16 thg 4, 2013

Xương rồng

Trưa nay ra ngõ giật mình
Xương rồng lăn lốc thình lình nở hoa
Xương rồng này là xương rồng của ta
Ra hoa ngay cả chả chăm sóc gì...




Read More

Châu Đốc





Read More

Cởi trần

Đặc quyền của con trai là được thoải mái cởi trần vậy tội vạ gì phải mặc áo? :))
Read More

14 thg 4, 2013

Ngày trăng khuyết

Moon is high
Sky is blue
I am here
Where are you?
...

Bầu trời hôm nay đầy sao, ra ngoài vào giờ này thật là tuyệt. Mặt trăng không sáng trong vành vạnh như những đêm rằm, nó treo trên cao một cách rất an yên với hình dáng của một nụ cười. Điểm xuyết cùng nó là những ngôi sao lấp la lấp lánh trông như chiếc áo dài đính cườm của mẹ tôi mặc đi trong nắng.

Đang dạy những thức tiếp theo của phân đoạn 2 bài Công phu phến, thầy giáo trẻ hô thật to:

- Sao băng kìa!- Rồi hếch mặt về phía bầu trời trước mắt

Tôi ngước lên nhìn, một đóm sáng xẹt ngang qua bầu trời. Mỏng manh và chớp nhoáng. 

Ai đó trong đám người may mắn cùng nhìn thấy hô to:

- Cầu nguyện đi!

Chẳng ai trong số chúng tôi làm theo, không ai tin vào một chuyện bia đặt về những phép mầu nhiệm. Nó không có thật!

Tôi mơ màng ngẫm nghĩ về dòng đời của ngôi sao băng đó. Trong vạn triệu ngôi sao hàng ngày vẫn lấp lánh trên dãy ngân hà, chẳng ai biết đến sự có mặt của nó. Để đến khi lóe lên trong đêm tối kết thúc một quá trình tồn tại dài ngoằng cũng cần người có duyên mới nhìn thấy. 

Ngẫm lại đời mình, tôi không bằng một ngôi sao. Chẳng lấp lánh sáng ngời mà le lói như một ngọn đèn sắp tàn lụi giữa một khoảng không gian tối tăm mờ mịt đầy gió. Tôi không tắt được cũng không thể sáng thêm lên, cứ chập chờn sáng rồi chập chờn như sắp tắt. Chờ đợi một bàn tay chở che, một bàn tay bao quanh để được sáng một cách trọn vẹn nhất thì dẫu có phụt tắt ngay sau đó cũng toại nguyện...

Read More

13 thg 4, 2013

Có quà từ Angola

Chúng ta trở về trên con đường, mà biết không cách nào có thể đi lại từ đầu.
...
Đừng cười, đó là một đất nước đáng yêu với những con người khác màu da. Tôi chưa từng được đến đó nhưng Nexuba bạn tôi thì đang ở đó. Tôi không hay hỏi cậu về việc cậu đang làm ở đất nước xa lạ nằm tận Phi châu nhưng Nexuba có vẻ thích ở đó với một cơ ngơi do cậu làm chủ. Bạn tôi hạnh phúc thì tôi cũng hạnh phúc.

Suýt nữa thì tôi đã để lỡ mất món quà của mình nếu như không phải vào phút giây rảnh rỗi nhất đời tôi lọ mọ đăng nhập vào hộp mail cũ. Có quà từ Angola! Có quà từ Nexuba! Thật là tuyệt! Tôi thấy mình tội lỗi vì đã bỏ rơi cậu bạn đáng yêu ở một nơi xa xôi và phắn đi mất mà không để lại địa chỉ để bắt nhịp liên lạc với nhau.

Mail gửi từ tháng 7 năm 2012, đúng ngày tôi thi đại học, trong mail bạn tôi chẳng viết gì nhiều chỉ là vài dòng chữ kèm theo một bức ảnh...

Chắc hẳn, Nexuba của tôi vẫn nghĩ rằng tôi sẽ theo nghiệp nhà giáo, gõ đầu những đứa trẻ ở một vùng đất xa xôi nào đó như tôi đã bộc bạch với cậu. Nhưng tiếc là tôi đã rẽ theo hướng khác, tiếc là tôi đã không có dũng cảm để tiếp tục cái ước mơ rồ dại của mình. Tôi là một thằng mất dạy, bại hoại tâm hồn sao tôi có đủ khả năng để dạy những đứa trẻ, những thiên thần của thế giới này cơ chứ. Chết tiệt, tôi không làm được!

Bức ảnh này thật đẹp, thật lòng đấy! Nó làm tôi nhớ mình của ngày xưa quá, nhớ cái ước mơ trở thành một thầy giáo vùng cao và tôi cũng thấy nhớ Nexuba, anh bạn của tôi nữa...

Read More

11 thg 4, 2013

Trích



"Ba câu cần nói khi muốn cắt đứt: “anh bỏ em”, “giữa đôi ta thế là hết” và “anh không yêu em nữa”. Chừng nào ba câu này còn chưa được nói ra thì chừng ấy mọi thứ đều có thể vãn hồi. Ta cứ cãi vã nhau bao nhiêu tùy thích, cứ rủa nhau bằng đủ thứ tên trên đời. Ngày mà ba câu này được nói ra mọi thứ mới thực sự chấm dứt; ba câu này tạo ra hiệu ứng cái ngàm ; không thể quay ngược trở lại nữa. Đó cũng giống như những từ khóa tạo ra một ngõ cụt: những “Vừng ơi đóng lại” trong tình yêu."


(Kẻ ích kỷ lãng mạn, Frédéric Beigbeder, Phùng Hồng Minh dịch)

Read More

Một câu chuyện từ Phật

Đa số chúng ta có cái tật nghe người nói không tốt về mình qua miệng người thứ hai, thứ ba, thì tìm phăng cho ra manh mối để thọ nhận rồi nổi sân si phiền não: đó là kẻ khờ, không phải người trí.
...

Một lần, Phật đi giáo hóa vùng Bà La Môn, Các tu sĩ Bà La Môn thấy đệ tử của mình đi theo Phật nhiều quá, nên ra đón đường Phật chửi...
Phật vẫn đi thong thả, họ đi theo sau chửi. Thấy Phật thản nhiên làm thinh, họ tức giận, chặn Phật lại hỏi:
- Cù-đàm có điếc không?
- Ta không điếc.
- Ngài không điếc sao không nghe tôi chửi?
- Này Bà la môn, nếu nhà ông có đám tiệc, thân nhân tới dự, mãn tiệc họ ra về, ông lấy quà tặng họ không nhận thì quà đấy về tay ai?
- Quà ấy về tôi chứ ai.
- Cũng vậy, ông chửi ta, ta không nhận thì thôi.
Người kêu tên Phật chửi mà Ngài không nhận. Như vậy mới thấy những lời cuồng dại của chúng sanh Ngài không chấp không buồn. Còn chúng ta, những lời nói bóng, nói gió ở đâu đâu cũng lắng tai nghe, để buồn để giận. Chúng ta do mê muội, chỉ một lời nói nặng nói hơn, ôm ấp mãi trong lòng, vì vậy mà khổ đau triền miên. Chúng ta tu là tập theo gương Phật, mọi tật xấu của mình phải bỏ, những hành động lời nói không tốt của người đời, đừng quan tâm. Như thế mới được an vui.
Trong kinh, Phật ví dụ người ác mắng chửi người thiện, người thiện không nhận lời mắng chửi đó - thì người ác giống như người ngửa mặt lên trời phun nước bọt, nước bọt không tới trời mà rơi xuống ngay mặt người phun. Thế nên có thọ nhận mới dính mắc đau khổ, không thọ nhận thì an vui hạnh phúc. Từ đây về sau quí vị có nghe ai nói gì về mình, dù tốt hay xấu, chớ nên thọ nhận thì sẽ được an vui.
Tuy có chướng duyên bên ngoài mà chúng ta biết hóa giải, không thọ nhận, đó là tu. Không phải tu là cầu an suông, mà phải có người thử thách để có dịp coi lại mình, đã làm chủ được mình chưa. Nếu còn buồn giận vì một vài lí do bất như ý bên ngoài - Đó là tu chưa tiến.
Đa số chúng ta có cái tật nghe người nói không tốt về mình qua miệng người thứ hai, thứ ba, thì tìm phăng cho ra manh mối để thọ nhận rồi nổi sân si phiền não: đó là kẻ khờ, không phải người trí.
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena