20 thg 10, 2012

Heart wanna speak, mouth can't.



 Heart wanna speak, mouth can't.
...
Xin em đừng cầm đục
Tạc buồn lên mắt tôi
Đừng tô lên trên đấy
Mỗi một màu xám thôi

Xin em đừng nói nữa
Để yên mảnh hồn tôi
Nỗi sầu như gió thoảng
Thổi buồn cho tình trôi.

Xin em đừng hát nữa
Lời hát nghe buồn tênh
Sâu như là vực thẩm
Khiến lòng tôi chênh vênh

Xin em thôi đừng nhớ
Những ngày tôi chờ mong
Những đêm tôi không ngủ
Thức ngóng trông đợi người

Nỗi buồn như làn khói
Em có biết không em?
Nó làm cay mắt thẳm
Và tim đau nhói hơn.

Thôi từ đây xin hứa
Viết mỗi bài này thôi
Tặng cho em lần cuối
Vào ngày đầu tôi quên...
Read More

18 thg 10, 2012

Rầu



Nhà mà không có mẹ thì nó không được gọi là gia đình.
...

Lúc chiều vừa tắm trong nhà tắm vừa nói vọng ra với mẹ, tôi nói nhiều lắm nhưng chốt lại là than thở rằng sao thời gian trôi nhanh quá đi mới Chủ Nhật đấy giờ lại sắp đến một cái Chủ Nhật nữa.


Mẹ ở ngoài vọng vào, mẹ cũng thấy nhanh... vì mới phát tiền tuần cho con hồi Chủ Nhật giờ lại sắp phải sứt tiền ra nữa rồi. 
Tôi không nói gì nữa, bật vòi nước lên rồi  tiếp tục tắm, thấy hơi dỗi vì tự dưng mẹ lại nói như thế làm dậy lên cái cảm thấy tội lỗi vì đang sống bám. 


Tiếng nước quá lớn nên tôi không chú ý rằng mẹ vẫn còn đang nói, tắt vòi nước thì mẹ đã nói hết câu, chỉ còn nghe loáng thoáng vài từ:


-... trông nó qua nhanh để mày còn đi thi Đại Học...


Chắc mẹ lo cho tôi nhiều lắm, mỗi lần mẹ nhắc tới tôi đi liền với hai chữ Đại học là tôi thấy trong mắt mẹ và cả khuôn mặt đã bị thời gian tạc những vết nhăn của mẹ một chữ RẦU. 

Nghĩ tới mẹ...

Buồn quá! 
Read More

15 thg 10, 2012

Buồn ơi là sầu


Nhiều lúc thấy mình như Chí Phèo, ngửa mặt lên trời gào thét: "Tôi muốn hạnh phúc, ai cho tôi hạnh phúc?"
...


Có những ngày, nỗi buồn được cài đặt sẵn, chỉ cần mở mắt thức dậy là nó kích hoạt ngay. Và rồi, chẳng cần có một nguyên cớ nào hết, nó khiến cho khuôn mặt ta méo sệch, mắt ta dường như rướm nước và những bước chân đi thật nặng nề...

Tôi sẽ không viết để than thở đâu, tôi hứa đấy, than về những nỗi buồn thì đời nào cho hết. Nỗi buồn chất thành đống, lựa ra một cái để buồn cũng mất thời gian lắm rồi, thời gian còn lại phải tranh thủ thưởng thức nó, không viết đâu mà đúng ra là không thể nặn ra từ để mà viết. Nỗi buồn chiếm chỗ cả rồi, buồn chỉ muốn tôi ở cạnh thôi.

Ở cạnh, im lặng, suy nghĩ và buồn...

Tối qua tôi lại có một đêm thức trắng, không máy tính, không sách, không cà phê, thuốc lá cũng không hề có chút nhạc nhẽo nào làm bạn, tôi chỉ nằm chống tay lên trán như một cụ già và suy nghĩ rất hung về đủ thứ chuyện. Có những suy nghĩ làm tôi sợ và có những suy nghĩ làm tôi đau nhưng tuyệt nhiên chẳng có một suy nghĩ nào làm tôi hạnh phúc cả. Tôi không nghĩ ra được chuyện gì hay ho về mình, để cơ mặt tạc cho một cái cười thiệt đã ban tặng cho linh hồn héo hon. Tôi thật là tệ!

