Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhật ký củ khoai tây thối. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhật ký củ khoai tây thối. Hiển thị tất cả bài đăng

15 thg 8, 2016

Khoai-dâm-đãng

1. Đầu tiên xin được thông báo là là hộp khăn giấy Pulppy (tôi đã ngoái lại vừa nhìn vừa gõ dòng chữ này vì tôi đếch quan tâm nó) đã hết. Hẳn là 100 tờ dùng trong chưa đầy hai tháng. Tốc độ sốc và xả của tôi khá là năng suất đó chứ. Ok, tôi sẽ tiết chế ăn nhiều hành phi và các gia vị nặng mùi. Nghe bảo chúng là nguyên nhân cho chứng dâm đãng? Hy vọng là đúng. Mẹ kiếp!

Này mấy đứa nhỏ, tha thứ cho bố nhé. Cho đến khi tìm ra mối tiêu thụ "biên chế" thì bố chỉ có thể xả ra trên người (hoặc là trên sàn nhà) và các con sẽ phải chịu nằm nhếch nhác, khô khốc trong mớ khăn giấy rúm ró mùi trà xanh ưa thích của bố. Bố xin lỗi! 

2. Cũng 3-4 năm rồi mới có bánh bèo pm làm quen, cưa cẫm, chúc ngủ ngon buổi sáng tốt lành các thứ,... (thường toàn là trai). Đã vậy còn sinh năm 99. Ối giồi ôi! Cảm động rớt từng giọt sperm. =))

PS Chi tiết "3-4 năm" có sử dụng biện pháp nói giảm nói tránh.

3. Nhân loại có vẻ cuồng #firstsevenjobs nhỉ. Tôi cũng xin được chia sẻ #fistsevenjobs của mình:

- Thủ dâm
- Thủ dâm
- Thủ dâm
- Thủ dâm
- Sex
- Sex
- Sex

=))

4. Tôi rất hy vọng trong phần credit của chương trình "Vì bạn xứng đáng" trên VTV sẽ không quên ghi tên tôi vào vị trí biên tập. Dù đến tận bây giờ tôi vẫn buồn vì chữ mình buôn rẻ quá. Tuy vậy, tôi vẫn tích cực nghĩ rằng ích ra cống hiến công sức để làm chương trình có ý nghĩa như vậy cũng coi như là đang làm từ thiện. Thiên thần áo đen lúc tôi đang viết dòng trên đã gõ vào đầu tôi quát. Đụ mẹ, người ta đang lợi dụng sức lao động của mày để vụ lợi đó thằng ngu. Thiên thần áo trắng xuất hiện xoa diệu. Sao lại đánh nó, anh thiệt là đồ vũ phu, nó ngu từ đó giờ mà. Đoạn, hai thiên thần trắng và đen ôm hôn nhau say đắm...

5. Tôi thất nghiệp rồi. Nhầm, tôi định ghi là tôi tốt nghiệp rồi. Thế quái nào lại type nhầm như vậy nhỉ?

6.  Vẫn đang kéo Queer as Folk còn mạng thì cứ như muốn phản đối mình xem phim gay ý =.=

7. Dạo này Tumblr rùm ben hình các anh trai đẹp lừng lẫy lộ hình sex. Tuy không nổi tiếng và đẹp đẽ gì nhưng tôi vẫn sợ có một ngày hình của mình cũng sẽ chiễm trệ trên Tumblr mua vui cho mấy con mắt khát tình. Chat sex thiệt ra không xấu, xấu là thằng chat sex chung mình chụp lại và tung lên mạng. Mấy thứ đó phải trét mật ong vào trym rồi trói dưới ổ kiếm lửa mới hả giận. %^$#$@@$^&

8. "Tôi không cô đơn hơn một cây mao nhĩ hay bồ công anh trên một đồng cỏ, hay một lá đậu, hay một cây chua me đất, hay một con mòng,hay một con ong nghệ. Tôi không cô đơn hơn ngôi sao Bắc Đẩu, hay một ngọn gió Nam, hay một cơn mưa tháng Tư, hay băng tan tháng Giêng" _ Henry David Thorau - XIX.

Đọc xong thấy phê quá , nếu cảm nhận ngần đấy sự vật hiện tượng hoặc hơn nữa mà nhân với cơ số giác quan mà ta có thì sao mà cô đơn được. Ôi lại thèm "Đi - Ngửi mùi mục nát rừng già, nếm vị mặn chát bể khơi".
Read More

F*ck


Tôi ghét nhất ai kiểm soát tôi! Ngay cả ba mẹ tôi còn không kiểm soát tôi và không thể kiểm soát được tôi thì một người dưng lấy cái quyền gì để làm điều đó. Tôi là người yêu thích tự do, lắm lý trí, mưu mô và dù tôi có để rơi vãi một chút cảm tình với ai đó thì đó cũng là một sự rơi vãi chủ- ý- có- kiểm- soát.

Làm ơn đi, mặt tôi giống đèn xanh của tín hiệu giao thông lắm à? Hành động của tôi giống một mụ điếm lẳng lơ rẻ tiền đang mồi chài khách đi đường lắm à? Hoặc có cái gì đó cho bạn thấy rằng tôi đang si mê bạn hay đại loại như tôi đã ngã nhào và chỉ còn chờ cơ hội dâng hiến con chim (tim)? Nghĩa là bạn có quyền nhắn tin bắt tôi khai ra tôi đã đi những đâu, làm gì, với ai? Bạn có quyền gọi điện xác minh tôi có bị bón hay đang thủ dâm trong nhà vệ sinh hay không? Bạn có quyền ra lệnh và a la hấp tôi sẽ đến bên bạn trong vòng 10 hay 15 phút nữa như thể đít tôi có gắng động cơ của một chiếc hỏa tiễn?

Mơ đi gái, không có chuyện đó đâu! Hãy tự tôi thủ dâm tinh thần đến khi lên đỉnh và trôi dạt vào giấc mơ nào đó có tôi thủ vai một thằng nô lệ da đen đang chơi trò khổ dâm với bạn đi nghen. Còn hiện tại, bạn có chờ tôi đuổi hay là tự cút?
Read More

24 thg 7, 2016

Lời trần tình số 34


CON HƯ- TẠI MẸ

Điều tôi muốn làm nhất sau khi ra trường là có ngay một công việc với mức lương đủ cho tôi có thể sống tự lập mà không nhờ đến bất kì sự hỗ trợ nào của gia đình. 

Tôi hay ca thán nhiều về mẹ mình, dù tôi rất yêu bà ấy nhưng đôi khi mẹ tôi khiến cuộc sống của tôi... hơi mệt. Tôi nói nhiều về cái "hơi mệt" của mình khi tôi được ai đó hỏi về mẹ. Tôi nghĩ tôi không được phép như vậy. Nhưng biết làm sao được, tôi không biết nói dối (hoặc là tôi không thích nói dối). Mẹ tôi, trong một trường suy nghĩ khác của tôi, thực sự rất đáng sợ!

Tôi không biết liệu tôi hay mẹ tôi sẽ là người qua đời trước. Nhưng tôi luôn có một niềm tin rằng tôi sẽ phải là người đứng chờ bà ấy ở thế giới bên kia, cho đến khi nào bà ấy sẵn sàng. Vì thế, tôi đang sống một cuộc sống không theo bất kì một kế hoạch nào mà mẹ tôi mong muốn. Mẹ tôi rất đáng thương với những gì bà ấy đã trải qua. Nhưng cuộc sống của tôi, có thể, đã gần đến giai đoạn nước rút và chẳng mấy chốc tôi phải từ bỏ nó. Trong hoàn cảnh này, tôi nghĩ tôi đáng thương hơn. Và không cách nào khác, tôi buộc phải thoát ly mẹ mình để có một cuộc sống mà 22 năm qua tôi luôn mong muốn có được. Tuy nhiên, để có được nó, tôi cần có một công việc trước đã.

Tôi thích có một căn hộ nho nhỏ sàn gỗ ở một chung cư cao tầng. Không nhất thiết là một chung cư đắt tiền ở trung tâm thành phố vì có ước cũng chẳng thể nào có. Căn hộ của tôi nhất thiết phải có cửa sổ thật đẹp và có bếp. Tôi sẽ dành dụm tiền để mua tủ lạnh mini, lò vi sóng và bếp điện. Những món này có trả góp được không nhỉ? Tôi sẽ nướng bánh vào mỗi cuối tuần, các ngày còn lại sẽ có thịt hộp và trứng chiên. Nhất thiết phải có rau mầm tự trồng ở ban công. Tôi cũng sẽ thử trồng mấy dây dưa chuột và cho nó bò trên các thanh lan can để thực đơn thêm phong phú. 

Cái gác lửng để vừa một chiếc nệm đơn trải drap thật đẹp. Nhất thiết phải có nhiều gối trên đó. Tôi thích chỗ ngủ của mình có thật nhiều gối êm xung quanh. Còn dư chỗ thì mua thêm một cái tủ nhỏ để trên đó một chiếc đèn ngủ và đồng hồ báo thức. Trên tường xung quanh chỗ ngủ của tôi sẽ mắc nhiều đèn dây. Ở nhà ôi, mẹ tôi bắt phải tháo đèn ra hết vì bà bảo nó trông giống cái hòm của người chết. 

Bên dưới để tủ và một chiếc bàn con con là đủ rồi. Bao nhiêu đó là đủ cho một đứa độc thân sinh sống. Không có mẹ, không có những lời ca thán hay càm ràm. Không có sự quản lý hay hối thúc. Không có sự quan tâm quá mức cần thiết và sự chăm bẫm làm người được hưởng thụ nghẹt thở. Không có gì để con người ta cảm thấy mình phải có trách nhiệm gánh vác. Không có khuôn phép nào để cố gắng vừa khít. Không áp lực, không lo lắng, không sợ hãi, không đau buồn, không gượng ép. Không có gì cả ngoài một không gian sống mơ ước trong bốn bức tường và một đứa bất hiếu cảm thấy thoải mái vẫy vùng với cuộc sống mà nó muốn.

Nếu mẹ đọc được bài viết này khi con đã chết. Mong mẹ đừng cảm thấy tổn thương gì cả. Con yêu mẹ nhiều hơn những gì mẹ có thể cảm nhận được. Một đứa con tồi như con lại được mẹ yêu thương hơn anh chị là điều may mắn nhất. Nhưng xin mẹ cho con lấy ít hơn những gì mẹ cho vì với sự không xứng đáng của con bao nhiêu đó là quá đủ. 

Con sẽ rời đi trong nay mai ngay khi con có thể. Xin lỗi mẹ!
Read More

13 thg 7, 2016

...


1. Tôi đã định ngủ để ngày mai có thể thức dậy sớm và bắt đầu ngày training đầu tiên cho công việc mới. Nhưng bỗng dưng tôi muốn viết quá. Tôi không nghĩ mình sẽ mất quá nhiều thời gian cho việc ghi chép này. Nhưng bao giờ cũng vậy, viết lách cái gì đó trên này cũng khiến tôi mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ.

Công việc mới tương đối đơn giản. Tôi chỉ việc ngồi trên xe buýt đi một chuyến city vòng quanh Sài Gòn cùng khách nước ngoài đã mua vé từ trước. Tới một điểm tham quan bất kì, nếu họ muốn dừng lại, tôi chỉ việc mở cửa và tống cổ họ xuống xe. Xe cứ thế chạy hết một vòng rồi chạy về điểm xuất phát, rồi lại tiếp tục vòng tuần hoàn đó đến cuối ngày. Miễn là sau lượt đi cuối cùng, tôi đảm bảo sẽ rước được tất cả khách lên xe để trả họ về lại nơi xuất phát.

Hình thức tương đối mới mẻ ở Việt Nam nhưng loại hình "hop on hop off" này quá quen thuộc với người nước ngoài. Tôi cũng chẳng mất gì nhiều ngoài việc phát tai nghe cho họ sử dụng dịch vụ thuyết minh tự động trên xe. Tôi chỉ mất hai ngày nghỉ cuối tuần đáng giá của tôi thôi. Biết làm sao đượ, tôi đang cần tiền...

2. Quyển Amrita của Banana Yoshimoto hay quá. Tôi chỉ có thể thốt lên được những từ như vậy thôi. Bao lâu rồi nhỉ, tôi chưa đọc được một quyển sách hay đến vậy...

3. Tốt nhất chẳng bao giờ nên mua thuốc của bọn dược sĩ bán thuốc tây ở các hiệu thuốc mọc như nấm sau mưa. Chúng nó toàn thuê bằng để hành nghề thôi ấy. Rồi như kiểu xem người mua chẳng biết gì. Chúng nó không bán dầu gội trị dầu Haicneal siêu phàm diệt gàu chỉ trong một lần gội nữa. Rồi khi chúng nó đưa bịch Hairnew với màu sắc và kiểu dáng tương tự mà nói như am hiểu lắm.

Ôi thôi tôi ngứa đầu như điên và gàu bay phấp phới như tuyết rơi đêm Giáng Sinh. Và nhờ sự am tường của dược sĩ mẹ, tôi mới biết trị gàu là một trong những công dụng của nước vệ sinh phụ nữ. Rồi giờ đây, nếu kẻ nào sành sỏi mùi hương chắc sẽ thắc mắc thì thầm: này cậu, sao đầu cậu dậy mùi nước vệ sinh phụ nữ thế? Hay thẳng thắn hơn: này thằng đầu mùi phụ khoa! Ha ha
Read More

20 thg 6, 2016

Linh ta linh tinh ấy mà

1. Bây giờ là 1 giờ đêm. Chẳng ai còn thức nữa để tôi tỉ tê hay phá phĩnh nọ kia. Nên tôi lân la vào blog viết vài thứ cho có gọi là. Này nhé, từ nay phải chăm viết như trước. Nếu cứ đà viết lách kiểu này về già chẳng có vẹo gì để đọc đâu đấy nhá nhá nhá.

2. Tôi có hẹn anh D cho buổi phỏng vấn môn nghiệp vụ cho bài thi cuối kì của tôi. Suốt buổi chẳng hỏi được câu nào và anh thì hỏi quanh qua quẩn lại về một tôi khác trên facebook. Nói thật thì tôi thấy buồn quá. Buồn vì nghiệp vụ chưa tới thì ít mà buồn vì bản thân ngoài đời không đủ hấp dẫn đến nỗi người ta chỉ chăm chăm nói về một tôi khác đến sượng sùng thì nhiều. Tự dưng nhắc đến chuyện này làm tôi nhớ đến Sky quá.

Hồi ấy tôi xin Sky cho tôi facebook để không mất liên lạc đến chẳng may một ngày anh bỏ ứng dụng chat trên điện thoại (có chức năng lưu lại trạng thái người sử dụng như facebook). Thế mà anh thẳng thừng từ chối. Sky trai thẳng nhé cho những ai nghĩ ngợi lung tung. Nhưng tôi quý anh lắm, người vui tính và viết lách cũng hay ho. Một kiểu hâm mộ của một thằng em dành cho một người anh. Sky bảo, anh không bỏ đi đâu hết còn nếu không thấy anh viết thêm cái gì đó thì chỉ có nghĩa là anh không muốn viết nữa chứ không có nghĩa là ngừng quan sát mọi người. Đừng lo là anh biến mất. Anh không cho facebook vì quen ai ở đâu thì để họ ở yên đó. 

Thế là cái câu nói "Quen ai ở đâu thì để họ ở yên đó" đã phương châm đối đãi cho tất cả các mối quan hệ mà tôi có cơ duyên gặp phải. Thật sự ra thì một cái nick facebook, một cái số điện thoại hay một cái blog hâm dở thậm chí gặp nhau bằng xương thịt ngoài đời cũng không khó khăn gì đến nỗi không thực hiện được. Nhưng phía đằng sau đó, chúng ta sẽ thể hiện mình như thế nào trước những con người xa lạ nhưng đã từng biết ta? Đó sẽ là một câu trả lời thật khó...

3. Hôm nay gặp lại bạn cũ. Tận hồi cấp 1, lớp 5. Bản phát tướng hẳn ra nhưng tôi vẫn nhớ bản. Bản tên Tấn Lợi. Hồi đó cô xếp tôi ngồi chung để kèm bản học. Hồi đó có phong trào đôi bạn cùng tiến. Cô xếp đứa giỏi kèm cho đứa dở. Cả lớp đều thế. Các bạn đua nhau giúp bạn mình học khá hơn lên. Tôi cũng vậy. Có điều sau học kì 1, ai cũng tiến bộ riêng bạn Tấn Lợi thì không. Tại tôi hay tại bản? Chắc là tại tôi!

Lên cấp 2 tôi cũng được xếp để ngồi kèm cho một bạn nữ. Chẳng biết tôi kèm cặp kiểu gì, cô nàng đâm ra thích tôi luôn. Thế là từ học sinh trung bình, cô nàng rớt xuống kém vì mắc bệnh tương tư. Tôi hãi quá, năm cuối cấp đã chôn tất cả hạt giấy cô gái ấy xếp xuống lớp đất trong chậu cây ở trường và cái lọ thủy tinh đem tặng luôn cho cô tổng phụ trách.

Lên cấp 3, tôi vẫn được phân công ngồi kèm cho một bạn nữ khác. Lần này, ngược lại, con bé kèm cho tôi cách quay cốp tài liệu, cách ăn chơi và quậy phá. Tôi chẳng kèm cặp được con bé nhà giàu đó là bao. Chỉ toàn ăn sô cô la ké từ cô chị bên Mỹ gử về cho nó và hùa theo nó quậy phá. Cuối cấp 3, tôi và nó cùng ngồi trong sổ đầu bài nhiều nhất và bị hạ bậc hạnh kiểm.

Kể từ đó tôi đâm ra không thích ngành sư phạm cho lắm. Tôi không quen quy củ. Tôi không quen sống cuộc sống quá mô phạm. Tôi thích tự do. Tôi thích sự đổi mới. Thích thích đủ thứ ngành nhưng không bao giờ là sư phạm. Lạ một điều, tôi quen ai cũng trong ngành sư phạm.




Read More

2 thg 6, 2016

Email


Hồng Anh này, mình vừa mới chia tay Win đấy. Mình không biết phải kể với bạn như thế nào? Nhưng khi vừa quyết định chia tay Win là mình viết ngay mail này cho bạn. Đó là một quyết định không dễ dàng gì, sau bao nhiêu sóng gió tụi mình đã trải qua cậu nhỉ? Nhưng thật lạ, mình lại thấy thật nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi được anh ta. Cũng có thể rồi một khoảng thời gian ngắn nữa tới đây, mình lại viết cho cậu một cái mail nói rằng mình lại trở lại với anh ta rồi cũng nên. Mình không hiểu mình nữa nhưng cho đến hiện giờ thì mình thấy thoải mái và bình an lắm.

Bạn biết không, hai đứa mình đã từng trải qua n điều khủng khiếp, khủng khiếp đến nỗi tụi mình chắc chắn đã chia tay rồi. Nhưng không, tụi mình vẫn bên nhau như thế. Làm khổ đời nhau thêm như thế. Rồi đùng, một chuyện cãi vã vụn vặt xảy ra. Nó kéo đến bình thường như biết bao mẫu chuyện vặt đã khiến các cặp đôi yêu nhau khác phải cãi nhau. Nhưng mình không ngờ nó lại nghiêm trọng đến mức khiến tụi mình thành ra như thế. Kì lạ cậu nhỉ?

À, mà cũng chẳng kì lạ gì. Tụi mình quá khác biệt nhau mà. Cả về tuổi tác, suy nghĩ và tình cách. Những mâu thuẫn trong quá trình quen nhau không được cả hai cùng nhau giả quyết ấy tích lũy dần. Và cho đến hôm nay thì nó nổ tung hoặc cũng có thể, nó khiến mình phát nổ tung. Và giờ nghĩ lại, mình cũng không hiểu tại sao tụi mình lại có thể yêu nhau những 4 năm như thế khi có quá nhiều khác biệt giữa cả hai người. Mình sợ phải là người nói câu "Tụi mình chia tay đi. Giữa chúng ta có quá nhiều khác biệt" như những cặp đôi khác vẫn làm khi họ buộc phải nói ra lý do để từ bỏ cuộc tình của họ. May mà mình đã không dùng đến nó bạn ạ. Thật may...

Mình không khóc khi mình viết đến đoạn này đâu. Nếu như bạn có tò mò. Nhưng mình đang không biết những đoạn trên mình có diễn đạt tốt để bạn hiểu mình đang nói gì không nữa. Hy vọng là bạn sẽ hiểu. 

Hiện giờ đây mình cảm thấy buồn. Không là rất buồn. Chỉ buồn, một nỗi buồn man mát. Cái nỗi buồn không khiến mình lao đầu vào đầu xe tải, không khiến mình cầm dao lam cứa nát gân tay, không khiến mình khóc nấc lên tức tưởi. Nó cứ thổi nhẹ từng đợt vào cơ thể mình. Co thắt tim mình. Rồi lại hết. Cái buồn như thế, bạn đã trải qua chưa? Làm thế nào cho nó chấm dứt đi ấy nhỉ?

Hồng Anh viết cho mình nhanh nhé.

Từ Khoai Tây với rất nhiều thất tình
Read More

7 thg 4, 2016

Cấm trẻ em dưới 18 tuổi

Có một trang web tên là chaturbate. Nó cho phép mọi người show hàng để kiếm tips. Bạn làm mọi hành động kích dục nhất có thể trên cam của bạn để mọi người xem, bình phẩm và tips cho bạn. Tips có thể dùng để tips cho những người khác khi bạn xem show của họ hoặc cũng có thể đổi ra thành tiền mặt. Chaturbate có tất cả mọi thành phần. Những đôi nam nữ tích cực làm tình, bú liếm cho nhau. Những cha đồng tính khoe hết cỡ những body rắn chắc, những "cây hàng" vĩ đại thu hút người xem. Những cô gái với thân hình vệ nữ cố gắng phô trương vòng một gợi tình khiêu khích đám đông và những cơn nẩy người sung sướng từ chiếc máy tạo rung nhét trong âm hộ. 

Tất cả họ như đang đấu chiến ngầm với nhau trong một phiên chợ buôn bán thể xác nhầm thu hút càng nhiều người xem càng tốt. Bởi có người xem là sẽ có tips. Họ mặc cả thân xác mình bằng những dòng text mặc định trên màn hình. 300 tips sẽ gỡ bỏ chiếc bra trên người cô vợ nóng bỏng, 400 tips cô gái sẽ blowjobs cho người đàn ông bên cạnh mình. 600 tips chiếc chip dây sẽ bị gỡ bỏ. Hoặc chỉ đơn giản là khi bạn tips, bạn có quyền yêu cầu người trong cam làm bất cứ điều gì bạn muốn. Cứ thế, những dòng tin đo đỏ cứ xuất hiện nói tiếp nhau cách vài giây kèm những âm thanh chói tai báo có người đã tips. Sau đó là tiếng rối rít cảm ơn từ người người show hàng.

Chưa hết, còn có những "Crazy show" với giá hơn 2000 tips. Đó là khi các cặp đôi đã thỏa mãn người xem chán chê bằng các màn blowjobs hay 69 cho nhau. Khi các chàng solo man đã hết chiêu trò với cậu nhỏ của mình. Khi các cô gái đã khiến người xem nhàm chán với những màn co giật sung sướng. Họ mở một cái "Crazy show" với hạn chế người xem và chỉ những ai mua vé bằng tips tương ứng mới xem được. Ở đó, các cặp đôi sẽ làm tình với nhau đến lúc xuất tinh, còn các solo man sẽ ra sức suck cậu nhỏ cho bắn khí và các cô gái sẽ squirt đầy ống kính camera.

Chaturbate là nơi hái ra tiền cho các cô gái công sở muốn kiếm thêm. Hãy tưởng tượng các cô mặc váy ngắn ngồi trong văn phòng nhưng camera đặt dưới bàn và tay hay với một cái sextoy cắm vào "cô bé". Chaturbate cũng là nởi để các cặp đôi rỗi nghề vừa muốn được sung sướng cùng nhau vừa được cơ man nào là tiền tips. Bởi chẳng khó khăn hay đắn đo suy nghĩ gì khi bạn hoàn toàn có thể kiểm soát IP người xem từ những quốc gia mà bạn không muốn. Chaturbate giúp các chàng trai kiếm được khá khẩm tiền và vô số bạn tình chỉ với một cái cam sắc nét, một body building hấp dẫn và một con cu ngon lành. Riêng tôi, dùng chaturbate chỉ vì muốn kiếm đủ tips để mua những "ticket" xem "Crazy show" mà thôi. Tiếc thay, account của tôi bị block chỉ sau vài giây ngắn ngủi ngồi trước màn hình máy tính với dăm ba người xem vì hệ thống máy tính cho rằng tôi chưa đủ 18 tuổi. LoL


Read More

16 thg 3, 2016

Tào lao

1. Tôi chán ngấy đến tận cổ mỗi lần phải vác xác vào ngân hàng gửi ít tiền lẻ vào thẻ ATM. Người Việt Nam giàu phết ấy vì mỗi lần bước vào ngân hàng là thấy cứ chật ních người hệt như mấy chỗ chờ khám bảo hiểm y tế hay mua vé xe Tết. Không phải vì tôi đục nát cái bụng con heo đất thối tha để không còn có thể thông đít nó bằng mớ tiền vụn nhịn quà vặt các thứ thì có cho tiền tôi cũng không lê xác lên ngân hàng làm gì. Niềm an ủi duy nhất cho kẻ lười biếng là cái trụ ATM của ngân hàng nọ xa nơi tôi ở cả chục năm ánh sáng cộng với bản tính lười biếng nhớt thây của mình, tôi biết tổng bản thân thà ở nhà gặm cỏ nuôi thân chứ không bao giờ xách xe đi rút tiền mua cơm hộp. Tiết kiệm được biết bao nhiêu là đơn vị hỗn nguyên haha

2. Tôi đang nghĩ đến việc ăn chay hoặc nghiên cứu về Eat clean. Cơ thể dư đạm có thể là nguyên nhân dẫn đế chứng đau khớp của tôi. Những cái khớp tội nghiệp cứ kêu răng rắc lên như tiếng bẻ cây pockey hay quảng cáo trên truyền hình. Má nó, tuổi gì mà bệnh như mấy bậc cao niên.

3. Sau vài chuyện liên quan đến thế giới tâm linh diễn ra xung quanh gia đình tôi. Tôi bắt đầu tin vào Phật pháp nhiều hơn. Đôi khi tôi nghĩ, con người mình nên dựa dẫm vào điều gì đó trên đời này để có đức tin và làm nhiều điều lành.

4. Sau nhà tôi có một lũy trúc, nơi đó chim chóc xổng chuồng hay đến đậu. Gần hơn một năm nay, có một con chim luôn tận tụy mỗi ngày đá vào cửa kính nhà tôi. Làm cách nào mà một con chim có thể ghét chính bản thân nó trong gương đến mức mặc cha nó nguy cơ bị bắt lại thêm một lần nữa để hạ gục bản sao của chính mình. Một con chim ngu ngốc chắc chẳng biết cái hình ảnh phản chiếu kia là chính nó thì một câu hỏi đặt ra là lý do gì để nó hy sinh tự do chỉ để hạ gục một con chim khác chẳng quen gì nó. Tôi buồn cười quá mỗi lần nghe tiếp lộp cộp phát ra từ phía nhà bếp. Chắc chẳng bao lâu thì kính của tôi sẽ vỡ ra mất.

5. Con người ta khi bước chân vào một nghiệp gì đó chắc cũng bắt đầu từ một cơ duyên. Có phải  nghiệp đĩ cũng bắt đầu từ những câu nói đại loại như: Hãy đi với anh một lát rồi anh gửi tiền cho em xài... không?

6. Người ta bảo đời tạc nên khuôn mặt của mỗi người. Người sõi đời khuôn mặt chẳng bao giờ trẻ ra được. Vậy thì khuôn mặt 22 năm tồn tại này, cũng trải qua bao nhiêu chuyện sầu thương bi lụy sao mãi vẫn có người phàn nàn: mặt này nói học lớp 12 người ta cũng tin? Mẹ nó chứ!

7. Tình yêu của tôi như nguyên một đống shit ấy. Nhưng đôi khi tôi sợ. nếu bỏ đống shit này thì đống khác chắc gì là sô-cô-la?

8. Hôm nay nhìn thấy những hình ảnh chụp từ quyển Đạo Đức lớp 1, tôi cười như thằng khùng. Những kỉ niệm về một thời thơ bé hiển hiện qua như Harry Potter xem trộm ký ức của thầy Snape. Hóa ra, tuổi thơ tôi không quên, chỉ là không có dịp để nhăc nhớ lại thôi.

9. Chẳng hiểu sao tôi rất thích tranh được vẽ tặng cho riêng mình. Nhớ hôm con ban thân ngồi phát họa khuôn mặt tôi nhỏ xíu xấu xí trên góc tập của nó. Tôi thích tới độ chụp thật nét rồi zoom lên làm avatar facebook của mình hơn một tháng. Suốt 4 tháng nay tôi được một anh họa sĩ pm hẹn nhận tranh anh vẽ tặng. Chẳng hiểu sao tôi chẳng mấy hào hứng gì với cái tranh "xin được giữ bí mật tới phút chót" của anh ta. Tôi cố lờ đi những tin nhắn đó đến mức mất lịch nhất tôi có thể. Bởi tôi biết, khi tôi gặp anh ta để nhận tranh, tôi sẽ phải trả cho anh một cái gì đó. Và cái gì đó ấy, tôi cũng có thể miễn cưỡng cho anh ta được nhưng tôi không thích. Đơn giản, tôi không muốn mỗi lần nhìn bức tranh đẹp đẽ đó tôi lại thấy dơ. Thưởng thức nghệ thuật, đầu phải sạch mới hứng!

10. Edit lần thứ ba cho cái note thứ 10. Nghe "Cơn bão nghiêng đêm" của Lý hát nhé. Bài này của nhạc sĩ Thanh Tùng. Hy vọng ở nơi xa xôi kia ông ấy sẽ không "một mình" nữa. :)

Read More

4 thg 3, 2016

Chuyện của một chục ngày


Trong lúc ngồi down vài bài hát mới của cô Lý vào điện thoại làm bạn đi đường mỗi sớm chạy xe đến công ty thực tập. Tôi chợi nhớ ra là đã lâu lắm rồi tôi chưa viết cái gì cho mình của tuổi xế chiều nên tôi vào đây kể lể vài thứ.

1. Tôi đi khám mắt định kỳ. Mắt tôi giảm độ cận nhưng lại tăng độ loạn. Cứ mỗi lần đổi tròng khác là mất cả một khoản thời gian để thích nghi mới hai cái đít chai mới. Tôi ghét bị cận, những chiếc kính tốt thì mắc kinh khủng nhưng kính cận thì gọng xấu bôn lành luôn ấy. Mục tiêu của tôi là kiếm một công việc làm thật nhiều tiền, lúc đó mua cả bao kính cận rải khắp nhà để sáng dậy đếch cần tìm kính nữa. 

2. Tôi đã đến cái tuổi mà con người ta sâu sắc đến mức không còn có thể vui nổi vì một miếng đất được bán đi. Tôi cảm thấy mình đã mất đi một cái gì đó rất lớn lao. Miếng đất đó dường như gắn liền với cả một bầu trời tuổi thơ của tôi. Những buổi sáng cùng bà khăn nón đi làm đồng mịt tối mới về. Nhớ những cục đất cứng như sỏi lót mấy lớp lá chuối vẫn cấn lưng để dấu sâu hoắm. Nhớ mấy buổi trưa hè nấp trong bụi chuối tránh nắng rồi thiêm thiếp, lũy tre bao quanh chiếc ao xanh rì kẽo kẹt những âm thanh hay ho như cố ru tôi ngủ. Bà bán miếng đất đó đi, tôi buồn và tiếc lắm...

3. Lâu lâu nằm một mình gác tay lên trán nhớ mấy đứa nhỏ bên Mái Ấm Tâm Đức quá. Mấy tháng rồi chuyện nọ xọ chuyện kia, tôi không qua thăm mấy đứa nhỏ được. Con nít lớn nhanh mau quên. Không biết Trí có còn giận chú không, bé Nhi cao lớn bao nhiêu rồi và mấy đứa lóc chóc kia có còn đánh nhau giành bế? Tôi hứa với lòng là mỗi dịp qua thăm sẽ mua cho chúng nó ít sữa và bánh nhưng chẳng bao giờ tôi làm được, toàn đi tay không. Tôi không có tiền, mớ tiền dành dụm được chẳng hiểu cứ bay biến đi đâu mất mỗi dịp tôi cần dùng đến. Khổ!

4. Tự lòng tôi cảm thấy biết ơn vì bao giờ trong lúc khốn khó nhất cũng có người dang tay ra giúp đỡ. Mang ơn là khi người tận tâm gọi riêng kẻ học việc ra chỉ bảo. Với tôi, lời khen rất đáng quý nhưng khen rồi cũng thế chẳng giúp người nhận tiến bộ hơn. Người chỉ thẳng vào hạn chế của tôi để khắc phục, tôi biết ơn bội phần.

5. Có một cô gái ở trên facebook tôi suốt ngày up một tá ảnh. Giá mà có ai đó giúp cô ấy lựa ra một tấm đẹp nhất rồi thì thầm với cô nhỏ. Đừng đói hình đến mức mặc áo ngực đi bơi cũng chụp hình up lên facebook. Có một anh chàng cũng trên facebook đã có bạn gái rồi. Nhưng đôi khi tôi chỉ ước có ai đó nói thẳng vào mặt hắn. Có thằng ngu lờ mới viết teencode và chụp ảnh chẳng khác một thằng pê đê. Thụ lòi ra mà còn đòi có bạn gái lol

6. Nhiều người lạ ghê lùng lắm. Khi mình gặp điều may mắn hơn là họ nghĩ xui xẻo của họ là lỗi của mình và mình phải có trách nhiệm với cuộc đời họ. Chẹp, chắc má taoooo!

7. Nghe Lý hát đi.

Read More

9 thg 2, 2016

Cố nhân


Bạn nhớ B trong bài "Thích" tôi viết hồi tháng 6 năm rồi không? Trời ạ, tôi tìm thấy Facebook của anh ta rồi. Bỏ qua hoàn cảnh tìm ra Facebook của cậu chàng. Chẳng mấy tốt đẹp gì nếu tôi nói tôi tìm ra nó trong một trang web đen mà chủ nhân của đoạn videos bị rò rĩ chẳng ai khác ngoài người tình trong mộng của tôi thì không tốt cho lắm. 

Chết mẹ! Tôi lỡ nói ra rồi...

Nhưng không sao, với tôi, chuyện đó chẳng nhầm nhò con mẹ gì hết. Vì thế nào rồi một ngày đứa nghiện chat sex như tôi cũng góp phần tăng doanh số cho một trang web sex nào đó thôi. Chuyện đáng để tâm đến là cuối cùng thì tôi cũng tìm ra được người mình rất thích. Một phiên bản (mặt) khác của người mình rất rất thích (lol). Không thể tin được vào duyên số cũng không thể tin vào trí nhớ về một gương mặt chỉ gặp một lần duy nhất trong đời. Nhưng hình xăm đặc biệt và cái bàn tay đó chắc chắn không lẫn vào đâu được. Lần gặp đó chẳng biết cơ man nào, trong lúc âu yếm và trao cho nhau những chiếc hôn sâu, tôi đặc biết chú tâm vào những hình xăm trổ đầy cơ thể đó. May mà giờ đã gặp được rồi. Cái hình xăm (gương mặt) tuyệt đẹp đó. May là đã tìm thấy nó rồi...

Tôi giờ mới phát hiện, hóa ra Thị trấn Buồn Tênh không chỉ gói gọn trong một không gian chật chội và ẩm ướt của cái phòng xông hơi nhỏ bé đó. Nó to lớn vĩ đại và có sức lây truyền ghê gớm. Đến nỗi khi bắt gặp một cư dân ở trong đó, bạn có thể bỗng dưng vỡ òa và xuyên không về một vùng không gian nhỏ hẹp. Chỉ mình bạn và thứ ánh sáng mờ tịt não nề. Chỉ mình bạn và mớ hơi nước bốc lên bức rức. Chỉ mình bạn lõa lồ không quấn trên mình bất cứ thứ gì. Chỉ mình bạn và kiểu cô đơn rất... bê đê. Để bạn lấy lại chút dè dặt của ngày xưa, khi cố cưỡng lại chiếc hôn khốn kiếp của người kia mà không dám nhấn pm để hỏi. Sao ngày đó, xin số tui chi mà không gọi vậy chèn...

P.S Người trong hình, đã có người yêu ...

Read More

1 thg 1, 2016

2015

1. Lẽ ra tôi đã viết những dòng này vào tối hôm qua nhưng đầu óc tôi bắt đầu mù mị vào những tháng gần đây. Tôi không thể làm chủ được hành vi, tôi không thể suy nghĩ được bất cứ thứ gì một cách sâu sắc và tôi cũng không viết ra một đoạn cho rành mạch được. Nói cho chính xác hơn, tôi đang bước vào giai đoạn hoàn tất tiến trình trở thành một thằng ngu.

Hôm qua là giao thừa, mọi người trên khắp thế giới đổ xô ra đường. Chen mình vào đám đông cố tìm cho ra một chỗ đứng đẹp để đếm ngược từ 10 đến 0 và căng mắt ngắm nhìn những chùm tia lửa chớp ngoáng nổ phập phồng trên bầu trời chưa đến vài giây. Những con người ngớ ngẩn làm những việc ngớ ngẩn nhằm tống khứ cái năm 2015 cũ kĩ cứ như thể nó khủng khiếp như một cái băng vệ sinh sử dụng rồi bị chó lôi ra khỏi thùng rác. Có phải có cũng đã đối xử tệ bạc với họ như nó đã làm với tôi?

2. Dạo này tôi buồn quá. Bà tôi vừa mất cách đây không lâu. Chẳng ai trong gia đình tôi nghĩ rằng bà sẽ qua đời dù chúng tôi đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận việc này từ rất lâu rồi. Với Ngoại, tôi không có quá nhiều kỉ niệm để nhớ về, thậm chí ngay cả một tấm ảnh chụp chung cũng không hề có. Những hôm về ngoại chơi, tôi cũng không dành nhiều thời gian để ngồi lại nói chuyện với bà. Cũng chưa từng có cử chỉ âu yếm nào đáng để nhớ đến. 

Kí ức về bà chỉ vỏn vẹn trong những buổi chiều tà chở mẹ về thăm ngoại, thấy bà chăm chú ngồi rà đài xổ số trên radio cũ. Hay những hôm mẹ dúi chiếc hộp đồ ăn hối thúc đem về cho ngoại kịp buổi cơm chiều. Nhiều lần đến nỗi chỉ cần thấy tiếng xe tôi dừng ở đầu ngõ, bà đã  hỏi vọng ra "hôm nay mẹ mày cho tao ăn cái gì đó?". Kí ức về bà mà tôi nhớ về là lúc còn bé thơ, những đêm có gánh hát diễn, mẹ dắt đi xem là dáo dát tìm gánh cháo lòng của ông bà ngoại. Tôi chỉ nhớ về bà có thế, chỉ có thế. Tôi là một thằng cháu tồi, rất tồi phải không?

Có những thứ trên cuộc đời này mà khi ta mất đi rồi mới cảm thấy nó quý giá vô cùng. Giờ đây có những hôm nhớ bà khủng khiếp, tôi cùng mẹ về thăm ngoại, chiếc giường ngoại tôi nằm vẫn đặt ở góc bên phải nhà, chiếc võng ngoại hay ngồi rà đài vẫn đặt bên cạnh chiếc giường. Mọi thứ cứ vẹn nguyên như chẳng hề có sự mất mác nào đã từng diễn ra trong căn nhà đó, như thể bà chỉ đang đi đâu đó chưa về. Duy nhất chiếc bàn đặt di ảnh ngoại tôi và chiếc lư hương nghi ngút khói là nhắc nhớ con cháu rằng bà chúng mày đã đi xa thật rồi và chẳng bao giờ chúng mày còn có thể gặp bà thêm một lần nào nữa.

3. Cái số 3 này tôi định sẽ viết về chuyện tình cảm. Về thằng bồ đáng ghét và con vợ sắp cưới của anh ta. Nhưng tôi không biết phải viết như thế nào để để mọi người đều tin rằng năm 2015 của tôi thật sự là một năm tệ  hại. Chỉ có thế chốt bằng một câu: tôi vẫn còn quan hệ tình cảm với anh ta, tôi đã và đang chia sẻ tình cảm của mình với một người khác.
Read More

30 thg 9, 2015

Chuyện!

1. Ai cũng hỏi tôi, mày còn quen thằng đó à. Tôi đều cười gượng mà gật đầu. Tôi quen lại người đó thật. Nghe cứ giống như một tên tội phạm bị án tử được giảm án xuống còn chung thân. Nghe thì có vẻ đã được giảm nhẹ tội nhưng rốt cuộc sống cũng chẳng bằng chết. Trường hợp của tôi là như vậy.

Một lần anh bảo với tôi, anh không yêu chị. Anh chỉ cảm mến cái tính tình hiền lành của chị. Anh còn bảo, nếu tôi là con gái và nếu như anh được chọn lựa thì "anh sẽ chọn em đó nhóc à". Tôi biết đó là một lời nói dối. Tôi cũng biết cả khi anh nói với tôi là anh không lấy chị nữa bởi chị không hiền như anh tưởng cũng là một lời nói dối. Tôi chỉ không hiểu là tại sao đến tận giờ phút này tôi vẫn còn tin một lời nói dối.

2. Chứng viêm họng kéo dài của tôi cuối cùng cũng thị oai mức độ nguy hểm của nó khi nó biến chứng thành viêm đa khớp dạng thấp khiến các khớp của tôi đau không sao chịu nổi. Tôi không biết bằng cách nào mà một cơn viêm họng thông thường có thể điều khiển các khớp của tôi biểu tình đến như vậy. Tôi nghĩ là tôi nên quan tâm đến sức khỏe của mình nhiều hơn. Câu nói này đã lập lại bao nhiêu lần rồi nhỉ? Một câu nói lặp đi lặp lại bao nhiêu lần thì thành ra một slogan của bản thân ta? Tôi nghĩ là tôi nên quan tâm sức khỏe của mình nhiều hơn. Tôi nghĩ là tôi nên quan tâm sức khỏe của mình nhiều hơn. Tôi nghĩ là tôi nên quan tâm sức khỏe của mình nhiều hơn. Lol =))

3. "Trăm năm cô đơn" thật ra thì rất dễ đọc. Tôi cứ nghĩ một tác phẩm hàn lâm như thế, đoạt giải Nobel như thế thì phải hack não lắm. Nhưng nếu chú tâm một tẹo thì sẽ nắm được ngay mạch truyện rồi từ đó đọc một mạch liền tù tì mà vỗ đùi đánh đét. Cơ mà duy chỉ có một vấn đề, tác phẩm này có quá nhiều nhân vật. Mỗi nhân vật tác giả lại vẽ nên một tính cách riêng, một số phận riêng. Đôi khi lại rất kì quặc, phi thường. Truyện như một chiếc tàu hỏa tốc lướt qua số phận từng nhân vật. Nắm được nội dung đã khó lại có trí nhớ lõm, tôi quên mất ai là ai và thế nào. Thành ra chốc chốc lại phải đọc lại cho hiểu hay giở trang giả phả đầu sách ra nghiệm. Vậy nên tôi phải đi gian hạn sách trên thư viện nhiều lần. Nhiều đến nỗi cô thủ thư đã trần tình với tôi là cô phải lôi quyển sách này ra đọc để xem nó có gì hấp dẫ đến như vậy. Nhưng cuối cùng thì cô bỏ cuộc, đành vàn nài tôi "khi nào em đọc xong thì kể lại chi chị nghe nhé". Haha, có mà mơ nhé. 

Nhưng tóm lại, nó hay và dù đọc đến đâu tôi vẫn cứ nhớ đến câu nói của Hôsê Accađiô Buênđya "Nếu mình đẻ ra kỳ đà thì chúng mình sẽ nuôi kỳ đà". Nghe đàn ông và vững trải thế nào đó. Chẳng phải bất kì ai cũng cần có một người vững vàng như vậy trong cuộc đời mình sao? 

4. Hiếm có con mèo nào mà cục mỡ treo trước mặt lại nhã nhặn khướt từ "Xin lỗi tôi có bồ rồi". Trừ khi cục mỡ kia quá xấu. 

5. Người ta tới Iphone 6S rồi mà tôi giờ còn không mua nổi chiếc Iphone 3G. Chắc phải đợi Iphone 7 hay Iphone Chủ Nhật ra mắt mới mua nổi đó =((

Read More

22 thg 9, 2015

...


Tôi vốn là một đứa rất xui xẻo. Chuyện gì đến với tôi không thành xấu thì cũng là cực kì xấu. Ví dụ như ngày hôm đó tôi chỉ còn ít tiền trong túi thì chắc chắn trên đường trở về nhà tôi sẽ bị cảnh sát giao thông bắt phạt. Còn nếu tôi vừa mới bị cảnh sát giao thông phạt hết cả tiền thì ngay sau đó xe tôi sẽ bị nổ bánh ngay chóc. Chẳng bao giờ sai. Tôi cũng chẳng bao giờ có thể xếp hạng ba trong đánh bài Tiến Lên ăn điểm. Và luôn là người phải mua trà sữa cho tất cả mọi người sau mỗi lần bị dụ dỗ cờ bạc. Có những việc với mọi người nó dường như là một điều hết sức bình thường thì đối với tôi nó là cả một thảm họa. Vì thế tôi rất thích mỗi khi về nhà bởi vì mẹ tôi chẳng bao giờ cho tôi làm gì cả. Tôi động vào thứ gì cũng hư hại, mẹ tôi nói thế. Đôi lúc tôi có cảm giác mình như một đứa tàn phế, bởi vì tôi có cố suy đi tính lại bao nhiêu lần thì cũng nghĩ ra bản thân làm việc gì tốt nhất.

Lắm lúc tôi đăm ra ganh tỵ với biết bao nhiêu người. Làm cách nào để có thể may mắn đến như thế nhỉ? Chẳng hạn như vào một ngày đi dạo trên bãi biển, bạn vô tình chạm mặt với một người không quen. Sau khi về nhà bật Zalo lên thì đã thấy người ấy add friend với bạn và từ đó giúp đỡ bạn không ngừng trong công việc. Hay ngay sau một ngày hãng Apple ra mắt sản phẩm mới, bạn đăng status chắc như bắp rằng sẽ có người mua tặng bạn con dế đắc đỏ kia trong ngày kỉ niệm yêu nhau. Hay khi bạn liên tục được 12 điểm liền cho 3 lần thắng trắng những ván bài Tiến Lên. Hay khi bạn đói kinh khủng khiếp, bụng vỗ như đánh trống trận mà túi rỗng tiền lại tự dưng có người đem thức ăn  ngon đến cho bạn. Những may mắn đại loại như thế, sao chẳng bao giờ đến lượt tôi được hưởng?

Là người gặp quá nhiều sự xui xẻo trong cuộc sống. Tôi trở thành người hay lo sợ và không dám mạo hiểm. Tôi bỏ trốn vô số những cơ hội dâng đến trước miệng mình chỉ bởi vì tôi không dám chắc sẽ lại có điều xui rủi nào lại đến với tôi hay không? Như kiểu cuộc sống đụ mình liên lục hàng ngày đến mức bản thân không còn chút khoái cảm nào cho một lần làm tình thật sự.

Read More

6 thg 9, 2015

Hừmmmm

(Viết vào 1 tháng trước)

1. Tôi đã trở lại với cuộc sống ẩn mình trong bốn bức tường. Tôi nghĩ tôi nên yên phận như một con chó hung hăng bị chủ nó nhốt lại trong chuồng. Quấn quanh cổ một sợi dậy xích to và sợ hãi nép mình vào trong chỉ bước ra ngoài khi đói phờ râu. Tôi không thấy thích cuộc sống như vậy nhưng tôi cũng không mấy thoải mái khi ở ngoài kia. Có lẽ tôi cần thời gian để ổn định lại mình. Có lẽ thế...

2. Có một buổi họp lớp vào cuối tuần này. Mọi người chắc chắn đều đến vì đây là buổi họp lớp đầu tiên sau ngần ấy năm ra trường. Tất thảy họ đều rất muốn tôi có thể tham dự bữa tiệc cùng vì tôi là lớp trưởng. Nhưng tôi không đi. Có một số chuyện trong quá khứ về những năm tháng học cấp 3 mà tôi không muốn nhớ lại. Có những người đã vố cho tôi một cú đau mà đến giờ trong sâu thẳm trong tôi khi nghĩ về vẫn dậy lên những cảm giác ran rát năm dấu tay trên mặt. Tôi không phải là một đứa dễ quên và càng không thích bản thân cố gắng thoải mái vì những người mà mình không thích trong khi không thấy thoải mái một chút nào.

(Viết vào 1 tháng tiếp theo)




3. Lần đầu tiên cầm cây lăn sơn tường hì hục sơn sơn phết phết. Lần đầu tiên mày mò cách sử dụng máy khoan đục đục đóng đóng. Lần đầu tiên đắn đo đi mua nồi niêu xoong chảo. Cũng là lần đầu tiên có cảm giác thân thuộc với một nơi không phải nhà mình...

Người ta bảo tôi ăn ở cẩu thả, có dăm ba bộ đồ với bộ gối mền không xếp gọn là xong. Người ta bảo tôi nhọc nhằn, khó khăn, tính toán so đo. Tôi ỏng eo làm màu. Ba năm học tôi chuyển trọ ngót nghét bốn lần. Chẳng chỗ nào tôi ở đủ ba hôm tròn vì cứ rảnh ra là tôi dắt xe chạy tót về nhà. Lắm lúc cũng bận tâm chút tẹo những gì người ta nói nhưng họ nói đúng thì tôi cãi làm gì? Lý do gì âu chỉ tôi biết là được rồi. 

Có một người tâm sự với tôi, anh ta thà chết đói cũng muốn ở một chỗ đẹp thay vì sống tạm bợ ở một nơi nào đó. Tôi vốn là đứa không có lập trường nên vô thức cũng học theo thói này. Vốn dĩ là những đứa học đòi nên phòng trọ "đẹp thật đẹp", "đầy đủ tiện nghi", "cửa sổ trên cao nhìn ra cả thành phố" tất nhiên là không thể tìm được với giá rẻ bèo sinh viên. Cuối cùng, mệt mỏi đành dõng dạc tuyên bố "Hạ thấp tất cả các chỉ tiêu. Chỉ cần tìm ra được phòng trọ là được. Nếu nó xấu thì tôi làm cho nó đẹp". Và căn phòng này đã xuất hiện trong cuộc đời tôi từ lúc đó.

Có nhiều điều vẫn còn chưa ưng ý về căn phòng này lắm. Nhưng kể từ lúc cầm cây lăn quét những lằn sơn đầu tiên thì mọi tiểu tiết với tôi đều biến mất. Vì nó là nơi tôi quyết định ở, là một tay tôi và bạn cùng chọn và trang trí. Vậy nên xấu với ai thì vẫn đẹp với tôi. Chật với ai thì vẫn thênh thang với tôi. Nóng với ai thì... vẫn đổ mồ hôi với tôi. Tôi nhỉ? =))

4. Nukan trước kia có một thời gian ở cùng một tháng quân sự với tôi. Thân thì cũng không thể nói là thân nhưng chúng tôi từng đi chơi chung với nhau, ở cùng một phòng, ngủ chung một chiếc chiếu (ngủ chứ không thức). Tôi đã từng nghĩ Nukan là một người tốt và tôi hoàn toàn không đề phòng gì cậu ta. Nhưng sau khi tháng quân sự kết thúc, Win bảo có người hay nhắn tin ong bướm với anh và tỏ ra nghi ngờ tôi. Chúng tôi nảy sinh mâu thuẫn từ lúc đó cho đến sau này. Riêng phần Nukan, vào khoảng thời gian đó, mỗi lúc gặp mặt tôi, cậu hay giễu cợt bằng những thông tin cá nhân của Win mà cậu có được từ những tin nhắn trả lời của anh. Từ lúc đó, tôi mới nhận ra mặc dù bản thân có cố tránh xa cái thế giới thứ ba phức tạp đó thì tôi cũng không thể thoát ra khỏi được những rắc rối từ nó được.

P là người yêu của Nukan. Hai người đó yêu nhau tất nhiên không nằm trong phạm trù quan tâm của tôi. Chuyện sẽ không có gì để nói nếu như P không add facebook và thường xuyên nói chuyện với tôi. Lắm lúc cậu chàng cũng bóng gió nọ kia. Tôi vốn là đứa thù dai và thích tính toán so đo. Ôi trời, tôi xấu tính cứ gọi là kinh khủng khiếp ý. Thế nên vào tối mai, P sẽ đến phòng của tôi "xem phòng", cậu ta đề nghị thế. Nhưng tôi chưa trả lời. Khoai ơi Khoai à, thù gì thì thù nhưng cái gì cúng thì cúng, ăn thì ăn nha Khoaiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Read More

19 thg 8, 2015

...



1. Những ngày này, do không tìm được nhà trọ tôi phải chạy xe đi về hàng ngày. Mỗi lần như vậy mất quãng đường hơn 28km, tôi trở thành một thằng bẩn tính và cáu kinh khủng. Thật sự mệt mỏi khi cả ngày lê lết ở ngoài đường, tóc đầy bụi và người dậy mùi hôi. Tôi thật sự rất thèm được tắm cho đã đời và nằm xoải ra trên chiếc đệm tự mua bọc drap thật đẹp. Phòng của tôi không cần có tủ lạnh, máy giặt, tivi,.. tôi chỉ cần có máy nướng bánh mỳ là tuyệt vời lắm rồi. Tôi muốn mình mỗi sáng thức dậy có thể lấy ra hai cái bánh sanwich đã nướng vàng và khuếch lên đó một lớp bơ đậu phộng béo ngậy thơm lừng. Rồi nhấm nháp một tách trà nóng hoi hỏi sau đó. Ước gì tôi tìm được phòng cho mình thật sớm dể chấm dứt tình trạng này.

2. Có nhiều thứ không nhất thiết là tôi phải biết. Ví dụ như mùi vị của ly kem Baskin Robbins, cảm giác khi mang một đôi giày Converse hay khi mặc chiếc áo Lacoste sẽ như thế nào. Ăn trong nhà hàng Nhật, ngủ ở khách sạn 5 sao để so sánh với nhà nghỉ 50 nghìn một tiếng hay quán cơm bình dân, vân vân... Tôi cũng không nhất thiết phải biết rõ hết những con đường ở Sài Gòn vì "mang tiếng" là dân thành phố trong khi đang sống ở ngoại ô. Vậy nên tôi cũng ĐÁCH có quan tâm là bạn nói cái chó gì về tôi. Nói gì tùy bạn nhưng nếu bạn để tôi nghe thấy thì bạn không yên với tôi đâu. Tôi biết Karatedo, Taekwindo, Kunfu, Vovinam, đấm bốc Thái và hàng trăm tên võ khác đó. :v

3. Tôi định sẽ vay tiền mẹ để mua một chiếc smartphone. Thật sự chiếc điện thoại của tôi đã rất cũ rồi. Bàn phím đã mất hết số và màn hình thì nứt đôi ra không nhìn thấy chữ. Cuối cùng bị bà mẹ Việt Nam anh hùng quát cho một trận khiến thằng con phải cụp đuôi chạy thẳng vào phòng đóng kín mít cửa. Sáng hôm sau thằng nhỏ liền xách đít te te đi mua một con heo đất. Heo ơi, heo biết thân hãy ăn ngoan trốn kĩ. Vì mỗi giây trôi qua tao phải đấu tranh với nỗi khát khao muốn móc nát đít mày ra lấy tiền mua áo mới.
Read More

8 thg 8, 2015

Chuyện dở hơi


"Thị trấn Buồn Tênh có gì?"- Một cô gái hỏi tôi một câu hỏi như thế. Để tôi xem tôi thế khơi gợi được một chút gì về nó không nào... Chẹp!

Cái thị trấn này không khác những nơi khác là bao. Có người và rất nhiều người. Nhưng nó lại nhộn nhịp theo một cách rất riêng của nó. Mọi người đến đây và đem theo nỗi buồn của riêng họ. Họ gửi lại nó cho những người khác hoặc cứ để đó không mang về. Đó là một mãnh nhỏ của thế giới này nhưng không ai công nhận nó cả. Giữa ánh đèn không đủ độ sáng để thấy rõ mặt người. Giữa những mờ ảo, ướt át và dậy mùi thảo dược tỏa ra từ những phòng xông hơi. Giữa tiếng rên rĩ, tiếng mút mát da thịt chùn chụt. Nó thành hình...

Ở đó, bạn dễ dàng nhìn thấy những cảnh bú mút trần tục nhan nhãn trước mặt và thậm chí chẳng cần điều kiện gì, bất cứ ai cũng dễ dàng úp mặt vào háng bạn. Mân mê cậu nhỏ của bạn một cách trân trọng và thèm khát. Bạn sẽ bắt đầu trơ ra với những ánh mắt rà soát cả cơ thể mình, nghe những lời nói khiếm nhã nhất. Bạn không thích nó đâu nếu bạn là một người đàng hoàng. Bởi vì nó đời quá. Nó như một cú bạt tay vào thẳng mặt bạn và quát: Đụ mẹ, thấy cái thế giời này không? Đừng bàng hoàng bởi vì mày là một phần của nó, thằng đĩ.

Ở đó, đầy loại người bạn ạ. Có người vừa hỏi tuổi của bạn xong liền phán ngay một câu: "con trai anh cũng bằng tuổi em" hay là "em đừng nói dối anh, anh đẻ ra em còn được mà". Hay một gã vừa ngồi nghỉ mệt sau một mây mưa với một gã trai trẻ bắt máy mở loa lớn và nói chuyện với vợ:

- Anh đang ở công ty. Chiều anh về sẽ dẫn cả nhà cùng đi ăn mừng sinh nhật vợ.
- Anh đã ăn trưa chưa? - Vợ anh ta lo lằng hỏi.
- Anh chưa ăn. Hôm nay ăn phở, anh chán ăn cơm rồi.
- Chán cơm thèm phở chứ gì?- Cô vợ đùa
- ...

Vừa gọi xong gã quay lại khoe, vợ anh đó tụi anh có đứa con 1 tuổi rồi.

Hay một người khác tiến sát gạ gẫm tôi. Khi tôi tỏ ý không thích như thế anh ta liền gằn giọng rất đểu:

- Đừng nghĩ sẽ tìm được tình yêu ở nơi này. Ai đến đây cũng mang trong lòng hình bóng của một người khác thì làm sao mình chen chân vào được. Chỉ có thể là bạn thôi. Em biết là bạn gì không? Bạn tình...
Read More

24 thg 7, 2015

Vợ, người tình và chốn hoang lạc...

Có một người trong thị trấn Buồn Tênh thẳng thừng nói với tôi thế này này:

- Thằng đàn ông nào cũng có một phần đàn bà trong người của nó em à. Em nghĩ đàn bà cần một thằng đàn ông như thế nào? Chẳng phải là ân cần, chu đáo, tháo vác, muốn chăm sóc cho nó, tinh tế một chút, biết chiều chuộng nó vân vân và vân vân hay sao? Những thứ đó có thể làm cho một con đàn bà cảm thấy hạnh phúc thì một thằng đàn ông thực thụ chẳng làm được đâu. Chỉ có những thằng như tụi anh thôi. 

- Anh không cảm thấy có lỗi với vợ anh sao?

- Không, không hề. Anh không cảm thấy có lỗi gì với vợ anh hết. Anh vẫn sinh hoạt với vợ anh bình thường có sao đâu. Thậm chí còn sung hơn. Chỉ cần anh không nghĩ tới thì anh sẽ không thấy ham muốn với đàn ông nữa. Em không biết đâu, khi làm tình với phụ nữ, cảm giác nó thiên liêng lắm em à...

- ...

- Em, em còn nhỏ nên em chưa hiểu chuyện. Khi nào lớn thì em sẽ hiểu thôi mà...

Đây là người đàn ông, khi ngồi trên chiếc ghế nghỉ đã gọi điện cho vợ mình. Bật loa ngoài và nói rất to. Hôm đó là sinh nhật của vợ anh ta và họ hẹn sẽ cùng nhau đi ăn tiệc vào buổi chiều. Họ có với nhau một đứa con tròn một tuổi. 

Anh là người liến thoắng, gương mặt sáng và rất điển trai. Một điểm chung của những người điển trai hình như là một gương mặt đểu. Anh có rất nhiều tiền, anh khoe như thế. Anh từng bị một người yêu đồng tính lừa:

- Ban đầu nó đến với anh vì tiền. Sau đó mới vì tình...

Và anh này cũng là người đã nói thẳng vào mặt tôi: Em ngại gì? Đến đây thì ai cũng như ai. Cùng chung một họ. Biết họ gì không? Là họ GAY...
Read More

23 thg 7, 2015

...

Bọn con người đã tìm ra một Trái Đất thứ hai. Ai đó làm ơn cứu nó đi! Nó lạ sắp bị hủy hoại rồi. :(
Read More

21 thg 7, 2015

Này Khoai

Này Khoai, bỏ ngay cái kiểu share link blog cho những ai mày muốn thân thiết với họ. Hành động đó ngu như thể, mày đưa thẻ tín dụng cho người lạ rồi nói thẻ em nè anh rút tiền ra mua quà tặng em đi. Thật sự ra thì họ đéo quan tâm mày viết cái chó gì trong này, cũng đéo quan tâm là mày gặp phải cái đách chó gì. Họ chỉ quan tâm, ô thì ra mày là một thằng bóng. Hay ho thật, mình phải đi kể cho mọi người nghe mới được.

Này Khoai, thôi cái kiểu lấy blog của mày ra để rêu rao khả năng viết lách của mày trong bất kì cái CV xin việc nào nữa. Nó không phải thứ để trao đổi một cái chỗ mày ngồi vật vờ hàng tháng với mớ chủ đề trên mây và nặn óc ra suy nghĩ xem mày phải viết cái gì cho phù hợp. Blog là con người mày, đừng đưa nó cho bất kì ai để họ lục lạo, dò xét, phân tích. Họ không có quyền và cả mày cũng không có quyền. Và, mày nghĩ mày viết hay lắm sao? 

Này Khoai, cái chó gì mà mày cứ suốt ngày viết về mấy thứ khốn nạn like shit hoài vậy. Ngoài kia còn quá nhiều thứ hay ho để mày chỉa mỏ vào hóng hớt. Buồn cũng là sống, vui cũng là sống thì sống trên niềm vui không thích hơn sao?

Này Khoai, đi đâu đi. Đừng có ở nhà, nhốt mình trong phòng rồi bật skype lên thủ dâm vớn n người. Phòng đầy mùi và mày thì càng ngày càng gầy.

Này Khoai, bao lâu rồi mày chưa đọc hết trọn một quyển sách nào? Bao lâu rồi mày không mua cho mình một tứ gì đó hay ho hay bước chân vào nhà sách. Bao lâu rồi? Và khoảng thời gian đó mày làm gì? Những status nham nhảm trên facebook, những bài báo khoe vú hở vùng kín của đám người mẫu xa lạ,.. Vô bổ như vậy mày thích sao?

Này Khoai, mày thật là một đống cứt bốc mùi!

Read More

16 thg 7, 2015

Tôi- mới có mấy ngày

1. Tôi đã dành ra hơn hai tiếng đồng hồ để đọc hết cả những tài liệu có liên quan đến hai cái hạch mọc lâu nay ở cổ. Có những thứ ở bên mình khá lâu mà không lên tiếng thì thành thử ra mình nhầm tưởng là nó không tồn tại. Tôi hoa cả mắt và thật sự khá hoang mang về những thông tin mình đọc được. Nhưng muốn biết chính xác nó là gì thì phải có một buổi đi kiểm tra mới chắc được. Tôi không tin mình không có thời gian cho những vấn đề này nhưng tôi cũng không muốn mạo hiểm rước thêm vài ba cái lo lắng kiểu dạng vậy về từ bệnh viện. Thôi thì để thủng thỉnh xem sao...

2. Tôi lại bắt đầu cuộc hành trình kiếm nhà ở mới. Bao giờ thì chuyện nhà cửa cũng khến cho con người ta lao đao khốn khổ. Khi mà tiền không đủ đáp ứng những nhu cầu thiết yếu về nhà cửa thì việc tìm kiếm một nơi ở đủ thỏa mãn mình với mớ chi phí chắt chiu ít ỏi là vô cùng khó khăn. Hai năm qua phải sống chung chạ với những người tôi không thích, chịu đựng những chuyện không phải tự mình làm ra và lắng nghe những điều không dành cho mình riết rồi khiến tôi phát nhàm chán với cuộc sống. Thứ duy nhất tôi cảm thấy gắn bó một chút với nơi đó là tiếng đàn organ non nớt của một cậu học trò luyện mỗi tối. Tiếng đàn đôi lúc đứt quãng vì chưa thạo, tiếng đàn đôi lúc thánh thót lạ lùng như qua tay của một nhạc công chuyên nghiệp. Những bản nhạc tôi không rõ ràng giai điệu hay cậu nhỏ không chơi đúng đó đôi lúc giúp át tiếng chửi bới nhau ồn ào thường xuyên của đôi vợ chồng chủ trọ. 

Tôi sống lãng quá, lãng mạn hay lãng xẹt thì không biết nhưng thật sự thứ âm nhạc phát ra nho nhỏ từ cái phòng trọ cuối dãy đó đã giúp tôi rất nhiều trong việc giam cầm mình sống một cuộc sống ổn định và chịu đựng lòng ham muốn dời đi nơi khác. Nhưng giờ đây, khi nỗi lòng bản thân và một vài tình huống không thể chấp nhận mà chịu đựng được nữa, tôi đành chọn giải pháp cuối cùng là bỏ đi. Đối mặt với chuyện sẽ lao đao một thời gian vì không có chỗ ở. Mà thôi kệ!

3. Có cái email tôi gửi cách đâu 3 tháng. Nội dung mail toàn những lời lẽ không hay dành cho người nhận. Nhưng đến bây giờ, khi mọi thứ nguôi ngoai và có phần chấp nhận được mọi chuyện, tôi lại muốn lấy lại cái email đó. Đặc biệt là khi biết người ấy từ đó đến nay vẫn chưa mở hộp thư ra bao giờ. Có những thứ khi sử dụng vào đúng thời điểm thì nó như một đòn knock-out vào đối phương  nhưng sai thời điểm thì chả khác một quả bom xịt là mấy. Không có tác dụng gì mà lại còn gây hại cho cả hai bên. 

4. "Người ta nói gì là chuyện của người ta. Mình nghe, tin, nhìn rồi để bụng, mới biến thành chuyện của mình"

         
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena