1 thg 9, 2012

Bệnh



Ngày đầu tiên của tháng 9 đang chậm rãi trôi qua, rất nhiều người đang lên kế hoạch cho những kì nghỉ dài trước mắt. Tôi nằm thu lu trong căn phòng của mình, chẳng làm gì chỉ chờ cho cơn sốt chóng qua mau...


Cái chân của tôi có vẻ nặng hơn là tôi tưởng, tôi chẳng còn đi lại nhanh nhẹn được nữa, chân vẫn sưng to và chẳng còn phân biêt được đâu là mắt cá chân phải đâu là chỗ sưng. Hôm qua, chính cái chân này đã được diện kiến bác sĩ, ông ta chẳng nói gì cả chỉ nhìn nhìn, rờ rờ và hí huấy viết vào cuốn sổ thông tin cá nhân của tôi rồi ban cho tôi một đống thuốc bắt về nhà uống. Anh trai tôi lo lắng đề nghị, nếu như tôi thấy không ổn lắm, anh sẽ mua cho tôi một búp măng. Đúng là chỉ còn thiếu cái nước đó thôi, món "chân giò hầm măng" ăn mừng ngày lễ Quốc Khánh thì hết sảy.

Đêm qua tôi lên cơn sốt, chung quy cũng là do cái chân quỷ tha ma bắt này hành mà ra cả. Sáng nay tỉnh giấc, cổ họng rất đau và trán thì nóng hỏi. Tôi không thể bước xuống khỏi giường được và cũng không muốn. Mệt mỏi xâm chiếm lấy cơ thể tôi, cơn nhức đầu cũng nhân cơ hội đó mà tung hoành. Tôi giờ như một cọng bún thiu, mềm oặt chả còn sức sống. Rõ ràng, đón chào một tháng mới với tình cảnh và tinh thần như thế này thì thật là tệ hại.

Hôm qua có ai nhìn thấy mặt trăng màu xanh không? Tôi đã cố lếch cái chân đau ra ngắm nghía sự kiện độc đáo đó nhưng công cóc, trời đen thui và mưa thì cứ chực chờ đổ xuống. Thôi thì chờ 3 năm nữa vậy!

P.S. Ngoài gia đình tôi ra, không có bất kì ai chú ý đến tình trạng của tôi hiện giờ. Một kiểu vô tâm tàn nhẫn. Tôi cũng chẳng lấy làm lạ, tình hình như thế này, thì không thể chết được đâu mà phải hỏi thăm...
Read More

31 thg 8, 2012

Tôi đang cố chờ một cơ hội ghé qua...



Tôi cố không nhìn vào tờ lịch đang treo trên tường và tự dối lòng mình rằng cơ hội sẽ đến với tôi vào một ngày đẹp trời của tháng 9... 


Vào những ngày này, tôi hay ngồi một mình trong căn phòng trống, đọc đi đọc lại tiểu sử của Abraham Lincoln và cố gắng không để mình chìm đắm trong những con chữ ngọt ngào của Marc Levi. Tôi tìm cho mình một quyển sách khác với một cái tên sách hoàn toàn xa lạ và tên tác giả cũng lạ nốt nhằm tìm cho mình một cảm xúc mới mẻ hơn. Một tháng vừa qua, tôi đã ngốn ba cuốn sách dày và không biết bao nhiêu trang báo mạng, ngắm nhìn Thế giới bên ngoài thay đổi, hỗn độn và xấu đi từng ngày . Việc phải ngồi bó giò chờ đợi khiến tôi lo lắng và khó chịu.

Vẫn còn nhớ trong lần làm bài thi quyết định số phận cuộc đời mình tôi đã hí huấy viết vào nháp những dòng chữ này: Có những thằng ngu mới ngồi chờ cơ hội đến với mình lần thứ hai, kẻ khôn ngoan là kẻ biết tự tạo cơ hội cho cuộc đời mình. Ôi trời, chữ thì vẫn là chữ, cuộc sống thật phức tạp hơn việc viết ra nó nhiều mà tờ nháp ấy cũng đã bị tịch thu trước lúc tôi bước ra khỏi phòng khi giám thị thông báo đã hết 2/3 thời gian. Bài thi chưa làm hết sức mình. Kết quả thảm hại chưa từng có.


Tôi đã lên sẵn những kế hoạch rất chi tiết những bước tiếp theo tôi phải làm gì nếu chẳng may con đường tôi đang đi không chấp nhận bước chân của tôi nhưng tôi vẫn cố ngồi chờ xem cơ hội có đến với mình một lần nữa hay không. Một kiểu há mồm chờ sung rụng ấy mà. Phì cười, hóa ra tôi cũng là một thằng ngu chứ có khác chi ai.

Mắt cá chân của tôi đột nhiên sưng lên rất to, đi lại thật tình là một thử thách. Nó khiến tôi lười đi ra ngoài hơn và dung dưỡng cho sở thích ngủ mọi lúc mọi nơi của mình. Tôi đề nghị với mẹ cho tôi mua một cái cây chống 3 chân đi cho dễ nhưng chưa đến dứt câu mẹ đã quát lên rồi. Sáng nay ngồi chống tay ăn tô mì chay, mẹ cười hô hố rồi bảo tôi giống một thằng "xì ke". Mẹ tả tôi như một ổ rôm khô tơi tả vì bị gà bới với cái đầu bù xù, tay chân thì ốm nhách ốm nheo, cái mặt thì thảm sầu, bệnh bệnh chưa từng có. Mẹ cười, tôi cũng cười. Xì ke chắc chẳng cần cây chống để đi cho dễ đâu nhỉ?

Hôm nay là ngày lễ Vu Lan thì phải, cả nhà tôi ăn chay từ hôm qua, nhưng xin Phật tổ thứ tội chứ nói thật  thèm thịt không chịu nổi. Đi chùa đọc kinh mà đầu cứ nghĩ đến thịt và khô thôi. Thiện tai, thiện tai!

Tôi nghĩ là đã đến giờ ngủ trưa của mình rồi, hai mí mắt của tôi không thể mở lên được nữa. Trời ạ, chúng nó đang yêu nhau, hai cái mí mắt của tôi nó yêu nhau!
Read More

27 thg 8, 2012

Chết

"Tôi không sợ chết vì tôi không tin vào nó. Đó chỉ là ra khỏi xe này và vào xe khác."
-John Lenon-
...

"Nếu như được sinh ra một lần nữa, cậu muốn được trở thành gì?"


An đã hỏi tôi câu hỏi này trong một lần chúng tôi tình cờ gặp lại nhau trên xe buýt, cố phá vỡ sự im lặng bao trùm sau khi đã hỏi hết những câu hỏi xã giao. Tôi chỉ nhìn cô bạn mỉm cười rồi chìm đắm trong những bản nhạc phát ra từ tai nghe của mình, bỏ mặt An với câu hỏi của cô ấy. Cô nàng cũng không hỏi tôi gì thêm cho đến khi vẫy tay tạm biệt tôi rồi bước xuống trạm xe buýt tiếp tục một cuộc hành trình trở về nhà. Tôi tự thấy mình thật là mất lịch sự khi không trả lời An câu hỏi nhưng đó có lẽ là một sự lựa chọn đúng đắn để tránh việc cô nàng sẽ cười khì vào mũi tôi sau khi nghe được câu trả lời. Ừ thì... tôi sẽ trở thành một con cá nếu tôi được lựa chọn để sinh ra lần nữa.



Được làm cá vùng vẫy ở lòng biển khơi thật là tuyệt, tôi vẫn hằng ao ước điều đó mỗi khi nhìn thấy trên TV một chương trình truyền hình khám phá những điều bí ẩn về đại dương bao la. Tôi mê tít mỗi lần ống kính máy quay theo đuổi một con cá, trông một bộ dạng khoang thai và tự tại, nó đủng đỉnh vẫy cái đuôi quyến rũ của mình thoắt ẩn thoắt hiện trong những cụm san hô đủ những màu sắc sặc sỡ. Làm cá thì chẳng cần phải lo nghĩ gì sất, hay ít ra nó cũng chẳng có bất kì một biến cố lớn lao nào trong cái vòng đời ngắn ngủi của nó cả. Và khi thấy đã tận hưởng một cuộc sống ung dung tự tại quá đủ, nó chỉ cần đưa đầu vào hàm của một con cá lớn thích ăn thịt. Phập!!! Một cuộc đời đã chính thức chấm dứt, không có bất kì dấu vết nào của một sự biến mất đau thương ngoại trừ vài ba cái bong bóng nước li ti, hậu quả của một cái há mồm táp mồi quá to. 

...

Hôm nay, ngồi trên xe buýt tận hưởng một chuyến hành trình kéo dài 6 tiếng đồng hồ đi và về không có bạn đồng hành. Một mình ở cái băng ghế quen thuộc mà bắt kì một chuyến đi nào tôi cũng chọn ngồi ở đó, ngắm đường phố Sài Gòn nhộn nhịp đông đúc, những chiếc xe nối đuôi nhau trên những con đường ngập nắng. Một chút mệt mỏi vì đã không có một giấc ngủ ngon vào tối hôm qua, một chút thất vọng đã không được tận hưởng một ngày nắng trọn vẹn khi có một cơn mưa bất chợt phá hỏng mọi thứ.... Cái cảm giác muốn chết lại ào ạt hiện lên trong đầu...

Chỉ là một giả sử nhỏ nếu như chiếc xe buýt tôi đang đi bất thần đâm vào con lươn và lộn nhào mấy vòng trên đường hoặc cái cái căn nhà tôi đang ở bất thần đổ ập đè tôi bẹp dí hoặc cái con đường tôi đang đứng sập xuống dưới chân tôi,... Thật là lắm những tai nạn bất ngờ không báo trước, cuộc đời nhỏ bé dễ chết biết là bao nhiêu. Tưởng tượng, một đám người sẽ vây quanh đó, đông nghẹt cố chen chút xem nạn nhân là ai, quay phim nhà báo chiếm dụng một phần không nhỏ trong số đông cố tiến sát lại hiện trường quay cho rõ, chụp một bộ ảnh tuyệt đẹp rồi phỏng vấn những người lân cận để mai đăng lên trang nhất hay kịp giờ phát sóng trong bản tin buổi tối về một tai nạn hi hữu. 

Một vài tiếng đồng hồ sau đó, đội cứu hộ sẽ nhào tới, lăn xả vào đống đổ nát cố tìm ra thi thể nạn nhân. Rồi một cuộc điều tra danh tính được tiến hành, những bản tin được đăng tải tràn ngập các trang báo, người ta cố đổ lỗi cho nhau để lấp liếm trách nhiệm. Một số tiền bồi thường nhỏ cho sự ngậm miệng của gia đình tôi, hãng bảo hiểm thanh toán tiền bảo hiểm tai nạn... Rồi cái thân thể gầy nhôm, trơ xương của tôi sẽ nằm yên, mục nát và thối rữa dưới ba tất đất trong một cái quan tài bằng gỗ, bao bọc xung quanh toàn là xi măng, một cái cây được trồng gần đó, liêu xiêu theo từng cơn gió. Không một chút hối tiếc cũng không một chút đau đớn. Chết kiểu như thế nghe có vẻ bi thảm, đau thương nhưng còn hơn cái kiểu sống dật dờ, khổ não này nhiều.

Mà thật ra nếu ngẫm nghĩ kĩ, được chết theo kiểu bất thình lình như thế cũng thật tiện, vừa được chết, gia đình lại có tiền, tên tuổi được biết đến. Sống không được gì thì ít ra chết cũng phải sôi nổi kiểu đó.

Uầy, nhiều người sẽ cảm thấy khó chịu đây nhưng đó chỉ là một chút suy tưởng viễn vong tào lao xàm xí của tôi về một cái chết nham nhở của bản thân mình. Một thằng hèn nhát, bất tài muốn chết quách đi cho xong nhưng lại sợ đau lòng những người ở lại...
Bỗng dưng thấy cần một chút chất cafein, có lẽ đã đến lúc ngưng làm xàm về những chuyện viễn vong, buông bàn phím và tự thưởng cho mình một cốc cafe đen.


P/S: Tôi đã gặp phải một cơn nhứt đầu sau 6 tiếng ngồi xe buýt, không thu được kết quả gì ngoại trừ cơn mệt mỏi và đau lưng vì đã ngồi một chỗ quá lâu.
Read More

25 thg 8, 2012

Viết cho một buổi chiều đã qua...

Tôi hoàn toàn chẳng có bất kì một mục đích sống nào!
...

"Somebody that I used to know" cho một buổi chiều nhàn nhã, ngồi ngắm thời tiết bối rối không biết nên khoát lên mình bộ áo nào. Coi bộ nó không phải là một trường hợp duy nhất ở nơi này khi có một củ khoai tây cũng lâm vào trạng thái tương tự có điều mức độ mờ mịt chỉ ảnh hướng tới riêng một cuộc đời...
...


Bỗng dưng thèm một tách cafe sữa nóng thơm lừng nghi ngút khói, chỉ là tưởng tượng ra vị béo ngậy của sữa, vị ngọt của đường hòa vào vị đắng của cafe ẩu đả nhau trong khoang miệng tạo thành một hỗn hợp thức uống tuyệt vời và bởi vì nó nóng hỏi nên khi nhâm nhi có cảm giác như nó đang đi qua khắp cơ thể, ấm áp như một vòng tay...

Tôi ngồi, vừa tưởng tượng ra vị cafe trôi tuột xuống bao tử có cảm giác như thế nào vừa suy ngẫm lại một lượt sống của mình từ lúc biết nhận thức đến nay, thấy bản thân tồi tệ hết sức.

Người ta bảo tôi làm việc gì cũng thất bại. Tôi đã phản đối gay gắt với những lời phán xét đó, tôi cố ngoi lên khỏi cái đống ngập ngụa những ác cảm và tội lỗi rằng ôi trời, cái thằng khốn nạn đó nó chẳng làm được cái khỉ gì ra hồn đâu hay mẹ kiếp, rồi nó lại nằm vùi trong thất bại và tru tréo lên với đời cho mà coi. Trời ạ, tôi bị ám ảnh bởi những lời nói như thể nó phát ra từ mọi phía, từ những người xung quanh tôi và từ chính những bức tường. Tất nhiên là tôi phải ra sức thay đổi cái nhìn của mọi người về mình bằng nỗ lực và cố gắng của bản thân. Nhưng tôi nhận ra một điều, tôi có cố gắng mấy thì dường như May mắn đã quên tôi rồi và trong quá khứ, có lẽ chúng tôi có thù hằn với nhau...

Sau một thất bại có tính cuộc đời, không lâu lắm chỉ vừa mới đây thôi, nó đã chứng minh rằng mọi người đã nói đúng. Tôi không còn bị ám ảnh bởi những lời phán xét, cũng không muốn cố gắng thay đổi gì thêm hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng"mình làm gì cũng thất bại" một cách khá đẹp.

...

Tôi phát hiện ra miệng mình chát ngắt và tôi nghĩ, tôi cũng chẳng cần một tách cafe để làm gì. Thời tiết bên ngoài đã quyết định nó sẽ khoát lên mình một bộ áo âm u, xám ngắt, thảm sầu chưa từng thấy. Và những giọt mưa đầu tiên để minh chứng cho quyết định đó cũng bắt đầu rớt hạt...

Thoáng lia vội qua đầu mình một bản tóm tắt ngắn: lý tưởng, sự nghiệp và tình yêu, ba thất bại lớn trong cuộc đời nhỏ.


Tôi hoàn toàn chẳng có bất kì một mục đích sống nào!
Read More

22 thg 8, 2012

Đêm

Tôi đã chào ngày mới bằng những tiếng thở dài của đêm
...

"Chúa trời dàn dựng những chương trình ngoạn mục mỗi ngày, cậu phải thức dậy sớm để có một chỗ ngồi tốt"- Jasmine rò rĩ với tôi trong điện thoại. Jasmine là bạn tôi, cô nàng không xinh nhưng cô ấy có một sự liên tưởng khá phong phú và những lời nói của cô ấy (hay đúng hơn là những lời giáo huấn) lúc nào cũng thuyết phục. Đặc biệt là khi kèm theo một giọng nói dịu nhẹ, hệt như một làm gió thoảng mát mẻ trong tiết trời mùa hè oi bức. Vừa dễ chịu vừa khiến cho lòng người rộng mở, muốn nghe thêm và sẵn sàng làm theo bất cứ việc gì cô nàng nói. 

Tiếc một điều, Jasmine chưa bao giờ thuyết phục được tôi làm theo ý nàng. Tôi thừa nhận mình bị rúng động bởi những lời nói đó nhưng tính khí lì lợm của tôi mạnh hơn những làn gió của cô nàng nhiều. Và lúc nào những cuộc gọi của của chúng tôi cũng kết thúc bằng câu nói phẫn nộ của Jasmine: "Tùy cậu, tớ mặc, muốn làm gì thì làm."

Thật ra thì lời khuyên của Jasmine là hoàn toàn đúng, việc thức dậy vào mỗi buổi sáng để thưởng thức không khí trong lành, đắm mình trong mùi vị thơm phức của ly cà phê tự pha.  Hay ngồi ở một gốc phố với mấy ông già râu tóc bạc phơ bàn đủ chuyện trên trời dưới đất, ngắm dòng người hối hả ngược xuôi đi đến chỗ làm, chỗ học. Hoặc là thả bộ trên những con phố ngập sương sớm, tận hưởng không khí mát lạnh, trong lành hiếm hoi của thời tiết Sài Gòn. Còn gì bằng lê la hè phố, ăn bát phở thơm lừng, ngọt thanh vị nước dùng...

Những điều đó nghe có vẻ hấp dẫn quá thể nhưng tiếc là nó lại khó lòng mà thực hiện với chính tôi. Tôi thường đến 2 giờ sáng mới chợp mắt được, có hôm, hoàn toàn thức trắng. Thức đêm vì đơn giản là tôi nghiện! Nghiện cái không khí yên tĩnh của nó, nghiện cái cách mà một bản nhạc cũ âm lượng vừa đủ nghe có thể xé toạt màn đêm và làm thao thức tâm hồn tôi. Tôi nghiện cái cách mà một cuốn sách kéo tôi vào không gian sống của những nhân vật trong đó, để cảm nhận từng lời văn, từng hơi thở của nhân vật, đau cái nỗi đau của họ, hạnh phúc với cái hạnh phúc của họ. Hay đơn giản, tôi nghiện cái cách mà tôi thao thức tìm về những kí ức cũ mà tôi cố lần mò, khai quật từ những miền xa xăm nào đó. 

Thức đêm là cách mà tôi tận hưởng một ngày mới, khẽ khàng nói với những người thân "Chúc một ngày tốt lành!" khi đồng hồ  vừa điểm 0 giờ. Là lúc tôi nghe rõ tiếng ho của ba, là tiếng thở nặng của mẹ mỗi khi trở mịnh gặp phải cơn đau. Là tiếng nói mớ của cô cháu gái: "Con sợ đi học lắm mẹ ơi!" hay những lời than thở thì thầm về lương bổng, cuộc sống, tình người,... mà tôi hiếm khi nghe được từ chính ba mẹ mình. Dường như đôi tai không chịu nghe, cái miệng không chịu mở và những than thở không chịu cất thành lời khi mà nắng ngày chưa chịu tắt...

Jasmine hét trong điện thoại, cô nàng biện ra đủ thứ lý do cho một giấc ngủ đủ. Tôi biết cả, ừ thì thức khuya không có lợi cho sức khỏe, ừ thì ngủ đủ đời ta dài ra... Nhưng biết làm sao được, khi mà tôi bắt đầu yêu những đêm khuya không có tiếng người mà chỉ âm thầm ngân những tiếng lòng từ sâu thẳm mất rồi còn đâu.

Jasmine bảo tôi điên. Thôi nào, tôi hoàn toàn tỉnh táo nhưng nếu bảo tôi điên thì có lẽ tôi là một người điên thức tỉnh qua hàng năm trời mụ mị. Tôi biết mình đang làm gì, chỉ là tôi thức quá khuya cho một giấc ngủ đủ nhưng tôi đã bù đắp lại điều đó cho một phần của buổi sáng hôm sau. Vì dù sao, tôi cũng đã chào ngày mới bằng những tiếng thở dài của đêm...
Read More

18 thg 8, 2012

Đường về hôm nay


Khi ta ngồi nhà rảnh rỗi, xem hết bộ phim này đến bộ phim khác, lướt net, check mail, online yahoo, facebook và viết status "ở nhà chán quá, muốn ra đường"...


Khi ta chê món ăn mẹ nấu không hợp khẩu vị, ngán cơm quá chừng và giá như được đi ăn đâu đó....




Khi ta vẫn còn đang sống bám, ăn uống và sinh hoạt trên số tiền mà cha mẹ ta đổ mồ hôi sôi nước mắt mới có được...




...xin một lần nhìn ra ngoài kia, nhiều mảnh đời khổ hơn ta gấp trăm ngàn lần. Ta đã đủ đầy xin đừng phun phí :)




P/S: Bức ảnh chụp trưa nay, hai cha con cùng đi bán vé số giữa trưa nắng. Người cha bị cụt hết hai chân và thằng nhỏ chắc chừng 5 tuổi. Thằng nhỏ khấu khỉnh, thấy mình đi dưới sau nhìn nó, nó nhoẻn miệng cười rồi vẫy tay chào mình. Cute cực. Chỉ tiếc là không thể giúp nhiều hơn là 1 tờ vé số.
Read More

16 thg 8, 2012

Nhớ

"Tình yêu là lời hứa, tình yêu là vật lưu niệm, một khi đã cho sẽ không bao giờ bị quên lãng, đừng bao giờ để nó biến mất."
-John Lenon-
...


Ai đó đã hỏi tôi, tôi có còn nhớ cô ấy không?

Tôi trả lời rằng, hầu như là mỗi ngày. Một chút vào buổi sáng, một chút vào buổi trưa, một chút vào buổi chiều và mỗi đêm khi tôi không ngủ được. 

Tôi cố gắng dùng hết sức lực của mình để lấp liếm điều đó bằng sự dối trá đáng nguyền rủa. Chỉ cần một ai đó đi trên đường hao hao giống nàng,là tay tôi hí huấy viết tên nàng trên nền giấy, là mắt tôi nhắm và nhìn đến ánh mắt nàng, chỉ cần nhìn lại những bức ảnh hoặc vô tình nghe một bài hát mà nó nhắc nhớ đến những kỉ niệm cũ, là sẽ khuấy động mỗi tế bào nắm giữ kí ức và thế là nỗi nhớ lại được dịp lan tỏa khắp cơ thể tôi không làm sao dừng được.

Ai đó cũng đã hỏi tôi, nếu vẫn còn yêu sao không quay lại?

Tôi không trả lời chỉ nhếch mép cười. Bởi vì tôi sợ. Sợ lại phải bắt đầu một cuộc chiến mới, sợ phải đảo lộn mọi trật tự mà vất vả lắm tôi mới có thể thiết lập lại được. Sợ lại phải đối mắt với nỗi đau, với tình yêu chôn vùi bấy lâu nay. Hơn hết, tôi sợ lại mất nàng thêm lần nữa, và lần tiếp theo này tôi e là tôi sẽ không chịu đựng nỗi.

Khi một tình yêu đã vụt khỏi bàn tay, là nó sẽ vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ. Để nhặt lại nó, ta sẽ phải nhặt lên từng mảnh vỡ và chấp nhận từng ấy đau đớn. Không ai có can đảm làm được điều đó.

Và tôi cũng vậy!
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena