24 thg 12, 2012

Gửi ông già Noel



Gửi ông già Noel,

Nếu như là mọi năm, con đã hí huấy viết một danh sách dài hàng ngàn thứ con muốn ông bỏ vào trong chiếc tất của con, thèm được biết đến cái cảm giác sáng ban mai choàng tỉnh giấc phát hiện ra trong chiếc tất xinh đầy ứ quà. Thế nhưng, đồng thời con cũng lại sợ cái cảm giác thất vọng đến muốn khóc khi chiếc tất rỗng không. Đã từng một thời, con hằng lầm lẫm rằng chắc là mình chưa ngoan, năm sau mình phải cố gắng, cố gắng hơn nữa nhưng khi bắt đầu có sự nhận thức, con không còn muốn tự dối gạt bản thân vì phép màu không hề có thật và ông già Noel cũng chỉ có trong những giấc mơ, nếu muốn những điều ước của chính bản thân mình được thành hiện thực, chỉ có duy nhất một cách là tự thân vậ động mà thôi.

Năm nay cũng không ngoại lệ, cảm thấy mình đã quá già để đặt để niềm tin vào những điều vô thực, con không xin ông dành tặng con một món quà nào cả. Chỉ xin ông với một chút ít nhỏ nhoi về sự tin tưởng còn sót lại về cái gọi là phép màu nhiệm, xin ông cho con tăng thêm mấy "phần công lực" để con đủ sức khỏe, đủ niềm tin, đủ nghị lực để bước đi trên con đường con đã chọn.
Trẻ ngoan quá lứa của ông.

Read More

19 thg 12, 2012

Tramp



"Nơi đây là thánh đường mà kẻ tội nhân này tìm về sự giải thoát. Là hậu trường của vở kịch đời. Nơi tôi trút bỏ những nặng nề phàm tục, để được nhẹ hơn mảnh tâm hồn.
Con chữ như những nhân tình vụng trộm. Lặng lẽ nhưng bản năng.  Được viết là chìm trong sự hoan lạc thánh thiện cứu rỗi những linh hồn chán chường và lạc lõng"
-Trích từ blog Val quanium-
Read More

15 thg 12, 2012

Vài dòng suy tưởng...


Ở đây anh đã sẵn sàng, chờ cơn lạnh đến cho ấm lòng.
...

Anh viết entry này khi những người bạn của anh đã và đang rời xa anh để thực hiện mục tiêu sống của cuộc đời họ. Những người bạn mà anh không biết tên, chưa từng thấy mặt chỉ bắt gặp và quen biết nhau qua những trang viết vội tường thuật về một cuộc sống khi thì sôi nổi khi thì lắng động đầy biến đổi của họ. Và rồi, những trang viết thưa dần, sợi dây kết nối ấy cũng mờ nhạt và đứt quãng...

Anh viết entry này khi headphone của anh nhao nhao lên một giai điệu của một bài hát tiếng Anh anh vừa bắt gặp trên TV. Một bài hát kinh điển, rất hay nhưng dường như nó đã bị bỏ quên qua rất nhiều năm, nay được lục lạo bởi một nhóm những người yêu âm nhạc.

Anh viết entry này khi vừa lắng lòng nghĩ về những chuyện đã trải qua trong cuộc đời 18 năm của mình và bất chợt kí ức khựng lại khi nó lia qua một loạt những hình ảnh về người con gái anh rất yêu. Anh đã nhiều lần tự thề với lòng mình rằng sẽ chẳng bao giờ viết về người con gái đó trong bất kì một entry nào của anh nữa, anh đã nổ lực xóa sổ cái tên đã ám ảnh anh suốt một thời gian dài nhưng chúng đều bất lực.

Anh đã bỏ ra hai năm của cuộc đời mình để đeo đuổi theo những thứ viễn vong vớ vẩn, anh đã lao động bằng tất thảy khả năng của mình, anh đã dường như điên loạn thật sự khi một lần anh không thể kiềm chế cái bộ não ngu ngốc của mình thôi nghĩ về một hình bóng đã quá hạn sử dụng, anh đã nguyền rủa con tim mình khi nó nhói lên đau đớn mỗi khi ai đó vô tình nhắc đến một cái tên mà anh đã giấu nhẹm nó đi bằng tất cả sự hận thù giả tạo mà mình có được. Nhưng anh đã thua, 2 năm nổ lực đã thành công cóc chỉ sau hai giây anh sống thật với trái tim mình. Anh vẫn còn rất yêu người con gái đó.

Anh sẽ không viết nữa đâu, anh bắt đầu thấy sợ cái mãnh lực ghê gớm của tình yêu và sức sống quá bền bĩ của những thứ rẻ rách mà tình yêu đó mang lại cho anh. Anh không muốn viết nữa, anh sợ sự cứng rắn của mình sẽ bị bẽ gãy mất. Anh rất sợ, anh rất sợ phải đối đầu với những thứ mà anh không biết.

P/S: Anh bỏ ra hai năm để tôi luyện cho con tim mình trở nên cứng rắn nhưng chỉ với 2 giây, kí ức ngọt ngào đã làm nó mềm nhũn ra...
Read More

13 thg 12, 2012

Khi biết yêu người ta bắt đầu nói dối


Thầy văn học đọc cho tôi nghe câu phương ngôn
"Khi biết yêu người ta bắt đầu nói dối"
Có đúng thế không hả bạn bè cùng tuổi
Lứa tuổi bắt đầu yêu

Sáng nay em gửi gắm gì qua ánh mắt
Mà khiến anh đêm về mất ngủ
Ở gần thôi mà sao vẫn nhớ
Ngày ngắn vô cùng không đủ để nhìn nhau

Đừng ai hiểu lầm ai muốn làm cao
Dù đôi lúc ngó lơ quay chỗ khác
Thì ra thầy bảo mà đúng thật
Khi biết yêu mình tự dối mình

Rồi nếu lỡ bạn bè nhắc đến một cái tên
Tự dưng em quá chừng xấu hổ
Má đỏ bừng và thôi không cười nói nữa
Có ai hỏi :"hắn đấy à", vội đáp :"còn lâu"

Và anh thì có khác gì đâu
Cũng bối rối rồi vội vàng phủ nhận
Ai lại dám bày tỏ niềm xúc động
Nên bất ngờ phải nói "có thành không"

Bài anh hát cho cả lớp nghe chung
Sao ánh mắt cứ nghiêng về một phía
Tự dưng em không dám lên lớp trễ
Chỉ sợ anh cho "con bé ấy lười"

Và bỗng nhiên ai cũng thấy yêu đời
Anh đi dạo thường xuyên hơn qua căn phòng em ở
Em cũng chợt thích ngồi bên cửa sổ
Chỉ cần một cái nhìn là 2 đứa ngủ ngon

Nhưng bạn bè ơi đừng tìm hiểu gì thêm
Em sẽ bảo em chỉ ngồi hóng mát
Anh sẽ bảo anh đi qua căn phòng đó
Như đi qua bao căn phòng khác của trường...

Khi biết yêu ai cũng ngỡ mình vẫn bình thường 
Dù thật sự có rất nhiều thay đổi 
Mà cái thay đổi thước tiên là bắt đầu nói dối 
Nhưng là cái nói dối vụng về con nít rất dễ thương 
Và dĩ nhiên là đáng được bao dung 
Hãy tha thứ cho những người 
Vì biết yêu nên bắt đầu nói dối... 
                                              ___Thanh Nguyên___
Read More

9 thg 12, 2012

Le Petit Prince


"Có những ngôi sao được thắp sáng là để mỗi người một ngày kia trở về ngôi sao của mình? Hãy nhìn xem tinh cầu của tôi. Nó ở ngay bên trên chúng ta... Nhưng sao mà xa thế!"
Read More

2 thg 12, 2012

Lạnh


"Hãy mở rộng trái tim", cô khẽ khàng nói, "Ai đó sẽ tới. Ai đó sẽ tới vì anh. Nhưng trước hết anh phải mở rộng trái tim đã."
...

Tháng 12 rồi, nghĩa là sẽ chẳng còn bao lâu nữa để kết thúc một năm đầy thất bại. Sáng nào cũng vậy, cứ hễ vừa lờ mờ mở mắt thức dậy là bị cái không khí hơi se lạnh làm cho chui rút người vào trong chăn, cố ngã giá với lý trí thêm một vài phút nữa, một vài phút để nướng cho ráo cái lười biếng trong người. Và một vài phút nữa đó, nếu tôi không lầm, luôn ngốn một khoảng thời gian kha khá của đầu ngày và chiếm hoàn toàn thời gian ăn sáng của bản thân tôi. Bệnh đau bao tử cũng bởi thế mà hoành hành...

Những sáng sớm ban mai vay tạm cái lạnh của những ngày đông hiếm hoi ở Sài Gòn là điều kiện tốt để người ta giả đò đã quá giới hạn chịu lạnh nép mình tìm hơi ấm của người yêu. Còn với những người neo đơn như tôi, thời tiết thất thường khiến cho người ta muốn phát bệnh. Nó thay đổi nhanh như một cô gái thay đổi quần áo, nó làm cho người ta cảm thấy khó xử khi thèm thuồng ngắm nhìn những chiếc áo ấm để cả năm mốc meo trong tủ quần áo mà ngần ngại mặc vào vì đến trưa lạnh lẽo đã tan đi đâu mất, nóng nực lại ùa về ngặc mình chịu không nổi rồi đến tối cái lạnh lại trở lại, nhẹ nhàng như một hơi thở khiến cho người ta cảm thấy buồn hiu vì cô quạnh. Nó nung sôi những cảm xúc đã ngụi lạnh bấy lâu và nhắc nhở con tim đang nhảy dựng trong lòng ngực rằng cần phải tìm cho ra nửa kia, phải tìm cho nhanh vì đông lạnh đang truy lùng để phả cô đơn vào bất cứ kẻ nào ra đường một mình.

Tôi sợ lạnh, sợ tháng 12 với những yêu thương không tròn vẹn. Sợ ra đường khi đang co ro trong chiếc áo ấm mà bị những yêu thương của những người xung quanh bóp nghẹt. Đến khi nào người ta dừng cái trò vô tình làm tổn thương người khác đây? Trái đất không phải của những cặp tình nhân, tình yêu đâu riêng đôi lứa. Sự cô độc là lựa chon của những người muốn trốn tránh tình yêu...

Yêu thì yêu nhưng làm ơn để yên cho người khác cô độc!

P/S: Tôi thề, tuần này có 2 lần tôi muốn nhắn tin cho em, 1 lần muốn nói nhớ em kinh khủng và lần thứ 2 muốn rũ em đi ăn cùng nhưng may thay đều kiềm chế được tất...
Read More

22 thg 11, 2012

Hmm


Một nơi để đến và sự ra đi đó là những gì tôi cần lúc này.
...

Chả biết tối qua tôi ngủ kiểu gì nữa mà sáng ra cái đồng hồ báo thức đã làm một cú rơi tự do từ hồi nào nằm chõng chơ dưới nền gạch lạnh. Quờ quạng tìm điện thoại thì mới hay đã là giờ nắng lên, vậy là muộn mất một buổi học...

May quá, mẹ tôi đi tập thể dục với mấy bà bạn chưa về, lật đật leo xuống giường tìm cái gì đó bỏ bụng rồi vọt ngay ra đường. Mẹ mà biết lại ngủ dậy trễ làm muộn giờ học thì chỉ có nước cạo đầu tôi ra thôi. Mẹ mà giận lên thì còn đáng sợ hơn cả tận thế ấy chứ. 
Tôi khai quật được trong tủ lạnh mẫu bánh bông lan ăn dỡ tối qua, một bịch sữa tươi nữa quá đủ cho một buổi sáng thảnh thơi đẹp trời. Phát hiện ra chiếc tất bị đè dưới chồng báo cũ sau gần 6 phút lục lọi mọi ngõ ngách. Tôi rời nhà 30 phút sau đó, cố tình đi hướng ngược lại thường ngày để tránh trùng đường mẹ về. Đầu mông lung nghĩ ngợi mà chẳng biết phải đi đâu, đến trường giờ này thì rõ không phải là một ý hay cho lắm.

Giá như còn thằng bạn thân, thể nào nó cũng quân sư cho một chỗ lý tưởng hay ngồi đợi cho đến lúc nó cúp cua đi cùng. Không còn ai bên cạnh, tự dựa dẫm vào cái bản năng dò tìm của một thằng mù đường trong một mớ những kí ức đã qua, chỗ nào vui chỗ nào hay lui tới nhất ắt hẳn đều có trong đó như một trang Google Maps. Thế là chân rảo bước xuống một nhà sách nằm trên đường 3 tháng 2. Ừ, đời tôi chỉ biết trốn vào sách mà thôi.

Tôi đi quanh một vòng, chỗ này quen thuộc đến mức chẳng cần nhìn bản chỉ dẫn cũng biết quầy nào bán sách nào. Vào giờ này, thì khó lắm mới bói ra được một bóng người đến tìm mua sách ở đây. Thế nên tôi đủ không gian trống để đặc biệt chú ý đến một cô gái nhỏ nhắn đứng đắn đo giữa hai quyển sách. Chóc chóc lại lật từng trang với vẻ tiếc nuối ghê lắm, "mua quyển nào đây trời ạ nên mua quyển nào đây" chắc hẳn là những suy nghĩ đang đánh nhau trong đầu của cô gái ấy. Trong một thoáng, tôi đã tưởng đó là em trong một lần hiếm hoi cùng tôi đi chọn thiệp cho Giáng Sinh. Buồn cái gì đâu...

3 tiếng đồng hồ vùi mình ở một góc cùng với quyển sách tôi chọn làm người bạn tình. "Mọi điều ta chưa nói" của Marc Levy vơi đi một nửa, tiếc nuối đóng quyển sách lại để ra về lòng tự hỏi liệu một ngày nào đó em có sẵn sàng bới tung cuộc sống của mình lên chỉ để tìm những kí ức tưởng đã lãng quên về tôi hay không. Tôi thì vẫn ở đây, thời gian thì trôi qua vùn vụt và những kí ức ít ỏi của chúng ta chắc hẵn sẽ phai mờ theo, liệu một ngày nào đó em có sẵn sàng tìm lại?

Tôi thật không nhớ ra nổi rằng tôi đã tiêu tốn bao nhiêu thời gian chỉ để nhắc nhở bản thân mình rằng em đã ra đi và yêu một người khác. Tôi đã không nhớ nổi những cảm giác thôi thúc muốn tìm một nơi nào đó đủ yên tĩnh để ngủ suốt ngày dài không mộng mị về hình bóng của em và thèm khát muốn thức dậy và quên đi tất cả. Cũng không thể nhớ nổi đã bao nhiêu lần tôi tự ngộ nhận với bản thân rằng đã quên sạch tất cả và cũng là lúc đau đớn nhận ra chẳng quên được bất cứ thứ gì. Và tôi vẫn cứ sống và nhớ trong vô vọng. Chẳng ai bắt tôi phải như vậy ngay cả em cơ mà.

Tôi rời khỏi nhà sách đúng giờ hết tiết thứ 5. Leo vọt lên xe buýt và bất ngờ khi phát hiện cô bạn nhỏ người đã sẵn sàng ngồi cạnh hàng giờ đồng hồ với tôi chỉ để nghe một bản nhạc không hề có trong tiềm thức đã ngồi ở đó tự bao giờ, một mình và toát ra một vẻ cô đơn chưa từng có. Chúng tôi lại ngồi chung với nhau, không huyên thuyên nhiều chuyện chỉ ngồi và cố ngắm nhìn đường phố và dòng xe hối hả. Bất ngờ rẽ phải, đầu của cô bạn nhỏ tựa vào vai tôi. Cô ấy ngủ từ khi nào ấy nhỉ? Một cảm giác ấm áp chợt len lỏi trong tôi, có cái gì đó thật kì lạ ở cô gái này khiến cho tôi muốn được che chở.

Cô ấy ngủ thật hiền, dĩ nhiên là trên vai tôi, suốt chuyến xe...
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena