1. Vừa rồi, tôi có pm một người anh trên facebook hỏi về một vài thứ liên quan đến việc in một quyển sách. Đề tài viết về bisexual. Tôi có một chút nghi ngại khi thú thật với anh chuyện của mình khi anh gặn hỏi. Có rất nhiều người đã ra đi, từ bỏ một mối quan hệ thân tình đang tốt lên chỉ bởi vì tôi đã thú nhận với họ sự thật về con người mình. Nhưng khi tôi bấm bụng nói nói chuyện này với anh, anh bảo:
- Đừng lo bởi vì anh cũng là một bi mà.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy đề tài mình nói ra thật nhẹ nhàng. Giống như có tai đó đã giúp nhích khẽ một tảng đá đang đè nặng lên người tôi ra một chút. Chỉ một chút thôi nhưng cũng đủ để tôi có không gian để hít thở rồi.
2. Mấy ngày nay nếu không ngủ thì tôi lại lên mạng để viết lách. May thay blog là một chốn tốt lành để trút bỏ tâm sự và khiến tôi có cảm giác mình bận rộn vì một điều gì đó. Vì blog là một nơi yên tĩnh của những sâu lắng nội tâm nên sẽ chẳng ai đến đây để phàn nàn sao mà cậu viết linh tinh nhiều thế. Cũng sẽ không ai đến để hỏi thăm với những câu từ nhăng nhít hay quở trách rằng tôi rắc rối và lụy tình bỏ mẹ. Tôi thích viết blog bởi vì nó là nhật ký của tôi, là một phần cuộc sống, là những gì tôi muốn cất giấu nhưng không muốn quên đi.
Vì blog là nhật ký nên ngày qua ngày cuộc sống vẫn tiếp diễn trôi đi và tồi tệ chẳng khác nào ngày hôm qua. Tôi cần phải ghi lại như nhà lịch sử ghi lại những biến thiên của một triều đại, đây là biến thiên của "triệu đại" mang tên cuộc đời tôi. Tôi muốn thu những cảm xúc thời tuổi trẻ vào những trang viết rồi để đó với mong mỏi một ngày khi ở bên kia con dốc cuộc đời có cái để nhìn lại trầm ngâm, suy nghiệm. Kiểu thích thú giống như tìm được một bức ảnh xưa cũ hoen ố chụp lại một thời khắc nào đó của cuộc đời. Khi bản thân hiện tại nhìn vào không khỏi thích thú và thốt lên ngỡ ngàng: thời đó mình đã như vậy sao?
Ấy vậy mà tôi đang định trong đầu mình cái gì thế này? Tôi định sẽ kiếm tiền bằng việc chia sẻ những chuyện xảy ra trong cuộc sống của tôi với hàng trăm người xa lạ hiếu kì ngoài kì ngoài kia chẳng viết gì về tôi sao? Tôi đang định sẽ bán rẻ cái mớ cảm xúc hỗn mang của bản thân, định giá nó như một món hàng ngoài chợ và để những người khác soi mói, đặt nghi vấn đúng sai? Hay tôi sẽ diễn vai trò mới, cười tươi rối như hoa, chấp bút kí vào một phần quá khứ và xem nó như những cuốn tiểu thuyết viễn vong hạng ba xu chỉ đáng làm trò giải trí cho người khác, rồi cũng sẽ bị lãng quên như bất kì một cuốn sách rẻ tiền nào?
Tôi định sẽ ra sách với mong muốn được sẻ chia với một hàng nối dài người ngoài kia. Cho người ta chạm đến bên trong những góc khuất tâm hồn chưa từng dám một lần phá bỏ. Tôi muốn làm một điều gì đó cho họ và cho cả tôi để cái xã hội này hiểu được phần nào những đau đớn giày xéo nội tâm của một người có "giới tính linh hoạt". Để chẳng ai còn thốt ra những câu đau lòng kiểu "tốt rồi ai cũng có thể chơi được" hay ánh mắt khinh khỉnh đầy vẻ kinh tởm một thể loại "chìa khóa vạn năng" mở ra hầu như toàn bộ "ổ khóa". Tôi muốn giúp gì đó cho cái thế giới của tôi và những người giống như tôi. Tôi nửa muốn thực hiện điều này nửa lại muốn thôi. Rồi sẽ có những điều rắc rối xảy ra vì những tốt lạnh sẽ chẳng bao giờ đến một cách dễ dàng như ta mong muốn. Nếu hậu quả tôi mang về ngược lại những gì tôi mong muốn há chẳng phải tôi sẽ đánh mất cả những hạnh phúc nhỏ nhoi hiện tại hay sao? Muốn làm việc tốt cũng cần có can đảm. Tôi không có can đảm đó...
3. Sáng bảnh tỏn vừa mở mắt ra tôi đã cảm thấy nhớ Win như nghẹt thở. Cố trùm kín đầu tấm chăn mỏng hôi rình mùi tinh khí, tôi nhắn tin thú thật với Win. Hàng chục phút sau, tôi đếm tùng giây trôi qua mới có tin nhắn điện thoại báo lại. Hờ hững, lạnh lùng và vô tình mà câu từ thôi cũng có thể cảm nhận được. Một tuần rồi không gặp, một tuần với những suy nghĩ và tiếc nuối. Giá như đừng nhanh đến như vậy, dứt tình thì cũng cần phải có thời gian buông lơi chắc tôi đã chẳng hụt hẫng đến như vậy. Đau, giận và cả nhớ nhung. Chúng đan vào nhau, hành hạ tôi từng khắc.
Mai tôi bắt đầu nhập học, bắt đầu trở thành một chàng sinh viên. Rồi tôi sẽ chuẩn bị tất cả để ở trên đấy luôn. Nơi này chẳng còn là của tôi nữa rồi, quá nhiều đau thương...
Read More