Sáng hôm nay, khệ nệ vác cả khuôn mặt trầm tư đi học, thằng bạn dưới sau vỗ vai thì thầm:

- Con nào đá mày vậy?

- Có một con nhỏ chẳng hề thấy giá trị của thằng bạn mày, nó vừa co chân đá vào mông tao một cú lăn ngay xuống hố sầu suýt nữa là chết đuối.

- Con nào "hên" vậy?

- ...

- Mà mày bị đá khi nào?

- Mới đây thôi, cách có hai năm.

- Mày đùa tao đấy à, thằng hâm này!

- Không, chỉ tại mai là sinh nhật nhỏ...
P/S: Có nhiều lúc trộm nghĩ, con tim tật nguyền chẳng còn khả năng chứa chấp ai. Phàm là người tốt, thấy yêu được thì đặt luôn quan hệ. Bất chập là ai, là nam hay là nữ...
Read More

7 thg 10, 2012

Có những ngày qua buồn như thế

Chú ý: Tôi sẽ biến thành ngỗng trời nếu tôi để mình cô độc quá lâu.
...



Sáng sớm hôm nay tôi tỉnh dậy thật khác, không còn tiếng chuông báo thức inh ỏi, không còn phải chạy từ đầu trên xuống đầu dưới tìm đồ bị lạc, cũng không cuối đầu xuống gầm giường xem chiếc tất còn lại của mình nằm ở đâu. Sáng nay, tôi thức dậy với một nỗi buồn khôn tả, không hiểu lý do tại sao nhưng cái cảm giác này có lẽ tôi đã gặp qua rồi...

Đó là cảm giác khi lần đầu tiên tôi tỉnh giấc và biết mối tình đầu của mình đã tan vỡ, là cái gì đó nhức nhói ở trong tim, khó thở như nó đang đè bẹp tan nát lồng ngực mình. Là nghĩ đến cái tối hôm trước đó, nhắn tin lần cuối cùng cho em để cố cứu vãn một cuộc tình chóng vánh: "Em có yêu anh không?" và một lúc lâu sau đó, mở hộp thư đến, em trả lời vỏn vẹn... "Không".

Cái buổi sáng đó, cái buổi sáng mà tôi biết rằng tôi đã nhớ nhung và đau đớn vì một người con gái đã lừa dối tôi suốt ngần ấy thời gian, câm phẫn với chính bản thân mình vì đã vội vàng để em len lỏi vào những ngóc ngách sâu thẳm trong trái tim. Để khi em vứt bỏ nó không thương tiếc, tôi chẳng còn lại gì ngoài những khoẳng trống, những lời nói dối, những mảnh vỡ sắt cạnh của tâm hồn và một trái tim tan nát...

Sáng hôm nay thức dậy, sau hai năm cố làm liền vết thương quá sâu mà suýt chút nữa đã phải cắt bỏ vì hoại tử, tôi lại trở về với một buổi sáng nào đó của một ngày đầu mùa hạ, thức giấc với nỗi trống trải mông lung, với đôi mắt buồn thiu nhìn quanh quất bốn bức tường và bàn tay vò lên đầu cố gắng vứt bỏ những điều không tưởng ra khỏi bộ não. Đôi chân trần nặng nề bước xuống giường, những bước đi khó khăn như có cái gì đó trì kéo. Những mảnh sắt cạnh của một trái tim tan vỡ cứa vào lồng ngực, buồng phổi căng tức đau đến không thở được... Những cảm giác đó, những thứ tôi đã vứt đi không vương vấn suốt ngần ấy thời gian, sao lại có thể trở về nguyên vẹn và đe dọa sẽ làm tôi đau thêm lần nữa?

Tôi không muốn nhớ, nỗi nhớ như làn khói, nó nhẹ nhàng lướt qua những khoảng trống tâm hồn và làm mắt tôi cay xè, tim tôi rướm máu...

Tôi ghét cảm giác bị lừa dối, bị đối xử như một con rối dây để người nào cũng có thể điều khiển, cũng có thể khiến tôi đau lòng...

Tôi không muốn tin tưởng bất kì người nào, lòng tin thật đáng nguyền rủa...

Tôi không thể yêu một ai nữa cả, những người tôi yêu đều đã làm tổn thương tôi cả rồi...

Cố không nghĩ ngợi, vựt dậy bản thân đang ngập ngụa trong những nỗi nhớ triền miên và vớt mình ra khỏi mớ xà bần của cảm xúc xưa cũ, tôi bật máy tính và đăng nhập lên trang cá của mình trên Facebook, đọc được một bài thơ tâm trạng như thế này:

"Có những ngày qua buồn như thế.
Bình minh tiếc nắng chẳng ấm ta.
Trời kia tiếc gió nên hoang phế.
Tự lá vàng rơi chẳng mặn mà.

Có những ngày qua buồn như thế.
Cây tiếc diệp chất chẳng muốn xanh.
Vầng trăng tiếc màu nên muốn bạc.
Ta tiếc đời.
Chân, bước quẩn quanh.

Có những ngày qua buồn như thế.
Ai cười... nuối tiếc mớ hồn nhiên.
Em ném tình.
Rơi.
Lòng ta- biển.
Tạ từ nào...
Rất đỗi bình yên..."

Ừ, xem ra tôi cũng đang có những ngày buồn như thế đấy...
Read More

4 thg 10, 2012

Sống


"Sống là bổn phận trời dúi vào tay, cầm thì khổ mà không cầm thì áy náy"
...


Vào thời gian này, một ngày thật ngắn... Bởi vì chỉ cần tôi quay ra rồi quay vào, ngày đã trôi qua một nửa, một nửa ngày còn lại có làm việc gì cũng không xong. Tôi tự cho mình có cái suy nghĩ như vậy nên hay thả người trên chiếc giường ấm và thưởng thức cảm giác được làm một con mèo cưng.

Không còn một cảm giác nặng nề nào có thể kéo tôi xuống đáy sâu vực thẩm của nỗi sợ hãi về sự thất bại ê chề và cảm giác cô đơn vô cùng. Không còn phải cố đặt ra cho mình những quy tắc chết tiệt nhằm ép uổng bản thân vào những khuôn khổ, tỉa tót lại chút ngang bướng và hợm đời để cố làm cho mình trông gần giống với tiêu bản của một bức tượng Hy Lạp cổ đại mà bất cứ một người nào khi nhìn thấy cũng thán phục và đố kị.

Còn gì sung sướng hơn khi con người ta biết được rõ ràng nhất mục đích sống của cuộc đời mình là gì, sống ra làm sao, làm cách nào để đi đến mục đích cao cả đó và con đường nào có thể đưa họ đến đích đến mà họ hằng mơ ước. Tôi thấy mình thật hạnh phúc, đó là cái cảm giác hạnh phúc mà lâu lắm rồi tôi mới bắt lại được, nắm chặt nó trong tay, cảm nhận từng ngày trôi qua một cách mượt mà trong sự hân hoan vui sướng nảy mầm trên từng mảnh vỡ tâm hồn. Cảm thấy mình không còn là một cỗ máy già nua mang bộ dạng của một con robot thời hiện đại, nặng nề vác cái vỏ bộc quá khổ cố lê bước đi qua ngày này đến ngày khác.

Mới hôm qua, tôi gặp một người bạn cũ trên xe buýt, cậu ấy hỏi tôi về cuộc sống hiện tại. Khi tôi vui vẻ nói ra quyết định của mình cho cậu ấy nghe, chép miệng lắc đầu, cậu ấy nói với con gấu bông treo cặp của mình:

- Lại một người không biết bằng lòng với số phận.

Tôi cười, phớt lờ câu nói của cậu ta, đeo lại tai nghe và lắc lư cùng giai điệu của một bài nhạc mới. Lòng tự hỏi, số phận là gì mà phải an phận sống với nó? Số phận chẳng qua cũng là một từ được tạo thành từ 6 chữ cái, trang điểm thêm bằng vài cái dấu câu được con người phát ra thành tiếng và cố đánh vần để viết lên giấy. Một thứ trừu tượng như vậy và hoàn toàn không có khả năng gây hại trực tiếp thì chẳng có lý gì mà tôi phải sợ, phải e dè, phải chấp nhận sống như một một tên nô lệ.

Mà ai đời lại đi làm nô lệ của số phận mình?

Nói cho ngay, tôi cũng chẳng mặn mà với cuộc sống này cho lắm, sống với tôi là một cuộc chiến dài chống lại những nỗi sợ hãi vô hình và những nỗi cô đơn hữu hình hiện diện khắp mọi ngõ ngách. Với tôi, sống đơn giản là giương mắt nhìn xem thượng đế ưu ái đến cỡ nào và bao giờ thì Ngài cho tôi chết. Nói như vậy nhưng không có nghĩa là tôi đang sống mòn, sống một cách tạm bợ và sơ sài, không, tôi đang cố gắng rất nhiều để tô cho những mảng màu tối chiếm phần đa số cuộc đời mình, để trả nợ những người tôi buộc phải mang ơn suốt kiếp...

Tôi đang làm điều đó trong sự hân hoan vui sướng trên giai điệu của một bản cũ được phối lại, khi niềm tin đang trở lại và tôi không còn cảm giác mất phương hướng như một chiếc la bàn đặt trước thổi nam châm...
Read More

1 thg 10, 2012

Hôm nay trời không nắng lắm


Làm gì có chuyện ta yêu mà ta không biết!
...
- Này cậu, khi đang nói chuyện với tôi thế này, cậu đang mặc gì thế?


- Tôi đang mặc một cái áo sơ mi màu trắng, một cái quần jean trơn màu xám tro, đôi dép lê và một cái nón kết...


- Cậu vẫn đang đội cái nón ấy đấy chứ?


- Giờ thì nó đang ở trên tay tôi, hôm nay trời không nắng lắm...


- Hmm, nếu cậu vẫn giữ nguyên những thứ trên người làm cậu trở nên quyến rũ như cách tôi tưởng tượng và đến gặp tôi vào chiều nay, tôi hứa sẽ yêu cậu ngay ngày mai.


- Bất kể tôi có hôi hám như thế nào?


- Bất kể...


- Hmm, nhưng chiều nay tôi bận rồi!


- Bận gì?


- Bận tắm.

Đó là cô bạn của tôi, cô nàng vẫn như ngày nào với cái kiểu nói chuyện ngỗ ngáo không chịu nổi, hoàn toàn bất trị với kiểu cách của một tiểu quý bà và xem tất cả mọi người xung quanh như tùy nô của cô ta. Cái kiểu cách ấy, cái phong thái ấy chua và đầy vị như đúng với cái biệt danh của cô nàng, Nem.

Nem của tôi có dáng người nhỏ nhắn, tóc lúc nào cũng búi cao phía sau đầu, đôi khi thì quấn lại với một cây viết chì, không cầu kì, không trau chuốt, không lùng sục hết cửa hàng này đến cửa hàng khác cố tìm mua cho bằng được một cái kẹp tóc hoa hòe, kim tuyến lấp la lấp lánh như những cô gái khác.

Nem đẹp, tôi công nhận là thế. Cô ấy đẹp theo một cách nào đó mà tôi không lý giải nổi, đó có thể là giọng nói, là lối tư duy không giống ai, là những câu hỏi ngây ngô khiến đối tượng bị hỏi phải lao đao khốn đốn tìm câu trả lời. Nem đẹp khi cô ấy không cười, đẹp khi cô ấy bĩu môi tỏ vẻ không đồng ý điều gì đó và đôi khi Nem đẹp không lý do, chỉ vì tôi thấy cô ấy đẹp, thế thôi...

Người không quen thân hay hỏi tôi, Nem có phải là người con gái tôi đang để ý và bạn thân thì nhiều lần ngờ vực, khai mau chúng mày yêu nhau bao lâu rồi. Tôi phì cười, chắc là chẳng ai tin, chúng tôi đã là gì của nhau đâu. Mối quan hệ của tôi và cô ấy ngay chính tôi cũng khó phân biệt được, yêu thì chắc là không rồi nhưng chữ bạn thì không chứa đủ.

Đó là một mối quan hệ phức tạp, tôi cho là vậy! Ở gần thì nhớ nhau còn ở xa thì như... bình thường. Khi chúng tôi gần nhau, mỗi người đi theo một lối tư duy riêng, vào một thế giới riêng và gần như chưa bao giờ chạm phải nhau dù là một ánh nhìn, ở gần mà khoảng cách như xa vô tận thì nhớ nhau là đúng rồi. Còn khi ở xa, như khoảnh khắc này, khi một cuộc gọi cũng tố giác chúng tôi, bình thường đến chẳng nhớ nỗi chúng tôi đã xa nhau trong bao lâu...

Đôi lần tôi cũng suy nghĩ, có lẽ nào tôi yêu cô nàng mà tôi không hay biết nhưng làm gì có, khi người ta yêu ai đó chính họ phải là người biết trước tiên sự thay đổi trong trái tim mình nhưng tôi làm gì có sự thay đổi nào, bình bình như chưa có gì xảy ra...

Có lẽ, vào một ngày nắng đẹp nào đó, trái tim sẽ cho tôi câu trả lời về những thay đổi mà chính tôi cũng không rõ.

Nhưng hôm nay, trời không nắng lắm...
Read More

22 thg 9, 2012

Ngày khác

Đôi khi có những sự lựa chọn sai lầm lại đưa ta đến đúng nơi ta cần đến

...

Anh ngồi ngắm nghía lại vết sẹo dưới chân một thời đã làm anh khốn đốn. Thế là chỉ cần tróc hết lớp da chết nữa thôi là xem như chân anh đã hoàn toàn bình phục. Lắm lúc, anh tự hỏi, có phải nó đã từng làm anh đau hay là do anh tự tưởng tượng ra, trông nó hiền lành thế kia cơ mà...


Hmm, dạo này anh thấy mình có chút thay đổi, trông anh điềm tĩnh và bớt nóng tính hơn trước, anh không còn thấy quay quắt với nỗi ám ảnh của sự thất bại, anh cũng cảm thấy mình sống tích cực hơn và anh đã hoàn toàn sẵn sàng cho cuộc chạy đua trước mắt để đi đến đích của mơ ước.

Anh thấy thích cái cảm giác này, nó thật tuyệt! Trông giống như có một cơn mưa nào đó đã gột sạch hết những phiền muộn đeo bám dai dẵng trong tâm hồn anh. Anh cười nhiều, nói nhiều và anh không còn cảm thấy nặng nề trong cái không khí yên ắng của đêm dài và những tiếng nất đứt quãng. Một cảm giác thanh sạch trên mức cần thiết.

Sáng hôm nay, anh nhận được một tin rất phấn khởi nhưng xin hãy để anh giữ lại nó như một bí mật vì những bí mật được xem là ngoại cỡ nhất của riêng anh, anh đã chia sẻ nó ra trong những trang viết, mỗi nơi một ít và đến giờ thì chẳng còn gì... Con người mà chẳng có bất kì một bí mật nào, mọi thứ đều rõ ràng, rành mạch thì còn lấy gì làm thú vị nữa, phải không?

Anh có một cái theme điện thoại mới, chất và đẹp. Tự tay anh thiết kế ra nó đấy, trong những ngày ngồi nhà, chẳng có gì để con người ta giết thời gian mà không thấy tiếc bằng việc tìm ra những ngõ ngách sâu kín về khả năng của bản thân mình, về sự sáng tạo khả năng tìm tòi. Anh thích tự tay mình làm những thứ mà anh cho là anh có khả năng làm được, việc bắt mình phải phụ thuộc vào một người nào đó khiến anh cảm thấy không được thoải mái...

...chiếc điện thoại của anh đã cũ lắm rồi, trông nó như một lão già hom hem, tai nghe thì khó khăn lắm mới nối vào được, bàn phím thì tệ hại khỏi chê và nhan sắc thì của lão thì cũng héo úa, tàn tạ không kém. Nhưng anh không muốn rời bỏ lão chút nào, lão là chiếc điện thoại anh đã tự mua bằng tiền của mình, đã cùng anh đi qua những kỉ niệm về một thời anh cho là đẹp nhất. Có ai đó đã nói, đồ vật thì cũng như người, đã sở hữu nó thì phải có trách nhiệm với nó. Và rõ ràng, một cái theme mới, khiến lão trẻ, đẹp hơn và anh thích ngắm nghía lão mãi...


Lâu lắm rồi anh không ra khỏi nhà, anh sợ con người và ánh sáng thì phải. Anh hệt như một con ma cà rồng ăn chay và sống trong hòm. Mai sẽ có một cuộc hành trình ngắn, dạo quanh những nơi anh thích cùng bạn bè, cũng là một cách hay để lên dây cót tinh thần chuẩn bị đối mặt với những khó khăn sắp đến.

Hi vọng, đâu đó anh vẫn còn giống người...
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena