Điều duy nhất khiến tôi cứ buồn đau mãi về một mối tình tan vỡ. Đó không phải là tôi không còn yêu, cũng không phải vì tôi không tốt mà chỉ bởi vì tôi là con trai.
5 thg 3, 2015
28 thg 2, 2015
Buồn như biết mình đã chết
Tôi từng ước được sống cùng người tôi yêu. Cùng ở chung một căn nhà, cùng ăn một bữa cơm, cùng làm những việc mà một gia đình thật sự đều sẽ làm. Tôi đã hoạch định cả một tương lai phía trước cùng người ấy. Những nỗi đau sẽ cùng nhau sẻ chia, những nỗi hạnh phúc sẽ cùng nhau nhân lên gấp bội. Tôi đã từng tin rằng suốt phần đời còn lại sẽ không phải nghĩ suy. Xem... sáng nay thức dậy sẽ có ai bên cạnh mình; trưa đến ai sẽ cùng ăn; chiều buông ai sẽ ngồi cạnh nghe mình tỉ tê bao chuyện và tối về sẽ vùi đầu vào hơi ấm của ai mà ngủ ngon lành.
Tôi đã từng chắc rằng, bản thân mình sẽ hạnh phúc. Chắc rằng đã chọn đúng người để ở cạnh bên. Chắc rằng cuộc đời phía trước có chông chênh cách mấy cũng  sẽ có người nắm tay cùng tiến bước. Tôi đã từng chắc rằng, hơn 7 tỉ người ngoài kia cuối cùng tôi cũng đã tìm được một người là của riêng tôi, của  riêng mỗi tôi thôi. Tôi đã từng chắc như thế đấy cho đến khi người ấy nói về tương lai của mình. Một tương lai không có tôi...
Buồn không ấy à? Có, buồn như biết mình đã chết.
26 thg 2, 2015
"Nếu anh cưới, buồn không?"
Tựa đầu tôi lên ngực
Tay vuốt ve tóc hiền
Đầu mới gọi còn ướt
Thoảng một mùi an yên
Rồi bỗng nhiên anh hỏi:
"Nếu anh cưới, buồn không?"
Xong, đặt lên tóc mượt
Nụ hôn anh, mênh mông...
Bờ ngực của đàn ông
Rắn như là đá tảng
Khẽ khàng tôi đáp lãng
Buồn chứ làm sao không
Một đời người mênh mông
Tìm được nhau quá khó
Để yêu càng khó nhọc
Nói "không" có được không?
[26.02.2015]
24 thg 2, 2015
Thì chịu thôi chứ biết làm sao bây giờ?
- Anh về Tết có vui không?
- Ngủ là chủ yếu nhóc à.
- Có anh Hai và chị Ba về không anh?
- Có, chị Ba mùng 3 mới về. Có hai đứa nhỏ lém lắm còn anh Hai thì chuẩn bị sinh thêm đứa thứ hai.
- Về có ai thúc cưới không?
- Có
- Vậy thì... cưới đi.
- Em có buồn không? (thì thầm)
- Thì chịu thôi chứ biết làm sao bây giờ...
11 thg 2, 2015
How long will you love me?
Chuyện tình cảm đối với mình quả thật rất mơ hồ và niềm tin thì thách giá nên không mua nổi. Một ngày 24h, một tuần 7 ngày chẳng thể nào biết được đối phương làm gì và nghĩ gì mà cũng đâu thể cứ chốc chốc lại gọi điện nhắn tin nhau. Cả vợ chồng sống chung một nhà cũng còn nọ kia thì huống hồ gì người tình xa xôi đôi ba lần gặp mặt.
Ai gặp mình đều hỏi liệu đã có người yêu chưa còn mẹ thì lâu lâu lại chất vấn nghi ngờ. Mình chỉ đáp lại bằng nụ cười nhẹ hoặc phủ nhận khẽ khàng. Bởi vì mình sợ...
Gần 2 năm quen nhau, phải đến n lần chia tay rồi hàn gắn lại. N lần buồn đau thống khổ và cũng n lần tập quen dần với việc rồi người kia sẽ bỏ đi bất chợt. Đến cuối cùng bản thân cũng giống như những con tin của bọn IS, có quá nhiều lần tập dợt để chết. Nhiều đến nỗi khi bị giết thật trên gương mặt chỉ còn lại sự vô cảm bất lực. Người kia rồi sẽ còn yêu mình trong bao lâu nữa?
6 thg 2, 2015
:(
Ngày xửa ngày xưa, vào một dịp cuối năm nọ, mẹ gọi cậu bé Khoai Tây lại và ra lệnh tổng dọn dẹp những hộp cát tông đựng tập sách cũ không dùng nữa của cậu. Bạn nhỏ ậm ừ mà vẫn chưa làm được. Cha mẹ ơi, cái vỏ bao cao su năm nào mình giấu một trong những cái hộp đó giờ biết phải làm sao? ==!
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)


.jpg)

.jpg)
.jpg)
.jpg)
