay sao?

Tôi sợ những buổi sáng như thế này khi nghĩ về những chuyện đã xảy ra của ngày hôm qua. Sợ chính cái cảm giác bị những yêu thương mình vun đắp phản bội. Người ta làm tổn thương tôi nhưng tôi lại không nhẫn tâm để từ bỏ họ. Tôi lại không thể níu kéo họ trở lại với mình, chỉ dám đứng ra xa, nép vào một góc dõi theo từng bước từng bước một của người tôi yêu dấu rời xa mình mỗi lúc một xa hơn. Để giữ mãi cái đau đớn giày xéo tâm can, thấy tòan bộ cơ thể như kiệt quệ đi, tê liệt và đau khổ. Tôi muốn đi đâu đó thật xa để quên những chuyện đã xảy ra. Hướng ngược lại người tôi yêu, cố đi cho khỏi ngã...

Tôi ngắm nhìn chiếc nhẫn bạc ở ngón tay út bàn tay phải của mình sáng lấp lánh giữa ánh mặt trời. Win từng cầm bàn tay đó lên, đọc một mạch ý nghĩa của từng ngón tay rồi giọng anh như nhẹ đi khi chỉ đến ngón tay cuối cùng.

- Đời tôi chán lắm...

Đó là ý nghĩa của ngón tay út. Đời chán thật mà. Tôi tự thề với mình sẽ gỡ bỏ nó ra khi có một yêu thương làm nên mùi vị sống của món ăn cuộc đời trở nên ngon hơn. Tự huyễn hoặc mình rằng người ta có thể hạnh phúc thì mình cũng sẽ được hạnh phúc. Tôi ngỡ đây là người có thể làm được điều đó. Cứ ngỡ những hy sinh sẽ được đền đáp. Tôi ngây thơ nghĩ rằng cứ yêu rồi sẽ được yêu mà không biết rằng ái tình nào đâu đơn giản vậy. Người ta không thể hy sinh cho những yêu thương không hợp lẽ đời...

P/S: Lời dịch bài hát
         

Read More

18 thg 9, 2013

Lời trần tình số 27


Tôi bị sốt suốt đêm hôm qua, sau một cuộc nói chuyện dài, nghiêm túc, chân thành và thẳng thắn với Win. Không hiểu sao sau khi tôi đơn phương chấm dứt vai trò của mình là trán tôi nóng ran, cả người tôi bừng bừng như có lửa và tôi phát ớn lạnh phải trùm chăn kín mít người. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình cô đơn và đáng thương đến vậy và tôi khóc...

Tôi xin giữ nội dung cuộc nói chuyện với Win cho riêng mình, người duy nhất cho đến giờ tôi cảm thấy mọi hy sinh của bản thân dành cho anh đều đáng cả. Tôi không trách Win nhưng những lời nói không chọn lựa kĩ càng đã làm tôi tổn thương. Thật quá khó để cố hiểu một ai đó đúng không? Sao người ta lại bắt người khác phải hiểu mình trong khi mình cũng chẳng thể nào hiểu họ? Tôi cảm thấy bản thân mình bị phản bội và tất cả những chuyện xảy ra, hạnh phúc vừa nắm bắt được, những hy sinh chưa từng được biết đến hay dằn vặt mình của tôi chỉ để đổi lấy những lời nói sắt như cao cắt kia ư?

Tôi đã bảo anh hai lần hãy đọc lại những gì mình nói, đọc lại và cảm nhận nó với cương vị người tiếp nhận. Rồi những phân trần của anh, những sự thừa nhận mà tôi có thông minh, có tự hào có thể nắm được suy nghĩ của người khác qua thái độ cũng sẽ chẳng bao giờ nghĩ ra được. Tôi kết thúc những đau đớn cứa tim này chỉ bằng một câu nói "Anh hèn lắm!" rồi tắt máy. Mặc những tin nhắn dồn dập của anh gửi đến, tiếng chuông báo quen thuộc ngày nào giờ trở nên thật quá đáng ghét và những tin nhắn chứa chan sự hối hận cũng chẳng thế nào làm dịu chớt sự đau đớn như thắt tim tôi. Có cái gì đó dường như lại vỡ nát một lần nữa trong lòng ngực...

Con người trên thế gian này có ai giống ai đâu tại sao lại bắt cuộc sống của mình phải giống hệt những người khác? Hàng tỷ người sống trên trái đất, có hàng triệu cặp đôi yêu nhau giống chúng ta, tại sao họ vẫn có thế hạnh phúc mà mình thì không? Chúng ta vẫn có thế giống họ và khác biệt với những người còn lại kia mà. Nhưng Win đã chọn một cuộc sống khác, tôi tôn trọng quyết định đó. Và những chuyện xảy ra như thế này, khi tình yêu chạm ngõ mà vụt vỡ tan như thế này tôi đã quá quen rồi. Tôi cảm thấy mệt mỏi và kiệt quệ vì tất cả những chuyện xảy ra cho cuộc đời mình quá. Tôi thật sự đang cần một bác sĩ tâm lý. Không, tôi cần một sự nghỉ ngơi. Dài...

Thật dài...

Read More

25 thg 8, 2013

Lời trần tình số 26

Tôi nghĩ tốt nhất mình nên xa lánh mọi thế sự ồn ào ngoài kia. Trở về sống một cuộc sống an yên theo cách tôi vẫn hằng mong ước thì tốt hơn. Những mối quan hệ xã hội cần phải có nhưng nên tránh quá đà. Cuộc đời dài nhưng cũng chỉ cần vài người bạn là đủ, ít mà sâu. Thân thiết được thì càng tốt nhưng tránh tối đa việc tin tưởng tuyệt đối vào họ. Chuyện người tự người giải quyết, chuyện mình tự mình giải quyết. Cái gì không cần nhờ vả không nên nhờ vả. Cái gì không cần giúp đỡ nên để người khác tự xoay sở. Tình yêu có cũng được không có cũng được. Tiền bạc có nhiều xài nhiều có ít xài ít. Nghề nào cũng như nhau chỉ có số tiền kiếm được là khác nhau, tùy tính tham mà chọn...
...
Dạo gần đây tôi rất hay khóc "sản". Tức là hễ thấy cái gì đó nhạy cảm là y như rằng khóc một cách rất ngon lành. [Nói nhỏ] Kiểu đàn ông con trai như vậy tốt nhất đừng ai chọn làm người yêu. Ấy vậy mà với chuyện bức bối của bản thân mình, tôi lại không thể khóc cho ra ngô ra khoai được. Nó cứ nghẹn lại trong cổ họng, khóe mắt như bị khóa kín không để nước mắt có thể trào rả. Cơ thể tôi như căng ra, trân mình mà chịu đựng đòn đau. Lắm lúc tôi hay tự hỏi, vì sao tôi lại như thế này nhỉ, vì sao chỉ mỗi tôi phải chịu đựng tất cả những điều này, vì sao không phải là ai khác mà lại là tôi... Nhưng khi đối mặt với tất cả những câu hỏi đó, tôi lại chẳng thể nào tìm được câu trả lời cho thỏa đáng. Thật là khó để trả lời cho những câu hỏi bắt đầu bằng hai chữ "vì sao" đúng không? Và vì thế câu hỏi vì sao tôi lại phải lòng Win vào lúc này trong khi Rozet đang dần trở về bên canh yêu thương là một câu hỏi khó trả lời như thế...

Chuyện tôi và Win vốn dĩ là một chuyện nên kết thúc ngay lúc khởi đầu mà dây dưa đến giờ này là một sai lầm. Tôi nghĩ phần lỗi lớn nhất trong cái mớ tình cảm hỗn độn đan xen với tội lỗi và những đau đớn giày xéo này chắc chắn đều thuộc về trách nhiệm của tôi. Cái thứ mềm yếu và tham lam không tài nào chế ngự trong lòng tôi là nguyên nhân của tất cả mọi sự khó xử đang dần hình thành và phát triển mà không thể nào hóa giải nổi ngày hôm nay. Lẽ ra, tình cảm mới chớm nở đó nên có cùng một kết thúc với Marlboro, Maketing, Q hay thằng bé John Nality chứ không phải cùng một sợi dây liên kết bền chắc đến đau lòng như tôi đã từng với Rozet, H.T. Cái quái quỷ gì đang diễn ra trong cuộc sống của tôi thế này?

Win tốt lắm. Anh thường chẳng nề hà chở tôi dạo quanh những con phố khi nhập nhoạng tối. Thường cau mày khi tôi hay chửi thề nhưng lại hiền lành cho qua khi tôi cười trừ tỏ vẻ hối lỗi. Anh hay nấu mì cho tôi ăn mỗi khi tôi ghé sang chơi nhà, có thói quen trụng mì trước rồi mới đổ nước sôi vào. Cũng hay cùng chơi cờ với tôi dù than bận làm giáo án mai đi dạy sớm. Vẫn thường nhầm lẫn vị trí xếp cờ của mã và xe, ngốc đến độ thà thí con hậu chứ không để mất con tốt. Và khi tôi cần một nơi dựa dẫm cho qua đi cơn thịnh nộ của số phận đó là một nơi an toàn nhất rồi. Tôi còn cần gì hơn thế nữa?

Nhưng, Rozet đã trở lại. Tình cảm vẫn vẹn nguyên như thuở nào. Nàng có sự ấm áp mà chỉ cần đứng cạnh thôi cũng có thể hông khô đi tất cả mọi uất ức, đau khổ nàng đã gây ra cho tôi. Chẳng phải đó là điều tôi khao khát có được bấy lâu hay sao? Nàng đã là một phần không thể tách rời trong cuộc đời tôi. Cái khoản trống mà khi đi nàng đã để lại vẫn còn vẹn nguyên đó, không ai có thể lấp đầy được bởi tôi tin có ngày nàng sẽ trở lại. Và giờ thì nàng ở đây, bên cạnh tôi. Nàng vẫn cứ yêu tôi đấy thôi như trước giờ vẫn vậy hay chỉ là mới phát sinh nhất thời nhưng nó như chất keo kết dính không buông. Bên nàng tôi như một cây cổ thụ cao lớn vững chãi có sứ mệnh chở che cho người con gái mình yêu. Bên cạnh nàng, nghe nàng nói hay cảm nhận làn hơi nàng thở cũng thấy thương đến chỉ muốn ôm vào lòng, xoa lên lưng mà bảo rằng: "Mọi thứ sẽ không sao hết. Có anh bên em đây rồi".

Tôi tham lam quá phải không? Tôi phải làm sao để bản thân mình hết đau đớn khi nghĩ đến họ? Tim tôi đau bên lồng ngực trái, tôi như không thể nào thở được. Nước mắt tôi rơi bất kì lúc nào nó muốn. Tôi đã và đang là một sinh vật quái dị nào đây? Mọi thứ thuộc về tôi chỉ cần dính một chút tình yêu thì coi như chúng đều hỏng bét cả. Tôi không thể kể cho bất kì ai nghe câu chuyện của mình. Tôi như siêu anh hùng Superman giấu giếm thân phận. Có điều Superman giấu mình bảo vệ thế giới, tôi giấu mình để phá nát đời tôi
... Tôi tự hào mình có một trái tim khỏe nhất hành tinh. Nó đã từng bị chà đạp, bóp chặt, kéo căng, nát ra thành từng mảnh,... mà phi thường thay nó vẫn đập thình thịch đều đặn mỗi phút giây. Ấy vậy mà hai ngày nay nó khiến lồng ngực tôi như vỡ nát, nhịp tim đo được yếu vô cùng. Có lẽ nó đang chống phá lại tôi như tôi đang chống phá mình? Tình yêu thật sự làm cho con người ta quá đau khổ, hạnh phúc nào cho những kẻ như tôi?

Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena