Có người nói với tôi rằng, việc gì phải lo nghĩ, bản thân mình là ai không quan trọng, sống tốt là được...
Tôi tự hỏi, xác định mình là ai, bây giờ có còn quan trọng không?
Dạo này sếp Karma quan tâm chu đáo đến thằng nhỏ học việc như tôi quá. Anh dạy tôi nhiều thứ về nhiếp ảnh, những chiếc lens. Anh cũng tỏ ra vẻ thích thú với những bức ảnh của tôi, thật vui vì cuối cùng nỗ lực của mình cũng được đáp trả. Qua những gì anh truyền dạy, tôi bắt đầu có đam mê tợn hơn với cái thứ nghệ thuật lắm tiền và cũng không kém công phu này. Karma cũng khuyên tôi nên viết lách nhiều để rèn luyện, ông bố trẻ bảo người trẻ như tôi phải chăm viết để lấy kinh nghiệm không thì già như anh lại tiếc. Điều anh nói làm tôi quan tâm nhưng điều đáng quan tâm hiện giờ là làm thế nào để khai thác hết người đàn ông tài năng này."Mặt Trăng đang dần dần rời xa Trái Đất với tốc độ gần 4cm/năm. Một ngày nào đó, Mặt Trăng sẽ hoàn toàn tách rời Trái Đất, không quay quanh Trái Đất nữa. Cũng giống như bạn cũ, thậm chí là người tình đã lâu không gặp hay không liên lạc, thực ra họ đang từng chút từng chút một, bằng tốc độ thong thả mà chúng ta tuyệt nhiên không thể nhận ra, lặng lẽ rời khỏi cuộc đời chúng ta."
Cô đơn chẳng có gì đáng sợ cả, học thích ứng với nó, tự nhiên sẽ thành thói quen! ... |
"Đêm nay tôi bước vội khỏi nhà
đến ga xếp hàng chờ mua vé
Lần đầu tiên trong nghìn năm
có lẽ......
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
vé hạng trung
người bán vé hững hờ
khe khẽ đáp"hôm nay vé hết"
|
Dù không yêu nhưng cảm nhận được sự thay đổi, cảm nhận được mình không còn là mục tiêu quan tâm hàng đầu của ai đó cũng cảm thấy nuối tiếc như vừa mất đi một món quà chưa kịp mở ra xem. ... |
© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.
Designed by ScreenWritersArena