7 thg 10, 2012

Có những ngày qua buồn như thế

Chú ý: Tôi sẽ biến thành ngỗng trời nếu tôi để mình cô độc quá lâu.
...



Sáng sớm hôm nay tôi tỉnh dậy thật khác, không còn tiếng chuông báo thức inh ỏi, không còn phải chạy từ đầu trên xuống đầu dưới tìm đồ bị lạc, cũng không cuối đầu xuống gầm giường xem chiếc tất còn lại của mình nằm ở đâu. Sáng nay, tôi thức dậy với một nỗi buồn khôn tả, không hiểu lý do tại sao nhưng cái cảm giác này có lẽ tôi đã gặp qua rồi...

Đó là cảm giác khi lần đầu tiên tôi tỉnh giấc và biết mối tình đầu của mình đã tan vỡ, là cái gì đó nhức nhói ở trong tim, khó thở như nó đang đè bẹp tan nát lồng ngực mình. Là nghĩ đến cái tối hôm trước đó, nhắn tin lần cuối cùng cho em để cố cứu vãn một cuộc tình chóng vánh: "Em có yêu anh không?" và một lúc lâu sau đó, mở hộp thư đến, em trả lời vỏn vẹn... "Không".

Cái buổi sáng đó, cái buổi sáng mà tôi biết rằng tôi đã nhớ nhung và đau đớn vì một người con gái đã lừa dối tôi suốt ngần ấy thời gian, câm phẫn với chính bản thân mình vì đã vội vàng để em len lỏi vào những ngóc ngách sâu thẳm trong trái tim. Để khi em vứt bỏ nó không thương tiếc, tôi chẳng còn lại gì ngoài những khoẳng trống, những lời nói dối, những mảnh vỡ sắt cạnh của tâm hồn và một trái tim tan nát...

Sáng hôm nay thức dậy, sau hai năm cố làm liền vết thương quá sâu mà suýt chút nữa đã phải cắt bỏ vì hoại tử, tôi lại trở về với một buổi sáng nào đó của một ngày đầu mùa hạ, thức giấc với nỗi trống trải mông lung, với đôi mắt buồn thiu nhìn quanh quất bốn bức tường và bàn tay vò lên đầu cố gắng vứt bỏ những điều không tưởng ra khỏi bộ não. Đôi chân trần nặng nề bước xuống giường, những bước đi khó khăn như có cái gì đó trì kéo. Những mảnh sắt cạnh của một trái tim tan vỡ cứa vào lồng ngực, buồng phổi căng tức đau đến không thở được... Những cảm giác đó, những thứ tôi đã vứt đi không vương vấn suốt ngần ấy thời gian, sao lại có thể trở về nguyên vẹn và đe dọa sẽ làm tôi đau thêm lần nữa?

Tôi không muốn nhớ, nỗi nhớ như làn khói, nó nhẹ nhàng lướt qua những khoảng trống tâm hồn và làm mắt tôi cay xè, tim tôi rướm máu...

Tôi ghét cảm giác bị lừa dối, bị đối xử như một con rối dây để người nào cũng có thể điều khiển, cũng có thể khiến tôi đau lòng...

Tôi không muốn tin tưởng bất kì người nào, lòng tin thật đáng nguyền rủa...

Tôi không thể yêu một ai nữa cả, những người tôi yêu đều đã làm tổn thương tôi cả rồi...

Cố không nghĩ ngợi, vựt dậy bản thân đang ngập ngụa trong những nỗi nhớ triền miên và vớt mình ra khỏi mớ xà bần của cảm xúc xưa cũ, tôi bật máy tính và đăng nhập lên trang cá của mình trên Facebook, đọc được một bài thơ tâm trạng như thế này:

"Có những ngày qua buồn như thế.
Bình minh tiếc nắng chẳng ấm ta.
Trời kia tiếc gió nên hoang phế.
Tự lá vàng rơi chẳng mặn mà.

Có những ngày qua buồn như thế.
Cây tiếc diệp chất chẳng muốn xanh.
Vầng trăng tiếc màu nên muốn bạc.
Ta tiếc đời.
Chân, bước quẩn quanh.

Có những ngày qua buồn như thế.
Ai cười... nuối tiếc mớ hồn nhiên.
Em ném tình.
Rơi.
Lòng ta- biển.
Tạ từ nào...
Rất đỗi bình yên..."

Ừ, xem ra tôi cũng đang có những ngày buồn như thế đấy...
Read More

4 thg 10, 2012

Sống


"Sống là bổn phận trời dúi vào tay, cầm thì khổ mà không cầm thì áy náy"
...


Vào thời gian này, một ngày thật ngắn... Bởi vì chỉ cần tôi quay ra rồi quay vào, ngày đã trôi qua một nửa, một nửa ngày còn lại có làm việc gì cũng không xong. Tôi tự cho mình có cái suy nghĩ như vậy nên hay thả người trên chiếc giường ấm và thưởng thức cảm giác được làm một con mèo cưng.

Không còn một cảm giác nặng nề nào có thể kéo tôi xuống đáy sâu vực thẩm của nỗi sợ hãi về sự thất bại ê chề và cảm giác cô đơn vô cùng. Không còn phải cố đặt ra cho mình những quy tắc chết tiệt nhằm ép uổng bản thân vào những khuôn khổ, tỉa tót lại chút ngang bướng và hợm đời để cố làm cho mình trông gần giống với tiêu bản của một bức tượng Hy Lạp cổ đại mà bất cứ một người nào khi nhìn thấy cũng thán phục và đố kị.

Còn gì sung sướng hơn khi con người ta biết được rõ ràng nhất mục đích sống của cuộc đời mình là gì, sống ra làm sao, làm cách nào để đi đến mục đích cao cả đó và con đường nào có thể đưa họ đến đích đến mà họ hằng mơ ước. Tôi thấy mình thật hạnh phúc, đó là cái cảm giác hạnh phúc mà lâu lắm rồi tôi mới bắt lại được, nắm chặt nó trong tay, cảm nhận từng ngày trôi qua một cách mượt mà trong sự hân hoan vui sướng nảy mầm trên từng mảnh vỡ tâm hồn. Cảm thấy mình không còn là một cỗ máy già nua mang bộ dạng của một con robot thời hiện đại, nặng nề vác cái vỏ bộc quá khổ cố lê bước đi qua ngày này đến ngày khác.

Mới hôm qua, tôi gặp một người bạn cũ trên xe buýt, cậu ấy hỏi tôi về cuộc sống hiện tại. Khi tôi vui vẻ nói ra quyết định của mình cho cậu ấy nghe, chép miệng lắc đầu, cậu ấy nói với con gấu bông treo cặp của mình:

- Lại một người không biết bằng lòng với số phận.

Tôi cười, phớt lờ câu nói của cậu ta, đeo lại tai nghe và lắc lư cùng giai điệu của một bài nhạc mới. Lòng tự hỏi, số phận là gì mà phải an phận sống với nó? Số phận chẳng qua cũng là một từ được tạo thành từ 6 chữ cái, trang điểm thêm bằng vài cái dấu câu được con người phát ra thành tiếng và cố đánh vần để viết lên giấy. Một thứ trừu tượng như vậy và hoàn toàn không có khả năng gây hại trực tiếp thì chẳng có lý gì mà tôi phải sợ, phải e dè, phải chấp nhận sống như một một tên nô lệ.

Mà ai đời lại đi làm nô lệ của số phận mình?

Nói cho ngay, tôi cũng chẳng mặn mà với cuộc sống này cho lắm, sống với tôi là một cuộc chiến dài chống lại những nỗi sợ hãi vô hình và những nỗi cô đơn hữu hình hiện diện khắp mọi ngõ ngách. Với tôi, sống đơn giản là giương mắt nhìn xem thượng đế ưu ái đến cỡ nào và bao giờ thì Ngài cho tôi chết. Nói như vậy nhưng không có nghĩa là tôi đang sống mòn, sống một cách tạm bợ và sơ sài, không, tôi đang cố gắng rất nhiều để tô cho những mảng màu tối chiếm phần đa số cuộc đời mình, để trả nợ những người tôi buộc phải mang ơn suốt kiếp...

Tôi đang làm điều đó trong sự hân hoan vui sướng trên giai điệu của một bản cũ được phối lại, khi niềm tin đang trở lại và tôi không còn cảm giác mất phương hướng như một chiếc la bàn đặt trước thổi nam châm...
Read More

1 thg 10, 2012

Hôm nay trời không nắng lắm


Làm gì có chuyện ta yêu mà ta không biết!
...
- Này cậu, khi đang nói chuyện với tôi thế này, cậu đang mặc gì thế?


- Tôi đang mặc một cái áo sơ mi màu trắng, một cái quần jean trơn màu xám tro, đôi dép lê và một cái nón kết...


- Cậu vẫn đang đội cái nón ấy đấy chứ?


- Giờ thì nó đang ở trên tay tôi, hôm nay trời không nắng lắm...


- Hmm, nếu cậu vẫn giữ nguyên những thứ trên người làm cậu trở nên quyến rũ như cách tôi tưởng tượng và đến gặp tôi vào chiều nay, tôi hứa sẽ yêu cậu ngay ngày mai.


- Bất kể tôi có hôi hám như thế nào?


- Bất kể...


- Hmm, nhưng chiều nay tôi bận rồi!


- Bận gì?


- Bận tắm.

Đó là cô bạn của tôi, cô nàng vẫn như ngày nào với cái kiểu nói chuyện ngỗ ngáo không chịu nổi, hoàn toàn bất trị với kiểu cách của một tiểu quý bà và xem tất cả mọi người xung quanh như tùy nô của cô ta. Cái kiểu cách ấy, cái phong thái ấy chua và đầy vị như đúng với cái biệt danh của cô nàng, Nem.

Nem của tôi có dáng người nhỏ nhắn, tóc lúc nào cũng búi cao phía sau đầu, đôi khi thì quấn lại với một cây viết chì, không cầu kì, không trau chuốt, không lùng sục hết cửa hàng này đến cửa hàng khác cố tìm mua cho bằng được một cái kẹp tóc hoa hòe, kim tuyến lấp la lấp lánh như những cô gái khác.

Nem đẹp, tôi công nhận là thế. Cô ấy đẹp theo một cách nào đó mà tôi không lý giải nổi, đó có thể là giọng nói, là lối tư duy không giống ai, là những câu hỏi ngây ngô khiến đối tượng bị hỏi phải lao đao khốn đốn tìm câu trả lời. Nem đẹp khi cô ấy không cười, đẹp khi cô ấy bĩu môi tỏ vẻ không đồng ý điều gì đó và đôi khi Nem đẹp không lý do, chỉ vì tôi thấy cô ấy đẹp, thế thôi...

Người không quen thân hay hỏi tôi, Nem có phải là người con gái tôi đang để ý và bạn thân thì nhiều lần ngờ vực, khai mau chúng mày yêu nhau bao lâu rồi. Tôi phì cười, chắc là chẳng ai tin, chúng tôi đã là gì của nhau đâu. Mối quan hệ của tôi và cô ấy ngay chính tôi cũng khó phân biệt được, yêu thì chắc là không rồi nhưng chữ bạn thì không chứa đủ.

Đó là một mối quan hệ phức tạp, tôi cho là vậy! Ở gần thì nhớ nhau còn ở xa thì như... bình thường. Khi chúng tôi gần nhau, mỗi người đi theo một lối tư duy riêng, vào một thế giới riêng và gần như chưa bao giờ chạm phải nhau dù là một ánh nhìn, ở gần mà khoảng cách như xa vô tận thì nhớ nhau là đúng rồi. Còn khi ở xa, như khoảnh khắc này, khi một cuộc gọi cũng tố giác chúng tôi, bình thường đến chẳng nhớ nỗi chúng tôi đã xa nhau trong bao lâu...

Đôi lần tôi cũng suy nghĩ, có lẽ nào tôi yêu cô nàng mà tôi không hay biết nhưng làm gì có, khi người ta yêu ai đó chính họ phải là người biết trước tiên sự thay đổi trong trái tim mình nhưng tôi làm gì có sự thay đổi nào, bình bình như chưa có gì xảy ra...

Có lẽ, vào một ngày nắng đẹp nào đó, trái tim sẽ cho tôi câu trả lời về những thay đổi mà chính tôi cũng không rõ.

Nhưng hôm nay, trời không nắng lắm...
Read More

22 thg 9, 2012

Ngày khác

Đôi khi có những sự lựa chọn sai lầm lại đưa ta đến đúng nơi ta cần đến

...

Anh ngồi ngắm nghía lại vết sẹo dưới chân một thời đã làm anh khốn đốn. Thế là chỉ cần tróc hết lớp da chết nữa thôi là xem như chân anh đã hoàn toàn bình phục. Lắm lúc, anh tự hỏi, có phải nó đã từng làm anh đau hay là do anh tự tưởng tượng ra, trông nó hiền lành thế kia cơ mà...


Hmm, dạo này anh thấy mình có chút thay đổi, trông anh điềm tĩnh và bớt nóng tính hơn trước, anh không còn thấy quay quắt với nỗi ám ảnh của sự thất bại, anh cũng cảm thấy mình sống tích cực hơn và anh đã hoàn toàn sẵn sàng cho cuộc chạy đua trước mắt để đi đến đích của mơ ước.

Anh thấy thích cái cảm giác này, nó thật tuyệt! Trông giống như có một cơn mưa nào đó đã gột sạch hết những phiền muộn đeo bám dai dẵng trong tâm hồn anh. Anh cười nhiều, nói nhiều và anh không còn cảm thấy nặng nề trong cái không khí yên ắng của đêm dài và những tiếng nất đứt quãng. Một cảm giác thanh sạch trên mức cần thiết.

Sáng hôm nay, anh nhận được một tin rất phấn khởi nhưng xin hãy để anh giữ lại nó như một bí mật vì những bí mật được xem là ngoại cỡ nhất của riêng anh, anh đã chia sẻ nó ra trong những trang viết, mỗi nơi một ít và đến giờ thì chẳng còn gì... Con người mà chẳng có bất kì một bí mật nào, mọi thứ đều rõ ràng, rành mạch thì còn lấy gì làm thú vị nữa, phải không?

Anh có một cái theme điện thoại mới, chất và đẹp. Tự tay anh thiết kế ra nó đấy, trong những ngày ngồi nhà, chẳng có gì để con người ta giết thời gian mà không thấy tiếc bằng việc tìm ra những ngõ ngách sâu kín về khả năng của bản thân mình, về sự sáng tạo khả năng tìm tòi. Anh thích tự tay mình làm những thứ mà anh cho là anh có khả năng làm được, việc bắt mình phải phụ thuộc vào một người nào đó khiến anh cảm thấy không được thoải mái...

...chiếc điện thoại của anh đã cũ lắm rồi, trông nó như một lão già hom hem, tai nghe thì khó khăn lắm mới nối vào được, bàn phím thì tệ hại khỏi chê và nhan sắc thì của lão thì cũng héo úa, tàn tạ không kém. Nhưng anh không muốn rời bỏ lão chút nào, lão là chiếc điện thoại anh đã tự mua bằng tiền của mình, đã cùng anh đi qua những kỉ niệm về một thời anh cho là đẹp nhất. Có ai đó đã nói, đồ vật thì cũng như người, đã sở hữu nó thì phải có trách nhiệm với nó. Và rõ ràng, một cái theme mới, khiến lão trẻ, đẹp hơn và anh thích ngắm nghía lão mãi...


Lâu lắm rồi anh không ra khỏi nhà, anh sợ con người và ánh sáng thì phải. Anh hệt như một con ma cà rồng ăn chay và sống trong hòm. Mai sẽ có một cuộc hành trình ngắn, dạo quanh những nơi anh thích cùng bạn bè, cũng là một cách hay để lên dây cót tinh thần chuẩn bị đối mặt với những khó khăn sắp đến.

Hi vọng, đâu đó anh vẫn còn giống người...
Read More

21 thg 9, 2012

Một đêm khó ngủ

Người yêu ơi có biết không em, anh đang ngập chìm trong bóng tối
...

1.38 am, cả người quay như cái chong chóng, hết xoay tới lại xoay lui, hết quay sang phải đến quay sang trái, tìm mãi vẫn không ra tư thế thoải mái nhất. Con người khó ưa, thứ có cái áo gối mới giặc cũng lạ hơi không ngủ được. Mũi thính như con chó ki!


1:41 am,  mẹ kiếp, tại cái áo gối chứ có tại anh thấy nhớ cô ấy đâu...


1:55 am,  anh thề là từ lần gặp cô ả trên xe buýt đến giờ anh chưa lần nào gặp lại cô ta, mà cái lần đó anh đã kịp nói gì với cô ấy đâu. Tại sao ư? Tại vì anh ngượng, vì thằng bạn anh khuyên chớ có dại yêu cô ta, vì anh gặp vấn đề tình cảm và nó ám ảnh anh suốt một thời gian dài cho đến tận bây giờ nó vẫn đeo đuổi anh không buông...

2:00 am, vấn đề đó nghiêm trọng đến mức não anh đã chỉ huy các tế bào tiết ra một chất dịch cảnh giác mỗi khi trái tim anh rung động vì ánh nhìn của một ai đó. Èo,nhưng với trường hợp của cô gái này thì khác, cô ta làm tim anh rung rinh quá nhiều lần...


2:08 am, trái tim khốn khổ của anh rung rinh nhiều lần đến độ tất thấy tế tào đều đồng loạt gửi tín hiệu giả đến não rằng chúng đã tiết ra đủ dịch rồi đề nghị não huynh đừng chỉ đạo gì thêm. Điều này thì mới xảy ra hôm nay thôi và chắc là nó đã là lý do khiến anh không ngủ được. Tệ hại hơn là anh thấy nhớ cô ấy quá chừng...


2:16 am, đừng tin một thằng hèn như anh nói nhảm, mai anh sẽ khỏi bệnh tương tư bởi vì đêm nay anh thao thức trong bóng tối nên anh không thấy đường nhìn chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay út...
Read More

18 thg 9, 2012

Những chuyện linh tinh

Tôi không sợ trời - không sợ đất 
Còn lại thì cái giống gì cũng sợ
...

1. Vậy là còn đúng một tuần nữa là tôi bắt đầu trở lại những ngày tháng vất vả của thời học sinh, đi xe buýt 1 tiếng rưỡi đồng hồ đến trung tâm luyện thi, vùi đầu vào bài vở và cố gắng bắt kịp tốc độ dẫn truyền bài giảng từ micro giáo viên vào hai cái lỗ tai điếc đặc để âm thanh không bị rè rè cho não bộ có cái mà phân tích. Cố gắng siêng năng thêm vài tí, tận dụng khoảng thời gian này để cạo bớt lớp nhớt dày đặc tích tụ bấy lâu. Nói dối thì mọi thứ sẽ rất là ok còn bấm bụng nói thật thì hơi lo vài tẹo :(

2. Tôi không biết chính xác là ngày nào, nhớ ngày có lẽ là một vấn đề lớn đối với tôi nhưng cảm giác cho tôi thấy là gần đến Tết Trung thu lắm rồi thì phải, nhìn những bản treo ở mấy sạp bán bánh là biết. Nào là giảm 50%, nào là mua 1 tặng 1. Cái điệp khúc mà mùa Trung Thu nào cũng thấy...

3. Bánh Trung Thu ăn không có ngon, bánh tự mua ăn càng tệ hơn nữa. Bánh này ăn ngon nhất là của người ta tặng mình, ngon hơn nữa là ba bốn người quây quần lại, xẻ cái bánh làm mấy phần, càng mỏng ăn lại càng thích. Vừa ăn vừa uống ngụm trà nóng thơm lừng nữa là hết sảy. Không phải thiếu thốn gì mà phải làm thế, nhưng vị tình người hòa với vị bánh mới ra mùi vị của cái gọi là Bánh Trung Thu. 

4. Đi nấu mì gói ăn thôi, mẹ mới mua cho tôi một cái tô to vĩ đại để nấu mì đây này. Chả là tôi ăn mì phải 2 gói, bỏ hết vào tô thêm nước nữa là đầy, có cái tô mới, có thể thêm rau, thêm thịt, thêm đủ thứ, tô mì sẽ trông hấp dẫn và muốn ăn hơn nhiều. Tô mới không những to, lại rất đẹp, họa tiết là một nhành hoa gì đó màu đỏ, độc mỗi cái nhành đó thôi mà trông vừa tinh tế vừa khiến cho người ta muốn sử dụng nó nhiều thật nhiều <3

5. Chuẩn bị đi tìm mua một cái tách uống cà phê mới,cái tách cũ con mèo Ngoao Ngoao làm bể tanh bành rồi:(

Read More

13 thg 9, 2012

Though I fall, I will rise again


"Đời là một cuộc hiếp dâm nếu không chống cự được thì hãy học cách mà tận hưởng."
...
Mọi người cần phải hiểu một vấn đề là tôi không sợ nhục và công danh cũng chẳng phải là cái đệt gì to tát. Tôi thừa nhận là mình học dốt đặc, rớt Đại học, đậu lầm trường Cao đẳng và rớt nốt nguyện vọng 2. Một cú hattrick thất bại rõ tuyệt vời cho công cuộc rào đón cuộc đời "phơi phới" ở trước mắt.

Tôi mệt mỏi khi phải dối bản thân mình lắm rồi, tôi nào có ao ước được bước vào trường Đai học đâu kia chứ. Không hề muốn là một trong những tri thức hằng ngày nhúng cái bộ óc trẻ trung của mình vào những bài giảng rặc lý thuyết và lao đầu vào những cuộc chiến mệt mỏi tìm việc làm. Cơ bản cũng là vì tiền thì cách nào mà kiếm ra nó chẳng được . Học cho lắm thì ra chợ mua rau cũng cần mang theo máy tính kia mà. Nhưng tôi thèm sống với ước mơ của mình và nếu chết cũng nguyện chết trên một đống tiền do mình làm ra từ cái ước mơ đó. Nhưng nếu muốn đến được nó, tôi phải thi Đại học...

LUYỆN THI LẠI, hành động cao cả biết là bao!

Con đường mà tôi phải đi còn rất dài, con đường đến với nghề Quảng cáo hãy còn lâu và con đường đi đến một ngày mua-đồ-mà-không-cần-xem-price cũng xa vời vợi. Nhưng miễn là không phải cố ép buộc mình, không phải tìm ra một ngôi trường nào đó để nhồi nhét mình vào, không cần phải ép uổng cái tư tưởng rằng rồi mình sẽ thua đám bạn nếu mình trễ một năm và hành hạ bản thân với vô số rủi ro có thể xảy đến nếu lần tiếp theo lại thất bại. Thứ không thích miễn cưỡng cũng không có kết quả!

Để đến với ước mơ, ban ngày tôi có thể đi làm thêm, rảnh rỗi có thể nhận bài viết báo, đăng kí học ở một lớp luyện kĩ năng giao tiếp tiếng Anh. Tối dành thời gian luyện lại 3 môn thi Đại học. Một năm nghe có vẻ xa xôi, 365 ngày thì nghe còn lê thê hơn nữa nhưng chợp mắt cái vèo là tới ngay ấy mà...

Ai đó sẽ hỏi, còn nghĩa vụ thì sao. Chả sao cả! Có môi trường rèn luyện mình như thế cũng tốt, vất vả xíu nhưng vun đắp hoàn hảo cho bản tính nam nhi. Lại còn được tiền, miễn là mình còn giữ ước mơ thì bao lâu mà chẳng thực hiện được. Dù gì cũng chẳng còn đường lui, đời bít hết đường rồi còn gì thôi thì thí cái mạng quèn, sống lâu cỡ nào còn chưa biết cớ sao phải xoắn.

Vươn vai một cái, nấu nước sôi pha cafe nhấm nháp cho qua chiều tà đây...
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena