21 thg 3, 2013

Trẻ con


Tay của con nít nhỏ xíu. Khi chúng nắm tay bạn, đó là một cái nắm thật chặt. Những ngón tay xíu xiu mềm mại nắm chặt mà làm mềm oặt đi những trái tim khô cứng và lúc đó, bạn biết bạn cần phải mạnh mẽ hơn để bảo vệ chúng. : )

           
Read More

19 thg 3, 2013

Bài học tiết kiệm từ Jasmine và một câu hỏi về cách tiêu xài

"Tôi thích tiền. Thật thú vị khi gấp, xếp, ngửi và ngắm nghía chúng. Thật tuyệt vời khi đếm tiền, và tôi thường làm việc này khi không mặc gì ngoài đội một chiếc mũ thuyền trưởng với đống tiền" 


-Dennis Miller-

...
"TIÊU DÙNG THÔNG MINH
  1. Lâu lâu kiểm kê lại đồ đạc => Tránh mua lại.
  2.  Mua theo giá trị sử dụng, lâu bền, không theo trào lưu.
  3.  Không mua đồ rẻ => Không sử dụng được, ít xài.
  4. Tìm mọi lí do để không mua nó.
  5. Chỉ nên mua đồ không chỗ nào chê.
  6. Hạn chế cho đồ cũ => Trống tủ đồ, mua lại cho đầy tủ.
  7. Mua hàng theo nhóm => Khuyến mãi"
Jasmine gửi tôi 7 quy tắc tiêu dùng này trên tường facebook ngay khi tôi vừa than vãn với cô ấy rằng tôi liên tục bị "viêm màng túi" trong vòng một tháng nay. 

Tiền tôi không đủ xài, tôi không biết chúng đã đi đâu nhưng chúng không muốn ở lại với tôi. Tôi điên tiết thật sự, mới sáng đó chiếc ví còn đầy vun đến tối lấy ra trả tiền ly cà phê mang về nhà đã xẹp lép kì lạ.

Tôi lao đi kiếm tiền rồi tôi tiêu tiền. Tôi kiếm tiền rất mệt nhưng tiêu tiền chẳng thấy cơ thể tiêu hao là bao chỉ có lương tâm dằn vặt đau khổ. Khủng khiếp thật! Tôi đã xài tiền như thế nào?

Tôi vào nhà sách, tôi mua sách. Khi thì 1-2 quyển, khi thì 3-4 quyển. Tôi chẳng mua gì ngoài mua sách. Q bảo với tôi, tôi cần ngừng việc tiêu pha tiền bạc vào sách. Hãy hoãn cái việc tiêu xài điên cuồng đó lại bằng cách tiết kiệm và mua một cái máy đọc ebook. Tôi sẽ giữ được tiền của mình.

Tôi thấy Q có lý, tôi đã định như vậy. Nhưng dạo này tôi hay buồn sản và mỗi khi buồn bã chân tôi lại dẫn tôi vào nhà sách. Sách là niềm ham thích duy nhất đối với tôi, nó đánh bại mọi suy nghĩ tiêu cực và cảm giác buồn bã. Nó là thứ duy nhất ở lại với tôi khi những thứ khác đều lần lượt biến mất. Sách là cuộc sống, tình yêu thì làm sao tôi có thể bỏ rơi chúng ở một nơi lạnh lẽo như vậy cơ chứ...

Haizzz, thôi hãy dẹp những suy nghĩ về cách tiết kiệm tiền bạc và cho tôi hỏi một câu nhé.

Bạn sẽ sử dụng như thế nào cho qua hết tháng với 79 nghìn trong ví?

P/S: Thật may vì tôi đã không xài ngu dùng nó mua một hộp Durex vào hôm qua. May phước!
Read More

18 thg 3, 2013

Solitube

solitude /ˈsɑː.lə.ˌtuːd/
1. Tình trạng cô đơn.
to live in solitude — sống trong cảnh cô đơn
2Nơi vắng vẻ, nơi tĩnh mịch
...
Hôm nay, tôi đã trốn học. Tôi đã bỏ phí một ngày học để tìm đến một lời mời làm tình hấp dẫn. Tôi đã để hoang phí một ngày cố gắng bước đến ước mơ chỉ để chơi một trò chơi xác thịt tầm thường với một người lạ. Một người tôi không hề quen, quyến rũ tôi qua những con chữ và quật ngã tôi bằng một lời mời làm tình trần tục. Tôi đã đồng ý, tôi đã tự cho phép mình sa lầy vào vũng sình nhầy nhơ nhuốc của nhục thể để thỏa mãn nhu cầu tình dục cấp bách của chính tôi.

