Nó giống như một sợ dây treo cổ càng vùng vẫy càng thít chặt. Tôi chẳng có gì thậm chí là một ngọn cỏ để chống đỡ. Tôi thấy ngạt thở. Tôi mong ai đó có thể giúp mình nhưng chẳng có ai. Tôi cô đơn. Tôi muốn thét lên cho ai đó biết rằng tôi cô đơn nhưng miệng chẳng buồn mở ra. Cô họng tôi nghẹn cứng không thể cất lên được dù chỉ một thanh âm. Sâu thẳm trong lòng tôi như có cái gì đó đang bị giam chặt. Nó muốn thoát ra nhưng không được. Nó đang kêu gào, rất lớn nhưng chỉ mình tôi nghe thấy:
Tôi thề rằng mình đã nhìn thấy một con đom đóm trên trần nhà tối ôm hôm đó. Lúc tôi đã trần trụi và bị quấn lấy bởi một cơ thể của Win. Tôi thấy một đóm sáng xanh nhấp nháy đơn độc. Tôi thấy một vệt sáng mệt mỏi rồi tắt lịm. Tôi nhắm mắt rồi mở mắt. Lòng nhủ thầm mà sao thành tiếng. "Nó đã vào nhà bẳng cách nào?". Và rồi bị một bàn tay mạnh mẽ trấn áp, cùng một lời cáu bẳn:
- Đừng có tập trung vào nó nữa!
Tôi đã tưởng như thể việc mặc lại quần áo thật sự phức tạp nếu như phải cởi nó ra. Tôi mệt mỏi. Tôi không cảm thấy hứng thú gì với những việc này và sự hưng phấn dường như đã tuyệt chủng từ lâu. Tôi không muốn bất kì ai động vào cơ thể mình. Mơn trớn. Tôi cảm thấy đau như thể mỗi cái chạm sẽ làm da tôi rách toạt ra vậy. Những nụ hôn thì như kim châm vào từng cơ thịt. Và những lời âu yếm hóa thành thứ kinh kệ cầu siêu khủng khiếp. Nhưng thật ra chẳng có điều gì trong những thứ ấy xảy ra. Tôi đã quen với việc nằm phơi thây ở đấy hoàn thành nhiệm vụ của mình và cố nắn nót ra một tí hưng phấn. Vậy thôi...
Tôi nói dối đấy! Đó là phần người còn sót lại trong tôi đang gào thét phân trần. Nó thanh cao mà và tôi cho nó thanh cao. Nó giống như một đức cha "đồng trinh" cho rằng tình dục là một thứ gì đó cực kì nhơ nhuốt. À, nó nói đúng. Cứ cho là vậy. Nhưng con thú hoang trong người tôi bắt đầu lồng lộn lên. Làm quái gì phải cực khổ kìm hãm bản thân như vậy. Khoái cảm chẳng phải là thứ cảm giác của thiên đường hay sao? Người ta suốt đời vẫn hằng mong rằng mình sẽ được đến với thiên đàng. Vậy thì mỗi ngày làm quen với cảm giác ở chín tầng mậy để đỡ phải bỡ ngỡ chả tốt hơn sao?
Tôi nhớ chơi vơi lúc mình còn "trinh". Con trai làm đếch gì có khái niệm trinh tiết. À, tức là lúc tôi còn đỏ bỏng mặt lên khi ai đó nhắc đến một sự vụ nào đó khơi gợi dục cảm. Lúc khuôn mặt tôi biến mất như một trận mưa rào mà mặt đất ráo hoảnh, tôi đã chẳng còn thấy bất ngờ nữa. Tôi thấy tiếc, một chút nhưng rồi lại thôi. Tôi thấy mình đã trả giá rất đúng và hợp lý để mang về một trải nghiệm mang tầm cỡ lớn lao. Tôi đã đánh đổi sự ngây ngô của mình để lấy phần trưởng thành còn sót lại. Tức là tôi đã lớn, đã đủ lớn để lên kế hoạch cho một vụ mây mưa xả láng. Đủ lớn để làm chủ mình và làm tình với ai mà tôi muốn. Đủ lớn, đủ nếm trải để chết đi mà chẳng cần bận tâm tiếc nuối.
Tôi thấy thích con đom đóm nọ. Không hiểu sao tôi lại có một sự lưu luyến với nó đến như vậy. Có lẽ bởi vì đã lâu tôi không nhìn thấy đóm đom. Hoặc vì nó đã xuất hiện trong đêm tối đúng vào lúc tôi cô đơn nhất trần đời. Khi tôi không nhìn thấy bất kì thứ gì ngoài trừ bóng đêm dày đặc và tiếng hơi thở con người...
Dù bạn có cố phủ nhận tất cả thì cũng chẳng thể phủ nhận được rằng, nụ hôn là khởi nguồn của mọi sự phức tạp trong một mối quan hệ vốn dĩ đã chẳng hề đơn giản. Đừng có cố cãi chày cãi cối rằng đó chỉ một cái chạm hờ phớt qua chẳng mang một tẹo ý nghĩa gì. Vì rằng sự dính dấp của hai chiếc môi xa lạ đã tố cáo sự giao thoa vô thức giữa hai tâm hồn. Một cái hôn, nào chỉ đơn giản chỉ là chạm môi vào nhau.
Người hướng nội như tôi kiểu
-
Khi đêm về, nằm trên chiếc giường êm ấm, quay sang trái dưới nền nhà thấy
Méo nằm ngủ cuộn tròn, kiểu phụng phịu trên tấm thảm mà tôi dày công sáng
tạo....
" Gọi thầm Đà Lạt thơm trong miệng" ( M.V.P)
-
https://www.youtube.com/watch?v=IJb9bepEACg
Bài hát ngắn ngủi nhất trần gian nên nó được quyền lặp đi lặp lại suốt đêm.
Suốt đêm làm ra một phát giác. Tô...
Tháng năm của tớ
-
Tháng năm của tớ cũng giống tháng tư, giống tháng ba và chẳng giống những
tháng trước nữa.
Tháng năm bận như quỷ? Bận nên lúc làm việc chẳng kiêng dè thận ...
Cuộc đời thực hơn khi em là riêng em
-
Điều nổi bật anh quan sát được trong cuộc sống của chính mình vài năm trở
lại đây là: càng ngày mọi thứ càng trở nên rõ nét, mỗi ngày đều có hoạt
động của ...
Cô hai của tui
-
Cô hai ơi, tui thương cô quài tui chịu hổng nổi cô ơi. Mai mốt cô lớn rồi
cô hỏng có ở gần tui nữa rồi cái lổ mũi tui nó để làm gì nữa cô hai. Cô hai
hứa ...