13 thg 3, 2015
7 thg 3, 2015
Gốc tối
Hồi nhỏ, những lúc giận ai đó hoặc tủi thân, mình thường chui vào một góc giường, chùm chăn lên và khóc một trận ngon lành. Khóc xong rất mệt, thế là xoãi chân, úp mặt ngủ một giấc, tỉnh dậy những giận dữ, buồn bực mười phần tan tám chín. Hình như hội trẻ con đứa nào cũng thế, đều có một cái góc bí mật để chui vào trốn, để khóc cho trôi sạch hoặc gặm nhấm hết những nỗi buồn be bé, khi ra khỏi buồn phiền đều đã được bỏ lại sau lưng
Lớn lên, mình muốn tìm một chỗ để giấu những thứ mình không muốn giữ, không muốn mang vác theo, vậy mà một góc tối nhỏ ấy, xem ra cũng rất khó tìm. Người lớn tưởng được sống riêng tư tự chủ hơn, nhưng thực ra, cuộc sống của họ như phim nhựa chiếu tự do giữa chợ, ai cũng có thể xem, ai cũng có quyền bình phẩm, ai cũng tò mò
Mình cũng nhận ra, bởi trái tim bây giờ không còn thuần khiết, bởi đầu óc họ toan tính quá nhiều, họ cũng khó rũ bỏ buồn phiền hơn . Ngay cả khi đã có một góc tối thật sự riêng tư, rất nhiều người lớn đã không còn có thể khóc ngon lành một trận, ngủ một giấc dài sâu để sáng mai lại tươi mới hiền vui như cũ. Cái góc tối của họ được đặt vào trái tim nhỏ bé mang đi khắp chốn, không phải là nơi họ có thể trốn vào, mà là nơi họ cất đi những nỗi buồn đóng chặt
Mình tin ai cũng cần một góc tối, bởi ai mà không cần một nơi để chui vào co chân ngồi khóc hay trút bỏ những buồn phiền chỉ mình biết với mình
Góc tối của mình, bạn giấu ở đâu?
5 thg 3, 2015
28 thg 2, 2015
Buồn như biết mình đã chết
Tôi từng ước được sống cùng người tôi yêu. Cùng ở chung một căn nhà, cùng ăn một bữa cơm, cùng làm những việc mà một gia đình thật sự đều sẽ làm. Tôi đã hoạch định cả một tương lai phía trước cùng người ấy. Những nỗi đau sẽ cùng nhau sẻ chia, những nỗi hạnh phúc sẽ cùng nhau nhân lên gấp bội. Tôi đã từng tin rằng suốt phần đời còn lại sẽ không phải nghĩ suy. Xem... sáng nay thức dậy sẽ có ai bên cạnh mình; trưa đến ai sẽ cùng ăn; chiều buông ai sẽ ngồi cạnh nghe mình tỉ tê bao chuyện và tối về sẽ vùi đầu vào hơi ấm của ai mà ngủ ngon lành.
Tôi đã từng chắc rằng, bản thân mình sẽ hạnh phúc. Chắc rằng đã chọn đúng người để ở cạnh bên. Chắc rằng cuộc đời phía trước có chông chênh cách mấy cũng sẽ có người nắm tay cùng tiến bước. Tôi đã từng chắc rằng, hơn 7 tỉ người ngoài kia cuối cùng tôi cũng đã tìm được một người là của riêng tôi, của riêng mỗi tôi thôi. Tôi đã từng chắc như thế đấy cho đến khi người ấy nói về tương lai của mình. Một tương lai không có tôi...
Buồn không ấy à? Có, buồn như biết mình đã chết.
26 thg 2, 2015
"Nếu anh cưới, buồn không?"
Tựa đầu tôi lên ngực
Tay vuốt ve tóc hiền
Đầu mới gọi còn ướt
Thoảng một mùi an yên
Rồi bỗng nhiên anh hỏi:
"Nếu anh cưới, buồn không?"
Xong, đặt lên tóc mượt
Nụ hôn anh, mênh mông...
Bờ ngực của đàn ông
Rắn như là đá tảng
Khẽ khàng tôi đáp lãng
Buồn chứ làm sao không
Một đời người mênh mông
Tìm được nhau quá khó
Để yêu càng khó nhọc
Nói "không" có được không?
[26.02.2015]
24 thg 2, 2015
Thì chịu thôi chứ biết làm sao bây giờ?
- Anh về Tết có vui không?
- Ngủ là chủ yếu nhóc à.
- Có anh Hai và chị Ba về không anh?
- Có, chị Ba mùng 3 mới về. Có hai đứa nhỏ lém lắm còn anh Hai thì chuẩn bị sinh thêm đứa thứ hai.
- Về có ai thúc cưới không?
- Có
- Vậy thì... cưới đi.
- Em có buồn không? (thì thầm)
- Thì chịu thôi chứ biết làm sao bây giờ...
11 thg 2, 2015
How long will you love me?
Chuyện tình cảm đối với mình quả thật rất mơ hồ và niềm tin thì thách giá nên không mua nổi. Một ngày 24h, một tuần 7 ngày chẳng thể nào biết được đối phương làm gì và nghĩ gì mà cũng đâu thể cứ chốc chốc lại gọi điện nhắn tin nhau. Cả vợ chồng sống chung một nhà cũng còn nọ kia thì huống hồ gì người tình xa xôi đôi ba lần gặp mặt.
Ai gặp mình đều hỏi liệu đã có người yêu chưa còn mẹ thì lâu lâu lại chất vấn nghi ngờ. Mình chỉ đáp lại bằng nụ cười nhẹ hoặc phủ nhận khẽ khàng. Bởi vì mình sợ...
Gần 2 năm quen nhau, phải đến n lần chia tay rồi hàn gắn lại. N lần buồn đau thống khổ và cũng n lần tập quen dần với việc rồi người kia sẽ bỏ đi bất chợt. Đến cuối cùng bản thân cũng giống như những con tin của bọn IS, có quá nhiều lần tập dợt để chết. Nhiều đến nỗi khi bị giết thật trên gương mặt chỉ còn lại sự vô cảm bất lực. Người kia rồi sẽ còn yêu mình trong bao lâu nữa?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)