Tôi từng ước được sống cùng người tôi yêu. Cùng ở chung một căn nhà, cùng ăn một bữa cơm, cùng làm những việc mà một gia đình thật sự đều sẽ làm. Tôi đã hoạch định cả một tương lai phía trước cùng người ấy. Những nỗi đau sẽ cùng nhau sẻ chia, những nỗi hạnh phúc sẽ cùng nhau nhân lên gấp bội. Tôi đã từng tin rằng suốt phần đời còn lại sẽ không phải nghĩ suy. Xem... sáng nay thức dậy sẽ có ai bên cạnh mình; trưa đến ai sẽ cùng ăn; chiều buông ai sẽ ngồi cạnh nghe mình tỉ tê bao chuyện và tối về sẽ vùi đầu vào hơi ấm của ai mà ngủ ngon lành.
Tôi đã từng chắc rằng, bản thân mình sẽ hạnh phúc. Chắc rằng đã chọn đúng người để ở cạnh bên. Chắc rằng cuộc đời phía trước có chông chênh cách mấy cũng sẽ có người nắm tay cùng tiến bước. Tôi đã từng chắc rằng, hơn 7 tỉ người ngoài kia cuối cùng tôi cũng đã tìm được một người là của riêng tôi, của riêng mỗi tôi thôi. Tôi đã từng chắc như thế đấy cho đến khi người ấy nói về tương lai của mình. Một tương lai không có tôi...
Buồn không ấy à? Có, buồn như biết mình đã chết.