Hôm nay, người đó đã để tôi chờ đến ba tiếng rưỡi đồng hồ ở ghế đá công viên với một lon coca cola light và vài mẫu thuốc lá. Ba tiếng rưỡi đồng hồ cho chờ đợi, ba tiếng rưỡi đồng hồ với đầu óc quay cuồng lâng lâng. Những thớ thịt tôi như co rút lại, quần áo như thể chẳng còn cách nào bám dính được trên cơ thể non trẻ. Những xúc cảm nhục dục trong trí tưởng tượng miên man được chạm vào da thịt người khác giới khiến tôi cương cứng. Tôi thật sự rất rất rất muốn người đó mau mau xuất hiện.

Hôm nay, trên một dãy băng ghế đá trắng muốt của công viên, nhiều người đã đến và đi, nhiều khuôn mặt đã lướt qua, nhiều âm thanh đã vọng lại, rìa rào của tiếng gió, khanh khách của tiếng cười, ríu rít của tiếng nói, khò he nặng nhọc của tiếng thở và cả những âm thanh tĩnh lặng của một phút giây đắm mình cho rơi vào cõi tĩnh không. Sự chờ đợi lúc nào cũng làm cho con người ta mệt mỏi và căng thẳng...

Hôm nay, trong dòng người không có gì là vội vã đó, cố tìm cho mình một chỗ ngồi yên tĩnh với bạn đồng hành, sẻ chia những mẫu chuyện rôm rã hay đơn thuần là ghé vào công viên để rít cho kì đã cơn thèm chút đắng đót của một điếu thuốc. Người đó đã không xuất hiện...

Hôm nay, trong chút bình yên trong trẻo của những tia nắng đầu ngày cố len lỏi qua những tán lá rậm rạp, trong những khuôn mặt bình thản nói cười, tôi cảm thấy bản thân mình cô đơn như chưa từng có một cảm giác tương tự nào trước đó. Cảm giác bị bỏ rơi, bị lừa dối, sự hụt hẫng, mất hứng và cả cảm giác nhẹ nhõm sướng vui cứ đan xen vào nhau, đánh nhau rần rần trong đầu óc.

Hôm nay, tôi đã bỏ rơi sự thèm khát của mình ở lại công viên với màu xanh non của những tán cây, tôi đã để lại chút đắng đót, khô khốc của những điếu thuốc lá. Tôi cũng đã để lại một tôi dâm dật với những phút cương cứng đè nén bằng chiếc ba lô màu xám tro khi tưởng tượng ra những màn mây mưa vật vã trên giường với một cô gái. Tôi chỉ đem về cho mình chút thơ dại, trắng trong và bình thản của một cậu trai mới lớn chẳng biết gì. Và tôi sẽ giữ mình trong sạch, sáng trong cho đến khi cơn "động dục" tiếp theo quật ngã tôi. Cơn "động dục" đó có lẽ sẽ đến mau hoặc sẽ đến rất lâu hoặc sẽ không chịu đến nữa nhưng có hề gì...

Hôm nay, trong những ngụm coca đầy gas xồng xộc lên mũi, tôi đã gần như sắp khóc đến nơi khi lướt tay lên những phím điện thoại đọc từng tin nhắn của những người đã đi qua cuộc đời mình. Họ giờ ở đâu, làm gì, yêu ai? Tôi đều không còn được biết nữa. Họ có đang nhớ đến tôi không? Họ có đang như tôi không? Họ có đang trong quá trình tìm kiếm một đối tác làm tình điên cuồng như tôi không? Ôi, tôi nhớ họ biết nhường nào!

Hôm nay, khi bắt chuyến xe buýt quen thuộc trở về nhà. Tôi đã tự cười vào mũi mình. Thật là kì quặc, hai cuộc hẹn làm tình trong một tháng lúc nào vào phút cuối cùng cũng hoặc là tôi hoặc là đối tác của tôi chạy trốn mất. Buồn cười thật!

Hôm nay, tôi đã ghét nhà sách và mua cuốn "Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ" của Nguyễn Ngọc Thuần, tôi muốn tìm lại một chút trong trẻo trẻ thơ mình vừa đánh mất...

Hôm nay, tôi thấy cô đơn...

Read More

16 thg 3, 2013

Sáng nay của tôi

Tôi là một cái chuông, ai biết cách gõ sẽ nghe được nhiều thứ hay ho.
...

Trên bức tường mà chiếc bàn máy tính của tôi được kê sát có một cái bông gió, tôi thường không có ở nhà vào giờ mặt trời lên và nếu là ngày nghỉ thì giờ này tôi vẫn còn chưa dậy. Thế nên, hôm nay khi ngồi trên trên chiếc bàn máy tính này, tôi đã phải đội nón để tránh tia nắng rọi vào mặt cản trở những dòng cảm xúc mãnh liệt thôi thúc tôi viết ra chúng. Một sự trái khuấy đến là buồn cười, ngồi trên bàn máy tính mà còn đội nón...

Sáng hôm nay, tôi thức dậy rất sớm bằng một cái giật mình hốt hoảng rồi bật người dậy và thốt lên "Trời ơi!".  Tôi cứ tưởng mình lại trễ giờ lên lớp mà quên mất rằng hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày của Chúa. Đức Chúa trời tạo ra mọi sự trong sáu ngày và nghỉ ngơi khỏi tất cả công việc của Ngài vào ngày thứ bảy. Được hưởng phước dù không có đạo, tôi vẫn được được nghỉ ngày Chủ Nhật như tất cả mọi người. Ấy vậy mà sự đãng trí vẫn không buông tha tôi ngay cả khi tôi để đầu óc mình thanh thản trong giấc ngủ.

Tôi bước ra sân để tập vài động tác thể dục, tôi hít đất với 15 cái nặng nhọc tự trách sao mình yếu như sên, tôi gập bụng cũng 15 cái và tự trấn an dù gì thì mình vẫn còn biết tập thể dục buổi sáng. Chiếc gối của tôi có vẻ như là một nhà tạo mẫu tóc rất tài ba bởi vì lúc nào bước ra khỏi giường, đầu tôi cũng có một kiểu tóc rất lạ. Thật sự, tôi rất hạnh diện vì chiếc gối của mình thế nên tôi chả bao giờ chải đầu chỉ dùng tay tém tuốt sơ sơ rồi bước ra đường. Tôi không có khái niệm phải chải chuốt trước đám đông...

Chỗ tôi đến là một cửa tiệm bán thức ăn sáng. Cửa tiệm này cách nhà tôi không xa và chị chủ quán thì có quan hệ "dây mơ rễ má" với gia đình tôi. Chị thúc tôi ăn thật nhiều, chị bảo nhìn tôi ốm yếu quá thế là chị làm cho tôi một hủ tiếu to tổ chảng.

- Phải ăn thật nhiều mày mới mạnh nổi.

Tôi nhìn cái tô trước mặt, ngáo ngán. Khẩu phần ăn của tôi mỗi bữa thật sự chỉ nhỉn hơn phần ăn của một con mèo chút tẹo. Cái bao tử teo tóp của tôi quản lý rất chặt chẽ việc ăn uống này. Tôi có muốn ăn nhiều cũng không được vì nếu tôi ăn hơn mức cho phép tôi sẽ nôn thốc nôn tháo ra hết. Thật là phí thức ăn!

Chiều hôm qua, confession của tôi đã lưới được những dòng tâm tình thế này:
"Gửi khoai tây thối !
Nói sao nhỉ, nếu lục trong danh sách bạn bè của em trên trang này thì tên chị sẽ không điểm danh trong mớ lu xu bu đó. Còn nếu dựa trên mối quan hệ chị em mình thì lại càng không có dây mơ rễ má nào sất. Nhưng kì lạ là ngày nào chị cũng "phượt blog" em, có khi là đọc tâm sự, có khi chỉ muốn nghe bài nhạc hôm nay em sẽ đăng. Chị không biết hiệu ứng này có phải gọi là fan hay không, có điều quả thật chị rất thích: cả giọng văn em viết và những bản nhạc được đăng.


Nói về tại sao chị biết cái blog tang tóc này á, là khi blog yahoo thông báo đóng cửa, lúc đó cư dân bàn tán rất nhiều. Vốn tính chị hơi tò mò nên thấy ai viết gì hay hay cũng bay zô blog người ta nghía thử rồi nghía ra được dòng chữ " nhật ký khoai tây thối "....chị bắt đầu theo dõi em từ đấy. Cơ mà em yên tâm nhá, chị ko có ý gì hại em đâu.
Ấn tượng lần đầu khi đọc những trang em viết. chị đã nghĩ, có lẽ người này đã hai mươi mấy tuổi và đang làm một ngành gì đó về nghệ thuật, đến khi đọc những trang trước trước nữa mới té ngữa ra: " ủa, thằng này nhỏ tuổi hơn mình à, quái, mà sao giọng văn nó viết cứ như một người trải nghiệm rất nhiều". Đừng hiểu nhầm là chị đang chê em già nhen....
Có điều, lâu lâu lại thấy em có những biểu hiện muốn chết, chị nghĩ em có đủ can đảm để tự tử nhưng chị mong em tuyệt đối đừng hành động dại dột, coi như là lời cầu xin của chị dành cho em đi. Chị đã từng nghĩ rằng: đáng lẽ mẹ không nên sinh ra chị trên đời này, nếu không có chị thì mẹ đã là người sung sướng . Khi nghĩ ra câu ấy, chị muốn tự tử. Chị cũng tưởng tượng ra luôn cảm giác đâm dao vào tim, hay cắt mạch máu sẽ như thế nào, chị thề lúc đó chị không sợ tí nào, chị dám chết. Chỉ có điều cái hình ảnh mẹ chị gào thét, thơ thẩn tìm kiếm chị khi chị chết đi, tự dưng lảng vảng xuất hiện lại làm chị sợ. Khoai tây nè, chị không muốn mẹ em sẽ như vậy vì em đâu.


Còn nữa, chị không ghét em, kể cả khi em thú nhận căn bệnh đặc biệt của mình chị cũng không và chưa bao giờ ghét.
Chị nói hơi nhiều rồi nhỉ, thôi thì chị rút đây. À mà quên, chị cảm ơn em nhiều, một phần nào đó, nhờ em, mà chị sống đúng với con người thật của mình (trong từng câu chữ), chị đã từng có một cuốn nhật ký ngày nhỏ, nhưng vì một chuyện mà chị đã đốt nó đi và không bao giờ tâm sự thật nỗi lòng của mình, kể cả khi viết blog, nhiều khi chị thấy mình thật giả tạo, cơ mà giờ lại đỡ nhiều rồi, ít ra sau này chị sẽ không bị trầm cảm khi mang quá nhiều nỗi lòng trong người.
Bái bai khoai tây và nhớ nè, cho dù em có thế nào thì chị cũng không quay lưng,ghét bỏ em đâu.
P/s: haiz, lần đầu chị viết confession đấy, à, mà chị lớn hơn em 3 tuổi đấy nhóa."

Tôi đã đọc lại nó rất nhiều lần đến độ muốn thuộc lòng từng câu từng chữ. Đó thật sự là một niềm hạnh phúc. Tôi lập confession với mong muốn được biết nhiều hơn những suy nghĩ của mọi người về tôi và với những dòng chữ của người chị này, tôi biết mình đã đạt được điều đó. 

Không phải những bản nhạc tôi chèn vào từng bài viết chỉ là ngẫu nhiên đâu, thật ra tôi đã phải nát óc để tính toán xem nội dung bài viết của mình và bài hát có liên quan với nhau hay không, bài hát có diễn đạt được tâm trạng mà tôi muốn truyền tải hay không. Rất vui vì có người thích chúng. Kiểu này thì phải tiếp tục mài mò rồi vì kiến thức về âm nhạc của tôi thật ra cũng chẳng ổn cho lắm.

Về việc "cái blog tang tóc", thật sự cảm thấy rất thích cái cụm danh từ này. Tôi luôn bị ám ảnh bởi cái chết, tôi luôn có cảm giác rằng mình sẽ chết rất trẻ và tôi luôn chuẩn bị tâm lý mình sẵn sàng để đón nhận nó. Và việc viết blog thật sự cũng nhằm mục đích đó. Mỗi ngày sống của riêng cá nhân tôi là một đám tang buồn bã của cảm xúc. Tôi tổ chức cái tang này trên blog của mình thông qua những bài viết. Để rồi một ngày, tôi biến mất khỏi thế gian, nó sẽ là một cái nghĩa địa không người đến. Một cái nghĩa minh chứng cho những ngày sống tàn lụi của một con người. Một con người với giới tính không hoàn hảo, không thể xác định được bản thân mình, không biết mình là ai, rất cô đơn, muốn được yêu thương và chết mòn trong nỗi thống khổ cùng cực của những nỗi đau trong bề sâu tâm hồn.

Cảm ơn đã đến, đã viếng thăm cái tang lễ này, đã chia sẻ với tôi, đã đồng cảm và không khinh rẻ. Nếu chị hàng ngày đến thăm tôi tại sao không để tôi làm điều ngược lại? Rất chờ mong tin chị.

Sáng nay là một buổi sáng Chủ Nhật đẹp trời! : )


Read More

Chữ H

I have given up the idea of giving up. 
...


Hôm nay vô tình đọc được những dòng này:
"Chữ H giống như một chiếc thang. Bởi vậy, bạn sẽ có nhiều bước thăng trầm trong cuộc đời. Bạn là người tự chủ, biết mình muốn gì, cần gì và hơn hết bạn là người đầy tham vọng, luôn khát khao vươn lên nấc thang của sự thành công. Nhược điểm duy nhất của bạn là quá ham kiếm tiền. 

Bạn tự kiểm soát tốt, có khát vọng mạnh mẽ đến thành công. Nếu có địa vị, bạn có thể là người lãnh đạo tốt, song cũng có thể rất tồi. Mặt tiêu cực: Hơi khắt khe trong cách nhìn nhận, đánh giá con người và sự việc. Bạn cũng nên cẩn thận với tiền bạc vì chữ H của bạn trống rỗng cả đầu lẫn đuôi."
Tôi thật sự đã là một người lãnh đạo rất tồi và không chỉ có tiền không thôi mà cả tình yêu tôi cũng không thể giữ nổi...


Read More

15 thg 3, 2013

Confession

Thật ra, mai đi cắt tóc =))
...
Ờ thì lâu lâu cũng phải chạy đua theo phong trào của quần chúng nhân dân

Hãy viết cho tôi một vài điều gì đó...
Read More

14 thg 3, 2013

Chuyện quen người bạn mới và một chút về cơn "động dục"

"Tạo hoá ban cho chúng ta đặc quyền được ‘tự xử’, nếu không thì cánh tay của chúng ta đã không dài đến thế. "
George Carlin
...

Hôm nay có người bảo với tôi câu này:

- Giống như cá với nước, cuộc sống là một mối tơ duyên, dù hợp hay tan thì đến với nhau một giây cũng nghĩa tình...

Sau đó còn bảo sẽ là người tiếp cho tôi thêm sức mạnh để sống. Bảo nếu thấy có bế tắt, nếu cảm thấy chán chường và chỉ muốn chết đi cho xong...

- ... hãy đặt tay lên ngực và nói câu: mọi thứ rồi sẽ ổn.

Tôi là một củ khoai tây,  trừ khi tôi nảy mầm còn như bình thường thế này thì tôi rất ngốc, thế nên tín hiệu của ai gửi đến tôi đều tiếp nhận nó bằng tất cả sự tinh khiết của mình. Người này muốn tôi tin tưởng họ, muốn trở thành một người bạn tâm giao của tôi, muốn là một cái máy bơm tiếp thêm cho tôi sức mạnh sống vậy thì tại sao tôi lại khước từ cơ chứ.

Dạo này trong đầu tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến sex. Tôi phát điên lên được! Tôi muốn được thỏa mãn, thời kì "động dục" của tôi đã đến rồi cũng nên. Ôi chào, xấu hổ làm sao!

Tôi bắt đầu "một mình" nhiều hơn, tầng suất có vẻ càng ngày càng dầy đặc. Phòng tôi toàn mùi tinh dịch và lịch sử trong trình duyệt toàn web đen. Tôi thấy chán ngán khi là một chàng trai tơ, tôi bắt đầu ham muốn được trở thành đàn ông. Tréo ngoe thay, ham muốn đó càng ngày càng mãnh liệt...

Tôi cần tìm một đối tác, chuyện này không dễ chút nào. Bạn không thể dán cái bảng "Tôi muốn làm tình." trước ngực và đi rao khắp nơi. Tôi cũng không thể thì thầm vào tai cô bạn học kế bên "Làm tình với tớ nhé!" nếu không muốn bị tránh xa như một thằng bệnh hủi và bị gọi là "đồ dâm tặc"

- Hãy tìm một con cave!

Một thằng cha trên mạng bảo thế. Giải pháp tối ưu để thỏa mãn thằng nhỏ và những ham muốn nhục thể tăng dần đều. Tôi sẽ tìm một cô cave nhưng trước khi kiếm đủ tiền nhờ vào những đồng tiền nhuận bút ít ỏi tôi vẫn phải hì hục mỗi đêm. Điên tiết là tôi thấy tinh hoàn mình hơi đau. 

- Thủ dâm nhiều sẽ bị... thận!

Thằng cha trên mạng cũng bảo thế. Không biết giáo viên nào đã dạy hắn bài học về giới tính mà hắn lại phát ngôn bậy bạ như thế. Nhưng tối nay tôi sẽ xét qua một vài trang viết về ung thư tinh hoàn. Tôi thấy hơi lo...




Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena