11 thg 8, 2012

Sợ (1)

Anh lo vậy thôi!
...

Anh đã rất muốn nói rằng, ôi trời, đó không phải là anh đâu. Rằng, mọi thứ đang diễn ra trong cuộc đời anh chỉ là một bản nháp viết tay. Và rằng mọi việc sẽ ổn cả, anh sẽ viết lại cuộc đời mình  thành một bản đánh máy hoàn chỉnh layout tuyệt đẹp không có một chút lỗi nào. 

Ôi trời ạ, anh lại hoang tưởng mất rồi, anh đã bất cẩn viết câu chuyện đời mình bằng một cây bút mực chẳng thể tẩy đi đâu được và anh nhầm tưởng rằng mẫu giấy duy nhất của cuộc đời anh là một bản nháp chết tiệt và anh toi đời rồi. Cuộc đời anh rơi vào một vòng luẩn quẩn những bế tắc, những sai quấy, những điều tệ hại và nó đang dần dần hiện lên như một thứ rác rưởi đáng trôi xuống toilet. 

Anh muốn được sống thật với cuộc đời mình biết bao, anh muốn tìm lại một bản giấy khác để viết lại câu chuyện của cuộc đời mình nhưng anh biết tìm đâu ra một mẫu giấy tương tự như thế khi mà mỗi con người đang sống trên cái thế giới này cũng chỉ có một tờ giấy duy nhất để viết lên câu chuyện của cuộc đời họ. Không ai muốn cho anh mượn, không ai muốn chia sẻ với anh. Anh thấy mình cô đơn và tàn tạ.

Khi anh biết sự thật về con người mình, khi anh biết được mình thật sự là ai. Anh lại càng cảm thấy khó chấp nhận cuộc đời này hơn hết thảy. Anh không thể chia sẻ sự thật này, anh không thể nói ra vì đơn giản ngay cả anh cũng cảm thấy sợ chính những những điều đang dần hé lộ ra trước mắt.

Anh phải làm thế nào với cuộc đời dài trước mắt anh đây?

P/S: Xin đừng thương hại anh, cùng xin đừng làm bất kì điều gì. Anh chỉ thấy ổn khi anh ở một mình!

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena