22 thg 8, 2012

Đêm

Tôi đã chào ngày mới bằng những tiếng thở dài của đêm
...

"Chúa trời dàn dựng những chương trình ngoạn mục mỗi ngày, cậu phải thức dậy sớm để có một chỗ ngồi tốt"- Jasmine rò rĩ với tôi trong điện thoại. Jasmine là bạn tôi, cô nàng không xinh nhưng cô ấy có một sự liên tưởng khá phong phú và những lời nói của cô ấy (hay đúng hơn là những lời giáo huấn) lúc nào cũng thuyết phục. Đặc biệt là khi kèm theo một giọng nói dịu nhẹ, hệt như một làm gió thoảng mát mẻ trong tiết trời mùa hè oi bức. Vừa dễ chịu vừa khiến cho lòng người rộng mở, muốn nghe thêm và sẵn sàng làm theo bất cứ việc gì cô nàng nói. 

Tiếc một điều, Jasmine chưa bao giờ thuyết phục được tôi làm theo ý nàng. Tôi thừa nhận mình bị rúng động bởi những lời nói đó nhưng tính khí lì lợm của tôi mạnh hơn những làn gió của cô nàng nhiều. Và lúc nào những cuộc gọi của của chúng tôi cũng kết thúc bằng câu nói phẫn nộ của Jasmine: "Tùy cậu, tớ mặc, muốn làm gì thì làm."

Thật ra thì lời khuyên của Jasmine là hoàn toàn đúng, việc thức dậy vào mỗi buổi sáng để thưởng thức không khí trong lành, đắm mình trong mùi vị thơm phức của ly cà phê tự pha.  Hay ngồi ở một gốc phố với mấy ông già râu tóc bạc phơ bàn đủ chuyện trên trời dưới đất, ngắm dòng người hối hả ngược xuôi đi đến chỗ làm, chỗ học. Hoặc là thả bộ trên những con phố ngập sương sớm, tận hưởng không khí mát lạnh, trong lành hiếm hoi của thời tiết Sài Gòn. Còn gì bằng lê la hè phố, ăn bát phở thơm lừng, ngọt thanh vị nước dùng...

Những điều đó nghe có vẻ hấp dẫn quá thể nhưng tiếc là nó lại khó lòng mà thực hiện với chính tôi. Tôi thường đến 2 giờ sáng mới chợp mắt được, có hôm, hoàn toàn thức trắng. Thức đêm vì đơn giản là tôi nghiện! Nghiện cái không khí yên tĩnh của nó, nghiện cái cách mà một bản nhạc cũ âm lượng vừa đủ nghe có thể xé toạt màn đêm và làm thao thức tâm hồn tôi. Tôi nghiện cái cách mà một cuốn sách kéo tôi vào không gian sống của những nhân vật trong đó, để cảm nhận từng lời văn, từng hơi thở của nhân vật, đau cái nỗi đau của họ, hạnh phúc với cái hạnh phúc của họ. Hay đơn giản, tôi nghiện cái cách mà tôi thao thức tìm về những kí ức cũ mà tôi cố lần mò, khai quật từ những miền xa xăm nào đó. 

Thức đêm là cách mà tôi tận hưởng một ngày mới, khẽ khàng nói với những người thân "Chúc một ngày tốt lành!" khi đồng hồ  vừa điểm 0 giờ. Là lúc tôi nghe rõ tiếng ho của ba, là tiếng thở nặng của mẹ mỗi khi trở mịnh gặp phải cơn đau. Là tiếng nói mớ của cô cháu gái: "Con sợ đi học lắm mẹ ơi!" hay những lời than thở thì thầm về lương bổng, cuộc sống, tình người,... mà tôi hiếm khi nghe được từ chính ba mẹ mình. Dường như đôi tai không chịu nghe, cái miệng không chịu mở và những than thở không chịu cất thành lời khi mà nắng ngày chưa chịu tắt...

Jasmine hét trong điện thoại, cô nàng biện ra đủ thứ lý do cho một giấc ngủ đủ. Tôi biết cả, ừ thì thức khuya không có lợi cho sức khỏe, ừ thì ngủ đủ đời ta dài ra... Nhưng biết làm sao được, khi mà tôi bắt đầu yêu những đêm khuya không có tiếng người mà chỉ âm thầm ngân những tiếng lòng từ sâu thẳm mất rồi còn đâu.

Jasmine bảo tôi điên. Thôi nào, tôi hoàn toàn tỉnh táo nhưng nếu bảo tôi điên thì có lẽ tôi là một người điên thức tỉnh qua hàng năm trời mụ mị. Tôi biết mình đang làm gì, chỉ là tôi thức quá khuya cho một giấc ngủ đủ nhưng tôi đã bù đắp lại điều đó cho một phần của buổi sáng hôm sau. Vì dù sao, tôi cũng đã chào ngày mới bằng những tiếng thở dài của đêm...

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena