16 thg 8, 2012

Nhớ

"Tình yêu là lời hứa, tình yêu là vật lưu niệm, một khi đã cho sẽ không bao giờ bị quên lãng, đừng bao giờ để nó biến mất."
-John Lenon-
...


Ai đó đã hỏi tôi, tôi có còn nhớ cô ấy không?

Tôi trả lời rằng, hầu như là mỗi ngày. Một chút vào buổi sáng, một chút vào buổi trưa, một chút vào buổi chiều và mỗi đêm khi tôi không ngủ được. 

Tôi cố gắng dùng hết sức lực của mình để lấp liếm điều đó bằng sự dối trá đáng nguyền rủa. Chỉ cần một ai đó đi trên đường hao hao giống nàng,là tay tôi hí huấy viết tên nàng trên nền giấy, là mắt tôi nhắm và nhìn đến ánh mắt nàng, chỉ cần nhìn lại những bức ảnh hoặc vô tình nghe một bài hát mà nó nhắc nhớ đến những kỉ niệm cũ, là sẽ khuấy động mỗi tế bào nắm giữ kí ức và thế là nỗi nhớ lại được dịp lan tỏa khắp cơ thể tôi không làm sao dừng được.

Ai đó cũng đã hỏi tôi, nếu vẫn còn yêu sao không quay lại?

Tôi không trả lời chỉ nhếch mép cười. Bởi vì tôi sợ. Sợ lại phải bắt đầu một cuộc chiến mới, sợ phải đảo lộn mọi trật tự mà vất vả lắm tôi mới có thể thiết lập lại được. Sợ lại phải đối mắt với nỗi đau, với tình yêu chôn vùi bấy lâu nay. Hơn hết, tôi sợ lại mất nàng thêm lần nữa, và lần tiếp theo này tôi e là tôi sẽ không chịu đựng nỗi.

Khi một tình yêu đã vụt khỏi bàn tay, là nó sẽ vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ. Để nhặt lại nó, ta sẽ phải nhặt lên từng mảnh vỡ và chấp nhận từng ấy đau đớn. Không ai có can đảm làm được điều đó.

Và tôi cũng vậy!

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena