Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhật ký củ khoai tây thối. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhật ký củ khoai tây thối. Hiển thị tất cả bài đăng

13 thg 3, 2017

...


Ngày trước khi xem chương trình về thế giới động vật. Tôi đã rất xót xa khi xem họ nói về loài rùa biển nơi hoang dã. Dù mỗi lần đẻ, rùa mẹ cho ra đời khoảng 100 trứng nhưng hầu như chỉ có một con rùa sống sót đến tuổi trưởng thành. Số còn lại sẽ làm mồi cho các loài động vật khác. Khi nhìn cảnh những con rùa nhỏ bé xinh xắn tách vỏ chui ra đời rồi bắt đầu một cuộc hành trình dài trườn trên mặt cát đến với biển. Cuộc hành trình đầu tiên trong đời đó đẫm máu hơn bất kì một bộ phim kinh dị nào. Và chỉ con rùa nào may mắn mới thoát khỏi mỏ chim biển, hàm cá mập và bàn tay ác nhân của con người.

Tôi lúc đó đã thốt lên, thật may vì chúng ta không phải rùa. Thật may vì những đứa nhỏ của chúng ta đều được bảo bọc an toàn bởi bàn tay cha mẹ chúng. Và chúng sẽ sống thật yên bình, không có sống gió nào đáng kể cho đến tận lúc trưởng thành. Và tôi đã chắc chắn về điều đó cho đến những tháng vừa qua.

Ở cái xã hội này, những đứa trẻ đột nhiên đều biến thành rùa. Chúng có quá nhiều mối đe dọa chực chờ mà chính ba mẹ chúng cũng không lường hết được. Chúng không an toàn dù có vui chơi trước sân tập thể của một khu chung cư. Chúng không an toàn dù đang ở trong trường với bốn bức tường chắn cao vời. Chúng thậm chí cũng không an toàn ngay cả khi ở trong căn nhà của chính tôi. 

Vậy thì người lớn chúng tôi sẽ phải làm gì đây để bảo vệ con cháu tôi khỏi những mối đe dọa? Chúng tôi sẽ phải cho con cháu chơi ở đâu? Chúng tôi sẽ phải làm gì để bảo đảm rằng trường học luôn là nơi an toàn? Khi ngoài kia những kẻ thủ ác thì vẫn đang nhơn nhơn, pháp luật không đủ răn đe còn những bao che thì lại đến từ những người thực thi pháp luật. Hay cứ để đấy không làm gì, im lặng và cầu nguyện. Đứa trẻ nào may mắn hơn cả sẽ an toàn mà trưởng thành?
Read More

20 thg 2, 2017

...


Khoai đang tan vào công việc! Tan vào công việc! :)))
Read More

Bỏ facebook rồi


Đã khóa facebook được hai ngày rồi nhưng vì công việc liên quan nhiều đến nó nên vẫn không thể bỏ phần messenger của nó được. Vẫn phải dính liếu ít nhiều nhưng thật may là phần messenger gần như tách biệt khỏi facebook nên cũng không mấy rắc rối cho lắm. 

Nói thật lòng là bỏ facebook tôi làm được n thứ: đọc sách, nghe nhạc, xem phim thậm chí là tập thể dục nữa. Hai ngày qua, như thể sống trong một lỗ hỏng thời gian, dư giả đến mức còn làm bánh và viết kịch bản. Ngoài việc cứ nhớ bạn người dưng kia ra thì mọi thứ đều ổn cả. Mà hình như nhớ bạn trẻ đó là 90 phần trăm không ổn rồi nhỉ? Nhưng ổn hay không ổn thì đã sao, bố đây sống tốt là được! 

Hỏi lý do vì sao thất tình lại bỏ facebook ấy à? Vì sợ mất mặt đấy, vì không thấy cần thiết sử dụng nó nữa, vì ngày nào cũng vào trang chủ của người ta xem xem, lướt lướt đọc đủ loại comment nên sinh ra ấm ức nghĩ vẩn nghĩ vơ các thể loại. Vì sao nữa ấy à, vì buồn sẽ viết nhiều mà viết nhiều thành ra spam new feed của kẻ khác. Lắm kẻ ghét rất mấy đứa viết nhiều, vì ghét nên sẽ unfriend cho bỏ ghét. Đứa bị unfriend sẽ muối mặt lắm. Tôi là dạng người hễ ai unfriend tôi, tôi sẽ tích cự add friend cho đến khi nào nó accept thì thôi. Đến lúc đó, chính tay tôi sẽ nhấn nút unfriend nó. Làm vậy được cái ngầu nhưng hơi mất công.

P/S Cái nhà mạng VNPT ăn ngập mặt tiền cáp quang nhà tôi hàng mấy năm nay mà làm ăn như cứt. Dăm bữa nửa tháng lại có màn không nhận dạng được đường truyền wifi. Khỉ gió, nốt lần này thôi nhé, lần sau bố hứa sẽ cắt mạng của chúng mày đi xài của thằng khác.
Read More

18 thg 2, 2017

Bị từ chối rồi!

Meo meo, Khoai Tây nhà ta đã bị người ta từ chối rồi. Lần đầu tiên yêu mà người tỏ tình trước lại là cậu nhỏ này. Thế mà vẫn bị từ chối còn nhận được câu trả lời như kiểu "Mày điên à, mày điên thật rồi. Tao đếch quan tâm lời mấy thằng điên nói. Mày đi ngủ ngay cho tao!". Hiu hiu, buồn quá đi, hai ngày liên tiếp cậu bạn phải vừa uống bia vừa đọc sách để khỏi phải nghĩ ngợi nhiều và buồn nhiều. Nhưng mà vẫn buồn quá, aaaaa bị từ chối rồi :(
Read More

12 thg 2, 2017

Seven tình

Tôi đã mất một buổi sáng thấy khá tệ dù chưa ra chiến trận đã thấy bản thân thua cuộc rồi. Không thể bước đi mà không thấy rầu rĩ cả người và không thể hít thở mà không buông mấy hơi dài thườn thượt. Tôi thậm chí đã có đoạn hội thoại thế này với Vinh sau khi đần mặt ra buông khối rubik khỏi tay (sách vở đương nhiên không nhìn đến rồi):
- Thất tình chán thật nhỉ.
- Sao, thất tình à?
- Ừ. Vinh thất tình bao giờ chưa?
- Chưa. Chia tay thì có rồi thôi, thất tình thì chưa.
- Thế hả, bỏ lỡ một trải nghiệm đáng có.

Còn Dương như thường lệ phải vừa đi vừa chống đỡ trọng lượng cánh tay tôi vịn vào phó mặc khi hai đứa đi ăn sáng: "Aaa, buồn". Điều ngu ngốc duy nhất tôi muốn làm nhưng đã kìm lại được là gửi tin nhắn cho chính nguyên nhân thất tình của mình: "..."

Buổi sáng qua đi, buổi chiều qua đi, buổi tối qua đi. Hôm nay vẫn chưa gặp được Van như dự kiến. Đi ngủ và đêm sẽ qua đi, ngày đang tới là ngày mới. À, mà thật ra nó cũng đếch có mới mẻ gì cho lắm...
Read More

Thích một người


Thích ai đó có nghĩa là lôi ảnh người yêu cũ của người đó ra và đem hỏi tất cả mọi người. Trông mình và cái đứa trong ảnh ai đẹp hơn ai. Và khi ta thua cuộc, một nỗi buồn tột độ như thể có ai đó đã lấy mất viên kẹo ngọt duy nhất còn lại trong lọ thủy tinh ta nín nhịn không dám ăn suốt bấy lâu. Điều đồ ngốc nghếch đó chưa hẳn nực cười, nực cười nhất vẫn là người ta thích đéo thích ta. :)))
Read More

5 thg 2, 2017

Anh- Ảnh

Tôi đang pha cho mình một ly trà để chuẩn bị thức suốt đêm cho cái kịch bản lẽ ra đã xong từ trước Tết. Trong lúc chờ cho chiếc túi lọc bắt đầu tiết ra một thứ tinh chất màu nâu sẫm đẹp đẽ cùng với mùi hương tỏa ra mát lành như cả một cánh đồng trà xanh ngút ngàn lộng gió. Tôi bỗng nhớ quá cái thanh âm ồn ã của những con sóng nhấp nhô vỗ bờ của buổi đi biển sáng nay. Rồi tâm trí như đang lênh đênh trôi dạt trên mặt biển kí ức, tôi bỗng nhớ về mình của những năm tháng trước, về anh tôi và về cả hai chúng tôi.

Tôi không có nhiều kỉ niềm để kể về anh mình. Chỉ là tôi chợt nhớ về một mùa hè của nhiều năm về trước, cũng là một buổi đi biển như thế này. Trong tấm hình ố màu cũ kỹ mẹ cất trong tủ, tôi béo nục nhỏ thó trong chiếc phao bơi đen ngồm mỉm cười trước ống kính. Một tấm hình đơn điệu như biết bao nhiêu tấm hình thuở bé thơ khác (Bị bắt diễn một gương mặt cười vô hồn, tạo kiểu theo tư thế mà mẹ muốn, ngồi yên như tượng trong n giây...) Ba mẹ thì đứng cạnh chú chụp ảnh, nín thở canh tôi trở chứng. Anh tôi ở phía sau tôi, nhìn tôi và cũng mỉm cười. Nụ cười ấy, nhiều năm về sau, tôi vẫn khó mà lý giải được. 

Nếu không có tôi trên đời thì anh tôi sẽ thế nào nhỉ? Trong lúc đổ vào tách trà nóng một chút sữa tươi, câu hỏi đó cứ ong ong trong đầu tôi. Nếu không có tôi, anh sẽ là duy nhất. Đứa con trai sẽ thừa hưởng tất cả mọi thứ từ ba mẹ. Không có bất kì một sự chia chát nào, không có một sự thiên vị vì ai nhỏ hơn. Không phải là nền cho một thằng nhóc con mà là trung tâm của toàn bức ảnh. Không là sự lựa chọn mà là ưu tiên, là tuyệt đối, phải không?

Điều này lý giải cho mọi sự tị nạnh anh dành cho tôi suốt nhiều năm qua, lý giải cho việc cả hai anh em tôi không có bất kì một sợi dây liên kết chặt chẽ nào như mỗi người chúng tôi đã có với chị hai mình. Chúng tôi cách xa nhau 10 năm tuổi đời, chúng tôi không thể nói chuyện với nhau quá lâu, thường xuyên cãi vả những chuyện nhỏ nhặt... Chúng tôi, nếu không cùng ba mẹ, chắc gì đã không đánh nhau...

Đôi khi tôi cảm thấy thật sự rất cô đơn. Tôi sắp khóc lên đến nơi nếu lại kể lể thêm điều gì đó để minh chứng rằng mình cô đơn. Tôi thèm có anh trai quá đỗi, một anh trai khác hơn thay cho cả phần ba mình. Nhưng dẫu sao tôi vẫn yêu quý anh mình. Một tình yêu lạ kì nhưng có thật. Và hẳn anh tôi cũng vậy?! Chúng tôi đã cùng làm nên một bức ảnh kia mà!
Read More

4 thg 2, 2017

Lên giường




Bạn có bao giờ thích một người mà không hề có bất kì ham muốn tình dục nào với họ chưa? Nhưng, sau đó, bạn phát hiện ra, gã ta cũng chẳng mấy hứng thú muốn ngủ với bạn. Và rồi bạn nghĩ, liệu mình có đủ hấp dẫn không đây? Chết tiệt, bạn lại muốn ngủ với hắn rồi. Không vì ham muốn tình dục mà vì muốn chứng minh, bản thân có thể lôi kéo crush của bạn lên giường. Lúc ấy sẽ vừa làm tình vừa mút kẹo cho đỡ chán phải không? Và sau đó là gì tiếp nhỉ? Sau khi ngủ xong ấy?! 

Chết tiệt!


Read More

1 thg 2, 2017

Trước đêm giao thừa


1. Vừa cúng thượng nêu xong thì ba mẹ đã đi ngủ cả rồi. Không quên giao nhiệm vụ thức canh đến gần giao thừa thì gọi ba mẹ dậy cúng. Năm nay nghe đâu không có pháo hoa chứ hễ mọi năm, đúng giao thừa ở nhà tôi đều nghe được tiếng pháo nổ đì đùng mà nôn nao. Còn năm nào, pháo hoa bắn tầm xa, xóm tôi ai cũng ra đường đứng ngắm. Trong cái lạnh sương đêm nhưng không khí nô nưc hồ hởi lại ấm áp vô cùng. Thời khắc giao thừa cũng vì thế mà thiêng liêng hơn bội phần. Tết nay, có còn không?

2. Tôi xin công ty cho nghỉ sớm hơn quy định một ngày, cốt là để phụ nhà dọn dẹp đón Tết. Nhớ Tết năm ngoái, tôi cũng đi làm đến hết hai tám tháng chạp, lại không có ngày ba mươi, tất cả vỏn vẹn trong một ngày hai chín làm bở hơi tai cũng không hết việc. Mẹ tôi lúc đó buộc miệng nói: Việc đâu làm hoài cũng không hết Út ha. Tự dưng thấy thương ba mẹ gì đâu rồi hứa với lòng sẽ không bao giờ đi làm cận Tết như vậy nữa. Nhưng nay nghỉ sớm thì việc nhà ba mẹ đã dọn dẹp đâu đó gần xong cả rồi.

3. Tôi không thích những ngày Tết cho lắm. Tết, nghe người ta nói chuyện phải lên gân như kiểu tạo sinh khí cho một năm mới mà thấy ngứa ngáy. Sao mệt thế, thư thả thôi, từ từ thôi nào.

4. Hôm bữa ngồi cùng mâm cơm với các chú trong cơ quan ba ngày trước, nói chuyện dăm ba câu lại thấy không hợp nhưng chả lẽ lại đi xuống giữa bữa cơm thì kì quá. Mấy ông cán bộ nhà nước người nào cũng vậy cả. Tôi cũng không nói chuyện hợp với ba. Hai ba con hục hặc nhau mãi lại thành quen. Nhất là về cái nghề. Tôi đi làm xa cũng là vì một lẽ muốn chứng minh tôi có thể tự đứng lên không cần nhờ ba giúp. Trong bữa ăn hôm đó, có một chú cũng đã ngà ngà say rồi hỏi sau Tết còn đi xa nhà nữa không, nghe tôi bảo định thuê nhà như hồi đại học, chú nghiêm mặt chỉ tay mắng dạy: "Bôn ba cho lắm, nhắm mắt cũng một đời!". Đến giờ còn nghĩ mãi...

5. Tôi bây giờ có 1 mơ ước, à không, mơ ước từ 1, 2 năm nay rồi, là Tết được ngủ trọn giấc, buổi sáng không bị làm phiền, không phải làm gì vào buổi sáng, được nằm im nghe trời đất gió mây đầu xuân vặn tôi, nghe tôi thở, mà không được. Ước mơ nhỏ nhoi ấy không chống lại được phe gia tiên cỗ bàn bếp núc dọn dẹp này kia. Haizz (:l

Nghĩ cũng thương ba mẹ nhiều, tôi cũng cố gắng nhớ càng nhiều càng tốt những lễ nghi phong tục ông bà tôi. Nhưng lòng vẫn thầm không chắc, liệu đến đời tôi, tôi có giữ trọn được những điều này không. Không, tôi tự trả lời thế...

6. Tết, ba mua 1 cây mai để trước hiêng nhà, nhìn ngắm mãi nhưng chẳng còn cái rạo rực của tuổi lên 10 nữa. Mẹ kho nồi thịt ngon nhưng nhai mãi, hít hà mãi cũng chẳng thấy cái mùi của tuổi 15, 16. Nhìn thấy bánh tét là dửng dưng, nghe thấy tiếng bánh mứt là ngán, nhìn thấy thịt gà là vái từ xa. Mấy anh em chỉ thích ăn rau, mẹ cười hề hề ''Chúng mày bị điên!'' Chợt nhớ mấy câu thơ của Trần Quốc Thực ''Mẹ ơi chắc mẹ tưởng con tìm được điều gì/ Mà bao ngày con vắng ngõ.''



Read More

27 thg 1, 2017

Tết



1. Vừa cúng thượng nêu xong thì ba mẹ đã đi ngủ cả rồi. Không quên giao nhiệm vụ thức canh đến gần giao thừa thì gọi ba mẹ dậy cúng. Năm nay nghe đâu không có pháo hoa chứ hễ mọi năm, đúng giao thừa ở nhà tôi đều nghe được tiếng pháo nổ đì đùng mà nôn nao. Còn năm nào, pháo hoa bắn tầm xa, xóm tôi ai cũng ra đường đứng ngắm. Trong cái lạnh sương đêm nhưng không khí nô nưc hồ hởi lại ấm áp vô cùng. Thời khắc giao thừa cũng vì thế mà thiêng liêng hơn bội phần. Tết nay, có còn không?


2. Tôi xin công ty cho nghỉ sớm hơn quy định một ngày, cốt là để phụ nhà dọn dẹp đón Tết. Nhớ Tết năm ngoái, tôi cũng đi làm đến hết hai tám tháng chạp, lại không có ngày ba mươi, tất cả vỏn vẹn trong một ngày hai chín làm bở hơi tai cũng không hết việc. Mẹ tôi lúc đó buộc miệng nói: Việc đâu làm hoài cũng không hết Út ha. Tự dưng thấy thương ba mẹ gì đâu rồi hứa với lòng sẽ không bao giờ đi làm cận Tết như vậy nữa. Nhưng nay nghỉ sớm thì việc nhà ba mẹ đã dọn dẹp đâu đó gần xong cả rồi.

3. Tôi không thích những ngày Tết cho lắm. Tết, nghe người ta nói chuyện phải lên gân như kiểu tạo sinh khí cho một năm mới mà thấy ngứa ngáy. Sao mệt thế, thư thả thôi, từ từ thôi nào.

4. Hôm bữa ngồi cùng mâm cơm với các chú trong cơ quan ba ngày trước, nói chuyện dăm ba câu lại thấy không hợp nhưng chả lẽ lại đi xuống giữa bữa cơm thì kì quá. Mấy ông cán bộ nhà nước người nào cũng vậy cả. Tôi cũng không nói chuyện hợp với ba. Hai ba con hục hặc nhau mãi lại thành quen. Nhất là về cái nghề. Tôi đi làm xa cũng là vì một lẽ muốn chứng minh tôi có thể tự đứng lên không cần nhờ ba giúp. Trong bữa ăn hôm đó, có một chú cũng đã ngà ngà say rồi hỏi sau Tết còn đi xa nhà nữa không, nghe tôi bảo định thuê nhà như hồi đại học, chú nghiêm mặt chỉ tay mắng dạy: "Bôn ba cho lắm, nhắm mắt cũng một đời!". Đến giờ còn nghĩ mãi...

5. Tôi bây giờ có 1 mơ ước, à không, mơ ước từ 1, 2 năm nay rồi, là Tết được ngủ trọn giấc, buổi sáng không bị làm phiền, không phải làm gì vào buổi sáng, được nằm im nghe trời đất gió mây đầu xuân vặn mình, nghe tôi thở, mà không được. Ước mơ nhỏ nhoi ấy không chống lại được phe gia tiên cỗ bàn bếp núc dọn dẹp này kia. Haizz (:l

Nghĩ cũng thương ba mẹ nhiều, tôi cũng cố gắng nhớ càng nhiều càng tốt những lễ nghi phong tục ông bà tôi. Nhưng lòng vẫn thầm không chắc, liệu đến đời tôi, tôi có giữ trọn được những điều này không. Không, tôi tự trả lời thế...

6. Tết, ba mua 1 cây mai để trước hiêng nhà, nhìn ngắm mãi nhưng chẳng còn cái rạo rực của tuổi lên 10 nữa. Mẹ kho nồi thịt ngon nhưng nhai mãi, hít hà mãi cũng chẳng thấy cái mùi của tuổi 15, 16. Nhìn thấy bánh tét là dửng dưng, nghe thấy tiếng bánh mứt là ngán, nhìn thấy thịt gà là vái từ xa. Mấy anh em chỉ thích ăn rau, mẹ cười hề hề ''Chúng mày bị điên!'' Chợt nhớ mấy câu thơ của Trần Quốc Thực ''Mẹ ơi chắc mẹ tưởng con tìm được điều gì/ Mà bao ngày con vắng ngõ.''
Read More

17 thg 1, 2017

Chuyện của mẹ


LÀM NGƯỜI TỬ TẾ

Độ này cho đến 25 Tết, mẹ chắc chắn sẽ nhờ tôi chở mẹ đi mua đồ. Bằng một giọng ngọt ngào hơn cả mạch nha khác với mẹ mỗi ngày: "Út lấy xe chở mẹ đi mua đồ nhé!". Và lúc đấy, tôi cũng sẽ rất ngoan ngoãn chở mẹ đi, không quên vòi mẹ mua ít đồ ăn vặt, luôn thế.

Mẹ tôi sẽ đến cửa hàng bán sỉ quen thuộc của cô Thắm. Và mẹ sẽ mua hết thảy là một bao đường to, vài thùng dầu ăn và bột ngọt. Sau đó, cả hai mẹ con sẽ phải khệ nệ chở cả đống đồ đó về đến nhà trong dòng xe tấp nập. Trong cái không khí là lạ rất Tết mà không bản tin dự báo nào bói ra được.

Mẹ tôi không bán những món đồ đó, không nhé! Mẹ sẽ đeo chiếc kính lão cũ ơi là cũ, lỏng vít khiến nó cứ chệch xuống mũi mỗi khi chảy mồ hôi. Mẹ phân những phần đường trong bao ra các bịch nilon 1 kí. Trên chiếc cân cổ lỗ sĩ phai số, có kính đục ngầu. Rồi mẹ sẽ tính khẽ, chai dầu ăn này là cho phòng số 12 mới vào; bịch bột ngọt nọ với chai dầu kia cho phòng số 1 ở lâu nhất...

Mẹ tôi đã làm cái nghĩa vụ... "tri ân khách hàng thân thiết" mà những tưởng chỉ có ở mấy cửa hàng tạp hóa đã được hơn năm năm rồi. . Tiền con trai nợ một xu mẹ cũng đòi mà cho người dưng thì hào phóng thế đấy. Mẹ bảo, tao làm thiện là để đức lại cho mày. Mấy thứ này, với mình hổng có bao nhiêu  nhưng cho người ta thì họ quý lắm. "Kệ đi, người ta nghèo mà con!".

Cái câu "kệ đi blah blah blah" đó, tôi cũng nghe mẹ nói mỗi khi buộc tôi cho pass wifi nhà bên cạnh, mỗi khi có đứa ăn trộm xoài nhà mình và mỗi khi có người cuốn gói đi giữa đêm nợ tiền nhà tiền điện, tiền nước. Cái câu đó, với cái câu "nhịn một chút thì thiệt gì" vận vào người tôi khi nào không hay. Để bao giờ, cũng phải nhẫn nhịn, cũng phải tha thứ và cũng sẵn lòng cho qua với mọi thể loại quá đáng với mình.

Tự dưng thấy mệt mỏi chết mất, buồn chết mất. Mẹ ơi, con cũng đang trọ nhà mẹ đây. Con không muốn đi đâu hết cả, chỉ ở nhà và tử tế như mẹ, được không?
Read More

11 thg 12, 2016

...


Sếp hay đi ngang qua chỗ đám nhân viên làm việc. Sếp lớn nhất trong tất cả các sếp. Sếp đến từng chỗ như thế, bóp vai từng nhân viên để trêu chọc này nọ. Có khi sếp còn "chôm" đồ ăn có trên bàn để ăn nữa. Nhiều người bảo, sếp thế thôi nhưng sếp đang để ý từng thằng một. Đứa nào lười việc sếp biết tổng. Mình mà làm sai thì sếp đè đầu các sếp quản lý mình ra chửi chứ ông ấy cần quái gì chửi tụi mình. Tôi ậm ừ ngẫm nghĩ cũng thật lâu để vỡ lẽ ra một quy tắc ngầm của các sếp lớn. Hóa ra chạy nhảy lung tung như vậy để quản lý chúng tôi cơ đấy. 

Hmmm, nhưng tôi thì chả bao giờ kịp tắt các tab có trên trình duyệt của mình để chỉ mở độc cái word kịch bản chán ngắt trên màn hình. Và gỉa vờ gõ gõ đánh đánh click chuột như một nhân viên mẫn cán đang cật lực làm việc để mang tiền về cho công ty. Tôi cũng hay trễ deadline luôn luôn. Đếch gì sợ ai. Cùng lắm là bị đuổi việc rồi lại sống cảnh thất nghiệp vài ba tháng trời. Nhận vài cái job viết review phim đại loại hay dịch một bài từ trang web nước ngoài. Kiếm vài ba đồng lẻ để trả tiền khách sạn khi đi đàn đúm cùng một ai đó. Đời nhiều lúc cũng chả thiết tha kiểu như thế...
Read More

5 thg 12, 2016

Tình là cái chi chi

Lần đầu tiên sau nhiều tháng qua, tôi mới lại có cảm giác thích ai đó đến như vậy. Cái thứ cảm giác rúng động trong lòng, cái cảm giác tim mình đập thật nhanh và miệng lúc nào cũng mỉm cười khi nhận được tin nhắn của người đó. Tôi đã tưởng không còn xuất hiện trong cuộc đời mình một lần nào nữa.

Đó là một cảm giác thật đặc biệt! Một cảm giác vừa mới mẻ lại vừa như đã cũ mèm. Đó có phải là những rung động thời cấp 2 không? Cái thời bắt đầu của những xúc cảm đầu đời. Khoảng thời gian mà cảm giác thinh thích một ai đó khiến tâm trí cứ lâng lâng trên mây ấy. Khiến con người ta biến đổi, khiến họ một chốc đau lòng một chốc lại sướng rơn lên từng tế bào.

Cứ tưởng gặp được người thương rồi chứ! Còn mang cả ruột gan, blog liết các thể loại đưa cho người ta xem. Kiểu như thả cửa. Này, đây này. Cả cái cuộc đời khốn khổ của tôi ở đây. Toàn bộ cái cuộc sống chó má và môt tình yêu chết tiệt không đầy 3 xu ở đây. Hãy đọc và cảm nhận những gì tôi đã trải qua. Và hãy rũ bỏ một chút lòng thương hại mà cứu rỗi cái cuộc đời này. Hãy đưa tôi lên Đà Lạt. Hãy cưới tôi đi!

Đáng thương thế còn gì. Quý mến thế còn gì. Chết tiệt! Vậy mà hắn chỉ khen tôi viết tốt và một ngày đẹp trời nọ, tâm sự với tôi là đang bắt cá hai tay! Như bạn thân ấy? Ơ tao làm chóa gì muốn làm bạn thân của mày. Tao chỉ cần biết mày còn tay nào để bắt tao nữa không thôi! Tao thích mày, nghe rõ không thánh ạ!!!

Người ta định nghĩa tình yêu thế nào nhỉ? Tôi chỉ cảm thấy tình yêu là một sự lừa phĩnh. Người ta lừa phĩnh lẫn nhau và lừa phĩnh cả chính mình. Họ lừa đối phương rằng họ rất yêu. Và sau lưng thì đi ngủ với một người khác. Họ lừa chính mình rằng họ yêu người kia lắm. Nhưng họ xem vụng trộm như một lẽ hiển nhiên. Một số người khác tự lừa phĩnh bản thân, sẽ chẳng còn yêu ai được nữa. Nhưng đằng sau luôn nung nấu ham muốn được nuốt chửng người tình trong mộng. Như tôi!

Có vẻ tôi khá buồn đấy. Tôi đã tìm đủ mọi lý do để thôi không buồn mấy kiểu thất vọng như vầy nữa. Tôi nghĩ mình không còn trẻ cũng như không phải chưa từng trải qua những bi kịch yêu đương lớn lao hơn thế. Bản thân đã từng được tôi luyện một thứ kinh nghiệm chịu đựng đau đớn ngày này qua tháng khác há chẳng phải cũng dư sức vượt qua cảm giác tệ hại cỏn con này hay sao? Ấy vậy mà tôi vẫn buồn cơ đấy. Buồn quắt queo như một phần nào đó đang lớn lên khỏe mạnh trong sự vun vén của bản thân bất ngờ cháy rụi thành tàn tro. Không một báo trước, không một dấu hiệu. Cứ thế mà tàn đi...

Làm gì tiếp theo đây? Đó là câu hỏi luôn đặt ra trong đầu tôi khoảng thời gian này. Làm gì để thôi chán ngấy cái cuộc sống tàn tạ và đau đớn này. Làm gì để ngưng bản thân mình lao xuống bờ vực chán chường đang chực chờ phía trước. Làm cách nào để bắt đầu trở lại guồng quay vô thường. Không ái ân, không yêu đương, không tan vỡ, không mộng mị. Để bản thân như một chiếc ô, không, một chiếc khiên chống lại mọi sự biến suy, mọi sự đổi thay, mọi tổn thương và ác mộng chực chờ lao vào làm tổn hại đến tôi?

Ừ, thôi viết đến đây thôi dù muốn viết thêm nhiều. Nỗi chán chường, thất vọng, ngán ngẩm đang bủa vây như những con kền kền đói khát chực chờ con mồi kiệt quệ hoàn toàn để đến và xé xác tôi ra. Muốn viết thêm nữa nhưng viết thêm gì. Viết cái gì, viết như thể nào để diễn tả hết tất cả những sự vụ đang diễn ra cục bộ trong cái tâm hồn già nua đầy thương tổn này? Không đủ chất liệu để viết thêm dù trong tâm can này nhiều điều muốn diễn đạt ra.

Hỡi thế nhân, tình là cái chi?
Read More

5 thg 10, 2016

"Chừng nào em lớn như anh, đường tình em sẽ thương ai?"


Một bữa trưa thứ thư tuyệt vời, mẹ tôi ngồi đung đưa võng vừa hát ri ri một bài hát gì đó tôi không nghe rõ. Mẹ tôi rất ít khi hát tình ca vì mẹ hát không hay. Mẹ tôi cũng rất ít khi nghe nhạc hay xem tivi. Dạo gần đây, khi thức đợi cửa chờ tôi về, bà mới bắt đầu xem phim Việt Nam trên đài Thuần Việt. Nhiều lúc tôi cũng thắc mắc không biết mẹ tôi đã làm cách nào để giết thời gian rỗi. Nhưng sau một tháng trời ở nhà vì thất nghiệp, tôi mới vỡ lẽ ra nhiều điều. Mẹ tôi làm gì có thời gian rỗi để mà giết.

Hôm nay tôi nghe mẹ hát thì lạ quá. Mẹ hát gì ấy nhỉ?

- Bây giờ là 14 giờ, chị Năm Yến đang nghe chương trình Quà tặng âm nhạc được phát thanh trên đài "Tiếng nói nhăng răng" Thành phố Hồ Chí Minh. Chị Năm muốn nghe bài gì phát thanh viên Trọng Hiếu sẽ phát tặng cho nghe nè.
- Mày làm điên làm khùng gì nữa đó mày!
- Thì mẹ muốn nghe gì yêu cầu đi con mở điện thoại lên cho nghe. Tự dưng chửi con người ta khùng.
- Mấy bài này cũ xì làm gì có. Mà trên trển (trên mạng) có hôn mạy? Đâu mày tìm bài "Thư tình em gái" thử coi có hôn?

Rồi thì bài hát đó cất lên thật.

"Thư từ thành đô em gửi đi 
Qua miền rừng cao nguyên về anh 
Cao nguyên có còn lạnh vào hồn ? 
Thông reo có còn nhả nhạc buồn?
Bên rừng, bên suối, bên đồi. 
Đô thành còn vui như ngày xưa ? 
Lâu rồi mà anh chưa về thăm 
Cô em gái nhỏ của ngày nào 
Năm nay sắp sửa để vào đời 
Bây giờ đang tập làm thơ"

Mẹ tôi sững người hồi lâu rồi nhẩm theo lời bài hát. Bà như trôi theo thứ giai điệu cũ kĩ đó rồi đi đâu đó men theo mớ kí ức bà đã đánh rơi. Một thoáng, tôi nghĩ, tôi đang không được gặp mẹ tôi trong vài giây đây. Vì có những thứ ngỡ là đã rõ tất cả thì thật ra lại chẳng biết gì. Bài hát này hẳn đã gắn liền với một kỷ niệm nào đó của mẹ tôi...

"Ngày xưa mà em còn nhớ gần 
Anh có hỏi em rằng: 
"Chừng nào em lớn như anh, 
đường tình em sẽ thương ai?" 
Bây giờ thì em cao bằng anh 
Thương thời chẳng thương ai ngoài anh 
Thương anh muốn được làm người tình 
Cho em hết còn buồn một mình 
Như lần em đợi người thương."
Read More

30 thg 9, 2016

Bàn chuyện yêu đương


1. Tôi có nguyên tắc yêu đương của riêng mình. Không riêng gì tình cảm, tôi hầu như luôn đặt ra nguyên tắc cho mọi thứ trong cuộc sống. Một kiểu giới hạn cá nhân. Tôi không thể liệt kê ra hết được những nguyên tắc đó là gì. Mà thú thật, tôi thậm chí còn không biết đến chúng. Chỉ là khi ai đó khiến tôi cảm thấy mình bị xúc phạm thì một trong những nguyên tắc đó lập tức khởi động và chỉ huy toàn bộ hành vi, ngôn từ của tôi một cách mô phạm. 

Ví dụ như hôm trước có người hỏi tôi về mối quen hệ của tôi và người yêu của họ là gì thì y rằng nguyên tắc "không bao giờ được quan hệ với người đã có bồ" lập tức được khởi động. Và dù tôi đã để cho bồ của họ blowjob mình trong toilet trường cách đây 1000 năm trước. Tôi vẫn cố gắng chối bay bảy để giữ mớ tự trọng xạo lồn của mình bằng mớ ngôn từ đạo đức đầy chân tình và thấu hiểu. Cứ như thể là tôi vô tội lắm ý. Và với một giọng điệu biết lỗi thiết tha, tôi vẫn mong rằng mình không phải là nguyên nhân gây ra sự đổ vỡ trong mối quan hệ của họ. Dù thực tâm, tôi cho rằng cố moi móc một việc đã xảy ra trong quá khứ để buộc người khác có trách nhiệm với mất mác hiện tại của mình là một hành vi cực kì quá đáng. 

2. Bạn tôi vừa dính một bể phốt khá to. Bạn trai nó đăng lên group của toàn khoa chỉ trích nặng nề chuyện đào mỏ của nó. Sau đó anh ta đăng những đoạn chat sex giữa hai người lên facebook cá nhân ảo đã add tất cả bạn bè của nó vào và đánh giá nhân phẩm nó. Chuyện thực hư như thế nào tôi không thể bàn luận đúng- sai được. Vì mỗi người làm bất cứ việc gì đều có lí do của nó cả, chúng ta không trải qua thì làm gì có tư cách mà phê bình người khác. 

Tôi chỉ là có một chút lo lắng cho bản thân mình. Liệu với lối sống sai trái này, một ngày nào đó, những điều tốt đẹp tôi đã gầy dựng có đồng loạt chống lại tôi không? Nếu có thì trong hoàn cảnh đó, tôi sẽ phải chuẩn bị tâm thế như thế nào để đón nhận nó đây? Những câu trả lời cứ thế mà bỏ ngỏ. Mặc cho sự lăn tăn trong lòng tôi đang dần biến thành một con sóng dữ.

Dù là thế, trong thời gian này, tôi lại hay vào facebook của chàng trai ẩn danh nọ để đọc tất cả những status kể chuyện tình giữa hai người thưở còn mặn nồng được chàng ta chụp và post lên. Lòng thầm nghĩ ngợi mông lung. Hẳn là phải đa tình lắm mới đau tình như thế. Chàng trai nọ chắc chẳng tiếc gì mớ đồng lẻ chàng bỏ ra cho bạn tôi đâu. Thứ mà chàng ấy đang tiếc nuối và dằn vặt là tình cảm đã bỏ ra cho một người vốn dĩ chả bao giờ xứng đáng với nó. 

3. Những mối tình giữa sếp và nhân viên bao giờ cũng khiến cho người khác ngưỡng vọng nhỉ? Trường hợp tưởng như chỉ xuất hiện trong mấy trang truyện ngôn tình rẻ mạc đã hoàn được up tràn lan trên internet bất ngờ được ập thẳng vào cuộc đời của cô bạn tôi. Trời ạ, sếp nó đang phải lòng nó. 

Rồi một ngày đẹp trời nó đem câu chuyện tình như thơ ra hỏi tôi. Và đây là nội dung cuộc nói chuyện:

- Làm cách nào để người thích mình không thích mình nữa mạy? 
- Tao không biết. Tao chỉ có khả năng khiến người khác thích tao thôi. Mà thường thì tao cũng không biết người đó sao lại thích tao và thích từ bao giờ nữa =))
-  Rồi mày thích lại ha sao?
- Tao không thích ai hết. Tao biết đứa nào thích tao, tao chỉ lợi dụng nó thôi. Tới lúc nó biết thì nó hết thích tao luôn lol
- Tao không xấu bụng như mày được :(
- Ờ! Vậy thì cứ để cho nó thích đi. Mày không đáp lại thì nó cũng chán à. 
- Lúc đó buồn lắm =))
- Nói chung về vấn đề yêu đương, tao thấy đã trải qua đủ rồi. Giờ tao không có nhu cầu nữa nên mấy đứa thích tao thì cứ để tụi nó thích. Đợi đến khi mình có việc cần có khi nó giúp được mình. Mày có thể thấy việc lợi dụng ai đó là bất nhẫn nhưng mà sẽ tới lúc mày thấy việc đó là tất nhiên. Mọi mối quan hệ trên đời này có vẻ như đều hoạt động theo nguyên tắc cho và nhận. Ở một trường suy nghĩ khác, biết đâu người kia đang vui mừng vì đã giúp đỡ được người mà mình thích. Mình tạo cơ hội cho người khác hạnh phúc thì sao lại không làm lol

Sau đó tôi phát hiện, trước giờ tôi sống sai trái vãi ra :))
Read More

27 thg 9, 2016

?


Tôi chỉ đơn giản là một gã trai thích viết luấy huấy vài dòng để dành cho tuổi già. Đơn giản vậy thôi.Và vì tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà của mình (yahoo blog) nên tôi đã chọn các vị làm chốn nương náu. Thế cái shit Liên minh Châu Âu là gì? Https của tôi đã thay đổi như thế nào? Các vị định làm gì đây?

Read More

9 thg 9, 2016

Thù dai


Vừa bỏ hẳn 2 tiếng Facebook này nọ tìm mấy bạn cấp hai, cấp ba cốt để xem các bạn ngày xưa bắt nạt tôi bây giờ trông phát ốm thế nào, lại còn nghe Who's Laughing Now - Jessie J đâm ra càng không nhịn được cười.

Nhìn chung thì tôi bẩn tính thù dai rất buồn phải công nhận thế, ờ nhưng mà lấy cái gì, lấy cái gì bây giờ mà bù đắp cho thương tổn thơ dại nào? Đến tận hè năm trước tôi vẫn còn khóc như mưa mỗi lần nhớ lại dạo ấy, đến tận chiều nay vẫn hỏi Mẹ là: "Mẹ có thấy con nhận thức chậm không?".

Thê thảm thế cơ mà!
Read More

7 thg 9, 2016

Khoai nghe nhạc Thái Thanh


Giờ tôi mới biết danh ca Thái Thanh là mẹ của danh ca Ý Lan. Nghe cái tên Thái Thanh đã rất lâu rồi nhưng gần đây mới bắt đầu nghe đến nhạc của bà ấy. Phát hiện ra Ý Lan là bản sao có vẻ không hoàn hảo lắm của mẹ mình. 

Cá nhân tôi không thích cách hát của cô Ý Lan. Cảm giác cô ấy làm quá không cần thiết và điệu đà một cách gượng ép. Nhưng khi tôi nghe Thái Thanh hát thì lại khác. Mỗi lần bà ấy cất giọng, tôi cứ có cảm giác như giọng ca ấy đã vọng về từ đâu đó rất xa. Khiến người ta cứ muốn lắng tai nghe mãi xem nó đến từ đâu và đã nghe từ bao giờ. Thật hiếm có một giọng ca nào lại khiến tôi nhớ về những ký ức cũ đến như thế... 

Nó gợi tôi nhớ đến khoảng thời gian cách đây rất lâu, lúc tôi còn nhỏ. Nó có phải nó đã phát ra từ cái máy cát sét cũ của nội tôi không? Cái thứ âm thanh lập lòa lắm lúc lại rít lên chói tai vì cuộn băng đã nhão ấy. Khoảng thời gian mà chiếc máy cát sét cũ nội xin từ người bà con ở thành phố mang về là món ăn tinh thần duy nhất của cả gia đình tôi mỗi buổi tối. Ca từ của những bài hát ngày đó có thể tôi không hiểu thấu cho tường tận nhưng cảm giác buồn thiu thỉu lạ kỳ từ giọng ca đó thì tôi thẩm thấu nhanh hơn.


Giọng Thái Thanh còn làm tôi nhớ đến những đêm khó ngủ nằm gối đầu lên tay nội. Ba thì say mèm ngủ ngáy khò khò còn mẹ thì phải thức trắng đêm ngoài nhà sau canh heo trở dạ. Giữa tiếng côn trùng kêu ri ri là tiếng hát đó cất lên da diết. Giữa làm gió từ chiếc quạt tay nội thổi mát từng đợt buồn hiu là hơi ấm bà tỏa ra dìu dịu. Đó là khi tôi nấp mặt vào lòng nội cố ngủ để ngăn dòng nước mắt khóc nhè đòi mẹ vào giỗ giành không thành đây mà.

“Trả hết cho người, cho người đi, 
trả hết cho ai, ngày tháng êm trôi, 
đường ta đi , trời đất yên vui, 
rừng nắng ban mai, đường phố trăng soi, 
trả hết cho người, cho người đi. 
Trả hết cho ai, 
trả những chua cay,
 ngày chia tay, lặng lẽ mưa rơi,
 một tiếng thương ôi, gữi đến cho người, 
trả hết đôi môi giựơng cười…”

Tôi đã nghĩ tôi không nhớ gì về những năm tháng đó nữa. Nhưng khi nghe giọng hát của cô Thái Thanh, tôi nhớ rất nhiều. Cái giọng ca đó thật đặc biệt. Có ai công nhận với tôi thế không?
Read More

31 thg 8, 2016

...








Bạn à, mình chẳng muốn gì hơn là bạn hãy giữ người yêu của mình cho thật tốt. Đừng để nó quấy rầy mình nữa. Phiền chết đi được!
Read More

19 thg 8, 2016

Nói xấu mẹ

  • Chuyện 1
Mẹ đi công chuyện. Tôi ở nhà thì có người đến thu tiền nước. Mẹ tôi bỏ tiền trong một cái ly để tít gốc trong của cái tủ. Tiền lẻ (tờ 200, 100 và 50 ngàn) mẹ xếp dọc quấn dây thun, tiền chẵn (những tờ 500 ngàn) mẹ gấp lại quấn dây thun. Tôi vốn không hề biết có 2 loại tiền trong cái ly đó. Bởi vậy khi tôi mò tay vào lấy tiền thì đụng vô xấp tiền lẻ trước. Mà kiểu lấy ra rồi đếm thấy đủ thì mang ra trả tiền nước thôi chứ có cần thiết phải biết trong đó còn có xấp tiền chẵn để mà phân vân đâu. 

Mẹ về, chửi như tát nước vô mặt. Nào là tiền lẻ để trả tiền công cho thợ phải đi đổi cực khổ mới có blah blah blah. Nào là mày không bao giờ làm gì ra trò blah blah blah. Không biết đóng tiền thì để tao về tao đóng không ai mượn mày blah blah blah. 

Ơ, wtf, không đóng để bị cắt nước chắc tôi sống yên?

Thế là hai mẹ con cãi nhau.

  • Chuyện 2
Đồ cắt móng tay mà mẹ tôi cất tít trong tủ, chồng lên thêm mớ giấy tờ các loại. Tôi cần dùng hỏi mẹ:
- Mẹ ơi đồ cắt móng tay để ở đâu?
- Tao để ở trong tủ.
*mở tủ*
- Không có mẹ ơi!
- Mài đuôi hả? Tao để ở ngăn thứ hai, sát vách tủ phía bên trái. *quát lớn*
*lục lạo* *run* *lục lạo*
Lần này không dám hỏi nữa nhưng vẫn tìm không thấy. Bất ngờ mẹ gằng giọng hỏi:
- CÓ CHƯAAAAA?
*run* *lo lắng*
- Mẹ để ở đâu con không thấy @@ *nói lí nhí*
- Mày ăn quần hay cái gì mà ngu quá vậy. Tao chỉ rõ ràng vậy mà mày không thấy. Sao tao để chai Sting ở chỗ nào mày cũng thấy hết vậy. Tao lại mà kiếm được thì mày tính giề với tao? Tính giề với tao hả? *vừa chửi vừa đi lại gần tủ*

Thế là hai mẹ con cãu nhau.

Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena