9 thg 3, 2013

Lời trần tình số 24

"Có gì trong điếu thuốc
Châm lên lúc chuyện trò
Cả khi lòng cô độc
Khói cuồn cuộn buồn xo?"
...
Chúng tôi ngồi đó hút thuốc vào lúc 5 giờ sáng. 

Anh ta ở Hà Nội, tôi ở Sài Gòn.

Chúng tôi đã cùng nhau hút thuốc như thể khoảng cách chả là cái mẹ gì.

Tiếng thở khẽ và làn khói thuốc là những thứ nối kết chúng tôi lại gần nhau hơn...

Trong một chốc, tôi nhớ đến một đoạn văn rất hay. Nó thế này:

"Khói thuốc là thứ độc hại. Cả thế giới đều biết rõ điều đó. Tình yêu cũng là một thứ độc hại. Hai phần ba thế giới có đôi ba lần trong đời nghĩ đến điều đó. Nhưng thuốc lá vẫn bán chạy dù có tăng giá. Và ai ai cũng muốn được đắm đuối yêu đương..."

Vâng, ai ai cũng muốn được đắm đuối yêu đương...
Read More

Ngủ trưa


Hôm nay ngủ trưa =))

P/S: Hình ảnh mang tính chất giả tạo, chỉ ngủ thật sau đó 5 phút.
P/S2: Lâu rồi mới có một giấc ngủ trưa thẳng giấc, ngon lành và sảng khoái như vậy. Thật là tuyệt!

Read More

8 thg 3, 2013

Chuyện của ngày hôm nay

Phụ nữ chỉ có ngày 8/3, còn tất cả những ngày còn lại là của chúng ta \m/
...
1. "Hôm nay ngày 8 tháng 3
Tôi giặt dùm bà cái áo của tôi"

Đến hẹn lại lên, cứ hễ đến ngày này là ba lại nghêu ngao đọc câu này. Học ba, sau này, đúng ngày, tôi sẽ đọc nó để tặng vợ.

2. Bất kể ngày đặc biệt nào, kể cả 22-12 đều là của bọn đang yêu nhau. Ra đường, thấy sợ gì đâu.


3. Sáng nay, mệt quá nên ngủ quên mất. Lúc dậy thì đã trễ giờ học (tôi luôn luôn như vậy). Mẹ biết thế là nổi trận lôi đình. Mẹ giận đáng sợ thật đấy! Giờ thì đang ở ngoài đường, vạ vật đâu cho hết mấy tiếng đồng hồ đây?


4. Ai đó nói, có việc gì cần hãy gọi cho họ. Nếu muốn yêu nhau phải tin chứ, tôi nghĩ thế. Ba lần cố gọi, chả ai bắt máy...


5. Lúc này, tâm trạng thật không tốt. Sóng mũi tự dưng ai bỏ ớt mà thấy cay cay. Giá như được chết đi một lúc.


6. Từ qua đến giờ, tôi chả ăn nổi thứ gì. Nhiều lúc cũng tự hỏi không ăn năng lượng đâu mà sống. Nhưng thôi, đó không phải là vấn đề của tôi đó là vấn đề của các cơ quan. Thân xác này đôi lúc thấy thật quá nặng nề, ức như thoát ra được thì hay quá.


7. Không hiểu sao luôn có cảm giác rằng tôi sẽ chết trẻ. Nhớ lúc còn bé, có lần mẹ tôi bệnh rất nặng, tôi lo đến độ đã thầm cầu nguyện rằng hãy chia bớt cho mẹ tuổi thọ của tôi. Sau đó, tôi nhẩm tính rồi chia tuổi thọ của mình cho tất cả những người thân. Tôi đã tính mình chỉ cần sống đến 30 tuổi là đủ. Đó là một câu chuyện cũ nhưng cho đến nay tôi vẫn cứ tin rằng ông trời đã nghe được lời thỉnh cầu của tôi và vào năm 30 tôi sẽ cút khỏi cái thế giới này như chưa hề tồn tại... Tôi thắc mắc chết được, thật muốn biết mình sẽ chết kiểu gì, đi nhanh hay chậm, có đau không, sẽ đến đâu, địa ngục thì tốt hơn, chỗ đó như thế nào, có gặp người quen không, ai sót thương, ai mừng rỡ...


Aishhh, đó là chuyện tương lai còn giờ thì phải sống tranh thủ và khẩn trương nào!


8. Tôi cũng có sĩ diện của mình. Tôi không thể lúc nào cũng cố bám víu vào một người lúc nào cũng tiết chất chống dính đối với tôi.


9. Chúc các bạn gái và những bạn những nghĩ mình là con gái một ngày dành cho mình thật ý nghĩa.
Read More

6 thg 3, 2013

Khoảng-Trống-Không-Nhau...

"Vốn duyên mỏng chả trách tình không sâu."
...

1. Tôi bắt đầu đếm từ ngày cãi nhau và bặt vô âm tính với Marlboro. Tôi chỉ biết đếm đến con số 3 và rồi trong tôi là một khoảng không trống trải không một chút gợn tình. Có lẽ, tôi cũng chỉ được bấy nhiêu ấy thôi.

Nào bia bọt, nào thuốc lá, nào những những phiền muộn và bực dọc,... tạm biệt nhé!

Những mối tình kiểu này, vụn vặt kiểu này, thối nát kiểu này,... kết thúc cũng chẳng có gì đáng buồn cho lắm...Chỉ có một chút lăn tăn, không một lời nói, không một email, không một cuộc gọi hay tin nhắn,... kết thúc một mối tình kiểu này thấy thật là nhãm nhí!

2. Thằng nhóc Jone Nattily cuối cùng cũng cho nó biến luôn thể. Sau 3 ngày với những nỗ lực cá nhân nhằm cố gắng chứng tỏ một điều gì đó, tôi cảm thấy mình tội lỗi quá. Nhưng tôi cũng đã cố với theo để tậu cho cậu ta một bài học sống đúng nghĩa như một món quà chia tay hữu ích. Rằng cái thế giới mà hàng ngày cậu ấy đang cố gắng hòa nhập thật ra cũng chẳng tốt lành gì. Cái thế giới này được tạo ra chỉ nhằm thỏa mãn nhục thể của những gã trai không tìm thấy nguồn ham thích từ những người đàn bà xung quanh. Tình yêu ở đây được tạo ra từ những hấp lực của ngoại hình, hấp lực càng nhiều tình yêu càng nồng thắm...

Như một trích dẫn đáng nhớ nhất của Marlboro khi cố dụ dỗ tôi làm tình với anh ta:

- "Tình dục nói được rất nhiều thứ. Vội vàng hay không, chỉ là cách sống và cách nhìn nhận của mỗi người trong tình yêu. Gay cũng chỉ là đàn ông mà thôi."

Tôi đã không chấp nhận chuyện đó, chúng tôi đã cãi nhau và chuyện lớn hơn bắt đầu. Nattily nên biết điều này và rằng bài học từ tôi có lẽ sẽ khiến cậu nhớ mãi như một kỉ niệm đau thương và cậu sẽ tìm cách trút giận lên một mối tình nào đó với người tiếp theo. Tội nghiệp cậu trai đến sau tôi nhưng cũng chả phải là vấn đề. Tôi không quan tâm!

3. Suy cho cùng, Jone Nattily vẫn may mắn hơn tôi gấp bội bởi ít ra cậu ấy vẫn biết được mình là ai. Riêng tôi, hàng ngày vẫn luôn tự hỏi mình câu hỏi đó rồi đau khổ nhận ra rằng tôi không thể nào trả lời được. Sáng hôm nay, trên chuyến xe buýt số 150, tôi đã cố tình nhìn vào vùng ngực trắng ngần lấp ló ẩn hiện dưới lớp áo mỏng tanh màu hồng nhạt của một cô gái. Vùng cổ áo bị lạm dụng quá mức để làm cho rộng hơn ra đã phản  bội hoàn toàn mục đích che chắn của toàn bộ chiếc áo. Vùng ngực trắng ngần bị chèn ép quá đáng trong chiếc áo ngực màu đen chi chít hoa văn trông mới gợi cảm làm sao... Tôi lại ôm đầu trách móc mình, tôi thật là biến thái. Ngày nào tôi còn sa vào lòng một gã trai đồng tính mà giờ lại cố gắng tìm kiếm một vùng trắng trừu tượng từ đường cong của một một người phụ  nữ. Nghĩa là thế nào?

Đệch mẹ!

4. Tối qua Roz nhắn tin vào facebook của tôi. Cô ta hỏi tôi rằng chúng tôi vẫn còn là bạn chứ. Tôi cười, trước giờ không là bạn thì cô ta xem tôi là gì?

Tôi cũng chỉ có chút phẫn nộ rồi thôi bởi tôi không và chưa bao giờ cái quyền được trách móc hay thù hận.

Chuyện đã qua phải chăng cũng nên cho nó trôi vào quá khứ...


5. Tôi cũng đã có một cuộc nói chuyện với Demons vào tối qua. Một cuộc nói chuyện thân tình và cởi mở nhất từ trước đến giờ của tôi với cậu ấy. Một người bạn đáng quý, người duy nhất tôi biết được bí mật sâu thẩm. Một cuộc nói chuyện có đầu tư như thể cả hai sẽ cùng  tắt thở vào ngày mai...

[...]- Hình như tao bị gay, tao thích cả hai giới...
- Đó không phải là gay, đó là bisexual. Không phải "bị", gay không phải là bệnh!
- ...
- Giờ mày thấy thế nào?
- Tao thấy buồn. Vậy thôi! Tao thấy tao lạ và tao không thích như vậy...
- Tao cứ tưởng mày thích thằng nào...
- Đó không phải việc của mày. Mày không phải là tao nên mày đéo biết cái cứt gì...
- Tao không tiếp xúc nhiều với mày sao tao biết. Mày phải nói tao mới biết đéo nói ai biết mà giúp.
- Nói gì giờ?
- Từ khi nào? Việc gì đã xảy ra? Cảm thấy như thế nào? Cái gì đã tác động mày???
- Tao thấy lạ, tự dưng tao thấy khoái con trai hơn con gái...
- Khoái vấn đề gì? Thấy nó đẹp thì thích hay là muốn sex?
- Thích và muốn sex
- Chắc là mày chỉ đang bức bách nên muốn thỏa mãn ham muốn thôi. Vì chưa gặp được người con gái mà mày thích nên mới vậy
- Đôi khi tao muốn được che chở nhiều hơn. Aishhh... tao rắc rối lắm. Tao còn đéo hiểu nổi tao...[...]

Bất giác lại nhớ đến Marlboro và câu trích dẫn ưa thích:

- Bạn chưa phải là GAY vì bạn chưa tìm thấy người đàn ông của đời mình.

Một sự trái khuấy đầy xấu xa. Ôi, tôi ghét điều này, tôi ghét những sự việc của đời mình đều phải liên tưởng tới anh ta...

6. "Bởi vì không thể quên 
nên ta hiểu cảm giác của cả triệu người trên thế gian 
đã từng yêu ai đó hơn chính bản thân mình! 
Những tháng ngày chỉ cần sống cuộc đời bình thường 
nấu cho nhau một bữa ăn 
mua một viên thuốc khi người kia đau ốm 
hay vuốt dùm sợi tóc bay ngang tầm mắt... 
nhưng ta biết chẳng dễ gì bên cạnh người được 
chẳng dễ gì có thể sẻ chia..."


Thích thơ của Nguyễn Phong Việt, có lẽ tôi nên tìm mua một cuốn...


7. Tôi thật rất thích cười nhưng đôi khi khó mà nặn ra nó trong cái thời tiết thay đổi thất thường của tính khí và có ai nhận ra không tôi thích nhìn mình từ phái này lắm. Ai cũng thích nhìn tôi từ phái này. Hấp lực của tôi là ở đây... Và tôi đang cười!
           
Read More

5 thg 3, 2013

Thật là đĩ!

Thế giới này thật kì quặc, bạn chỉ cần hô biến mất là biến mất ngay. 
...

Trời ơi, tệ quá! Tôi không thể tập trung vào bài vở nếu như không tống khứ cái thứ đang làm ruột gan tôi lộn tùng phèo lên và não tôi giờ như một cái bộ nhớ hết thời đầy nhốc dữ liệu chốc chốc lại phát ra âm thanh "Đồ chó chết, viết cái gì đi nếu không tao nổ ngay bây giờ"

Ờ thì viết, tình trạng này tệ hại đến nổi thời gian khởi động máy cũng làm cho những đầu ngón tay tôi liên tục tiếp xúc vào nhau và não thì lại tiếp tục tru tréo "Mẹ kiếp, cái máy nhà mày chạy chậm như chó".


Rồi rồi đây, những ngón tay tôi đang gõ để thỏa mãn ngài còn ngài giờ thì im re, phẳng phiêu và nhẹ hững một cách đầy hưởng thụ. Não ôn tồn bảo với tôi "Nhiều thứ trong tao thật nhưng để viết ra thì mày cần phải có trình độ. Mà cái thứ như mày, trình độ chỉ để ú ớ rên la với mớ chữ nghĩa rời rạc kiểu của mấy tay chuyên đi chat sex. Lên NCT hay Zing mà nghe một chút nhạc đi"


- Khốn kiếp! Thiệt là đĩ!


- Gì cơ?- Não hỏi


À không có gì, tôi đang tự chửi rủa mình rằng tôi thiệt là đĩ. Thế đấy, ngài cứ tiếp tục hưởng thụ và làm ơn lát nữa cho tôi một giấc ngủ ngon, những ngày nay đã đủ tồi tệ lắm rồi...


P/S: Chả tin ai chỉ tin mình mình thôi. Yêu mình mình và chỉ quan tâm mỗi mình mình...

P/S2: Chọn bài hát nào đây, chả có bài nào hợp với tâm trạng lúc này...
P/S3: Trời đất, tôi cũng muốn biến mất cho xong...

Read More

4 thg 3, 2013

Lời trần tình số 23

Hối hận, đừng thốt lên như thế!
...

Tôi không định sẽ ngồi vào chiếc bàn này và viết thêm một entry nữa trong những ngày đầu tiên của tháng 3. Mỗi ngày một entry có vẻ là quá nhiều. Rồi người ta sẽ biết điểm yếu của tôi mất thôi. Đó là khi tôi buồn, tôi viết nhiều vô số kể...

Entry này là một entry bất đắc dĩ, tôi định đã để những cảm xúc tôi sắp viết ra đây trôi tuột đi vào đâu đó trong vỏ não hoặc là để nó tự tiêu biến mất sau những làn hơi. Giống hệt như những cảm xúc thường nhật khác của cuộc đời đầy biến động khó lường này mà tôi không kịp viết ra lên giấy, lên facebook cá nhân,... để mỗi tối về lần mò ráp nối chúng lại viết vào blog này. Lỗi chỉ tại chiều nay trời có mưa... 

Sau những ngày nóng bức oi ả, thèm đến chảy nước bọt một giọt mưa từ trên trời rơi xuống, mát lành, trong trẻo, gọt bớt cái bụi bậm, cái nóng hanh hao, cái nắng đổ lửa đến cháy da cháy thịt của cái thời tiết đặc trưng kiểu Sài Gòn thì cuối cùng trời cũng nặng nhọc vắt ra được một cơn mưa. Tôi thì không thích mưa cho lắm, nó làm tâm trạng vốn không được tốt trong mấy ngày nay của tôi càng trở nên te tua thảm hại hơn bao giờ hết. Tôi nghe tiếng mưa như là một tên người sói bất ngờ gặp ánh sáng vàng vằng vặt của trăng tròn đêm rằm xuất hiện sau màn mây dày đặt. Ruột gan tôi lộn nhào, mọi điểm yếu đều có dịp xuất hiện, buồn đến khôn tả...

Những tưởng mưa xong thì có chút gì đó thay đổi, ai cũng hồ hởi ra mặt. Ngờ đâu cơn mưa vừa tạnh, từ những bức tường gạch, từ cái sân trước nhà, từ con đường nhựa to lớn,... chúng nó thay nhau phả ra những hơi nóng ấp ủ từ ban ngày. Mong mưa, có được mưa hóa ra lại là một thảm họa...

...

Tôi và Marlboro (của tôi) đã có một cuộc chiến tranh lạnh với nhau đầy dai dẵng và đã kéo dài suốt 3 ngày nay rồi. Quá lâu đối với kiểu cách của Marl và thói hư của tôi. Chuyện này hệt như kiểu chiến tranh lạnh giữa Nga và Mỹ, ai cũng có một cái tôi quá lớn và chẳng ai muốn nhường nhịn ai...

Tôi cảm thấy khó thở quá, có cái gì đó thiếu vắng vô cùng mà tôi không hề cảm thấy trước đấy. Chưa bao giờ tôi chờ đợi đến phát sốt lên, chốc chốc lại rờ mó cái điện thoại một cách vô thức để chờ xem liệu có một tin nhắn hay một cuộc gọi nào mà tôi đã bỏ nhỡ trong phần ngàn của giây hay không. Tôi đồ rằng, tôi sắp điên lên rồi, tôi liên tục cảm thấy túi quần mình rung lên và rõ ràng điện thoại có tin nhắn cớ sao cầm lên chả thấy cái thông báo chết tiệt nào hiện ra. 

Trời ạ, có lẽ tôi sẽ mòn mỏi mà chết mất, nhưng cũng có thể là tôi đã chết rồi, 1 ngày sau cuộc cãi vã và cái giống ôn dịch đang viết cái entry này đây chắc hẳn là oan hồn chưa siêu thoát được của chính tôi. Thôi được rồi, tôi thú nhận rằng tôi rất nhớ anh ta. Ai đó thấy biến thái cũng được, cảm thấy thật ghê tởm cũng chẳng sao. Tôi chấp nhận rồi, chuyện này đã đi quá xa, xa hơn cả những dự tính cao siêu trong cái đầu (tưởng như) rất thần thông quảng đại của chính tôi. Không những nhớ, tôi YÊU anh ta mất rồi cũng nên...

Trong suốt mối quan hệ đốn mạt này, tôi không phải là người bị động trong tất cả. Tôi đã đi tìm hiểu, tôi đã học, đọc, tìm kiếm người giúp đỡ, thú tội với Nâu để mong được một lời khuyên và những hành động lung tung like shit khác chỉ để tìm ra câu trả lời của hiện tượng kì quặc xảy ra cho cái cuộc đời chó chết này của tôi. Suốt thời gian trong mối quan hệ với Marl, tôi cũng đã "ngoại tình" với HVQ...

Được rồi, sau entry này có lẽ tôi sẽ mất một lượng truy cập kha khá vào blog cá nhân nhưng thà nói ra thì hơn, tôi viết cho chính tôi của mai sau chứ không phải cho những người lạ chưa bao giờ gặp trong đời. Và nhỡ như mai này tôi chết đi, cái nghĩa trang này sẽ chôn vùi tất cả như một bản điếu văn cho tuổi trẻ nông nổi  . Còn nếu như tôi vẫn sống nhăn đến tuổi hưởng họ, blog này là một cái đám ma kéo dài vô tận... 

HVQ là một tên hát hay tuyệt đỉnh. Mỗi tội, anh ta có một mối tình quá sâu đậm với một cái danh từ chết tiệt bắt đầu bằng chữ T và theo sau, thứ tự lần lượt là h, i , ê, n. Nặng tình và mù quáng như mối tình 3 năm của tôi với Roz. Chúng tôi trao đổi, chia sẻ và chuyện tình biến thái này kết thúc 15 ngày sau đó. Một kết thúc đẹp và tuyệt vời vì mông tôi vẫn còn nguyên.

Ba ngày nay, để xác định xem câu nói "em chẳng là ai cả" của Marlboro, tôi chấp nhận lời mời kết bạn đặc biệt của một tên con trai khác với nụ cười tỏa nắng sáng chiếu tên là Jone Nattily. Tôi thấy mình điên rồ quá, chưa đầy 3 tháng mà số lượng giống đực là người tôi quen đặc biệt đã cân bằng với số lượng giống cái e ngại yêu tôi trong suốt 3 năm nay. Vậy, tôi cũng đã hiểu rõ, sự buông thả trong một phần tuổi trẻ của tôi khoảng thời gian này đã và đang cho tôi biết tình trạng giới tính biến chất của chính mình như thế nào. 

Tôi đã hạ thấp cái tôi của bản thân mình, tôi đã nhắn tin cho Marl và anh ta không trả lời, tôi gọi điện không bắt máy. Anh ta như thể đã bốc hơi ra khỏi hành tinh này. Tôi từng ngờ vực rằng, ở cái thế giới mà tệ nạn đầy rẫy, đói khát, thiên tai, hạn hán, chiến tranh, cướp giật,... xảy ra nư cơm bữa vậy mà hàng ngày vẫn có hàng triệu người cùng chúc nhau câu "chúc một ngày tốt lành". Ấy vậy mà từ khi có Marl, tôi hào hởi đón nhận tin nhắn ấy vào mỗi buổi sáng, tôi hào hởi đón nhận nó như một nguồn sinh khí mới mẻ anh trao cho để lao vào ngày mới. Ba ngày nay không có một tin nhắn, buổi sáng dường như không còn thú vị nữa. Tôi cũng nhớ giọng nói trầm và ngáy ngủ mỗi tối, chốc chốc lại có tiếng ngáp đối đáp với tôi ở đầu dây bên kia.

Có lẽ khi viết những dòng này, tôi đã say mèm mất rồi. Phải, tôi có uống chút ít vào chiều nay. Với một chút cồn trong máu, không đủ để tôi ngủ say như chết, không đủ cho tôi lèm bèm nói nhảm hay quậy phá lung tung. Không đủ cho những bước đi xiêu vẹo hay là dừng lại đâu đó để nôn thốc nôn tháo. Nhưng nó đốt cháy hai lá phổi của tôi, nó làm cho nỗi nhớ tôi cồn cào trong lồng ngực, đầu tôi liên tục chuyển tiếp những hình ảnh đẹp trong đầu. Tôi nhớ, rất nhớ...

... và tôi thấy hối hận...

Này anh kia, hãy cho tôi xin một dấu hiệu cho thấy sự sống của anh đi. Một câu chửi thề đầy mất dạy kiểu "Fuck you!" hay những kiểu cách đại loại thế để tôi biết anh vẫn bình an. Rồi thì anh muốn làm gì cũng được, chiếm hữu tôi cũng là một cách trả thù hiệu quả. Nhưng làm ơn đừng như thế...

Xin đừng biết xanh, đừng tĩnh lặng, đừng làm tôi lo lắng bất an...

Xin đấy!

P/S: Hối hận, đừng thốt lên như thế!


Read More

2 thg 3, 2013

Lời trần tình số 22


‎"Nhớ thì về
Thương thì tìm
Tơ tình đôi ba sợi
Sợi vắn sợi dài
Tơ tình chẳng dai hơn tơ nhện
Nào buộc được ai..."

...

Hôm qua tôi và Marlboro cãi nhau. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Marl giận đến như vậy. Tôi không hiểu, tôi chẳng làm gì sai đối với anh ta, chẳng làm gì sai cả tôi khẳng định là như vậy. Thế mà anh ta giận tôi...

Đồ đàn bà!

Nhưng có vẻ tôi đã đặt anh ta ở một chỗ không đúng với cái tôi to bự của anh ta. Một người đàn ông đẹp mã như một bức tượng Hy Lạp, làm lu mờ những người khác khi đứng cùng. Một tên thông minh vô địch, hiền như một cục đất và thích ăn chay trường lẽ ra và lẽ ra không phải là một người lén lút yêu tôi.

Tôi không thuộc tuýp người đơn giản, tim tôi không đơn thuần với tâm thất và tâm nhĩ chúng chia ngăn và phân vách và mỗi ngăn tôi chứa một người, anh ta chỉ chiếm dụng một phần nhỏ nhoi trong đó việc quái gì có tư cách lòng lộn lên với tôi.

Anh ta làm tôi buồn, không ai có quyền được làm tôi buồn. Những ké ngấp nghé như vậy đều phải cút hết, phải cút hết trước khi làm tổn thương tôi thêm. Anh ta lẽ ra phải biết điều, phải biết giới hạn của mối quan hệ này ở đâu chứ.

Tôi không nghĩ mình sai, nhưng giờ đây khi viết những dòng này, một dòng suy nghĩ tiêu cực chết tiệt đang rần rần chạy dọc lương tâm tôi. Có vẻ như trong vô thức, tôi đã làm tổn thương Marl và cả những người xung quanh tôi bằng cái thứ quy tắc nhãm cứt. Tôi có quyền hạn làm điều đó hay sao?

Tôi đã tự cho mình cái quyền cụ thể hóa tình yêu của mình. Tôi đã phân chia tình cảm của những người xung quanh tôi. Ngoài dùng trái tim để yêu tôi còn dùng cả cái đầu để tính toán cách yêu. À há, cái thằng khốn nạn như tôi, có cái quyền phân định cảm xúc đó sao? 

Tôi đã xử ép Marl quá nhiều, tôi xem anh như một món đồ để lấp kín cái lỗ trống trải của mình. Dùng một chút kết dính yêu thương, thề thốt giả tạo để đính chặt nó. Marl có lẽ đã biết điều đó, một người tinh tế và thông minh như anh làm sao lại không biết...

Marl giận và cũng đã xả hết nó vào tôi như vậy thì anh có còn buồn không? Tôi bắt đầu thấy hơi lo...

- Em không là gì cả đâu, Sài Gòn thiếu gì người. Tình cảm không phải là thứ để đùa giỡn và tình cảm của tôi lại càng không - Marl đã nói với tôi như vậy. Và cõ anh đúng, tôi chả là cái giống ôn dịch gì cả...

Tôi cho mình là một người thông minh, tôi nghĩ mình có thể thâu tóm những người khác trong tay mình và điều khiển họ như những con rối. Tôi lầm tưởng rằng mình có quyền làm điều đó bởi vì họ yêu tôi. Nhưng, có vẻ mọi chuyện đã đi xa hơn tôi tưởng. Tôi còn không thể quản lý được tình cảm của chính mình thì huống hồ gì khống chế được tình cảm của người khác.

Tất cả những mối quan hệ, không mối quan hệ nào được xem thường cả...

Những chuyện do tôi vò rối, giờ làm sao gở ra?

Chuyện tình biến thái này, rốt cuộc cũng đã kết thúc rồi sao?

P/S: Phải làm gì với những chuyện tình mà ta đã thấy rõ bế tắc ngay từ khi bắt đầu?





Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena