6 thg 5, 2013

CÂU CHUYỆN VỀ CON NHỆN Ở TRÊN CỬA MIẾU PHẬT BÀ QUAN ÂM


Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.
Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.
Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"
Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"
Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì ta không bao giờ có được và những gì đã mất đi vĩnh viễn!". Phật chỉ gật đầu, rồi Ngài đi khỏi.
Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.
Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"
Nhện nói: "Con vẫn tin rằng trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"
Phật nói: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."
Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.
Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"
Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không bao giờ ta có được và cái đã mất đi vĩnh viễn."
Phật nói: "Nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người!"
Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.
Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng nghĩ rằng, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.
Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.
Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, người gặp con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"
Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.
Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.
Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.
Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.
Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.
Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"
Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm…
Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?
"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.
Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.
Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.
Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.
Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.
Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?
Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.!!!

Read More

4 thg 5, 2013

Có quan trọng không?


Có người nói với tôi rằng, việc gì phải lo nghĩ, bản thân mình là ai không quan trọng, sống tốt là được...

Tôi tự hỏi, xác định mình là ai, bây giờ có còn quan trọng không?

Read More

1 thg 5, 2013

Chào tháng 5!

Những chiếc va li tồi tàn của chúng tôi lại một lần nữa chất đống ngoài vỉa hè; con đường phía trước thậm chí còn dài hơn nữa. Nhưng có hề chi, con đường đi chính là cuộc sống. 

- Jack Kerouac-
...

Chẳng hiểu sao một ngày nghỉ như thế này mà sáng nay cái thằng làm biếng dữ thần ôn như tôi lại ngoan ngoãn thức dậy rất sớm. Vừa pha cho mình một tách cà phê sữa vừa nhâm nhi vài mẫu bánh bích quy, tôi ngắm nhìn những chiếc xe đang lao đi trên đường phố. Tháng 5 đã đến với tôi như thế...

Tháng 4 vừa trôi qua với rất nhiều biến cố mà tôi không tiện nói ra vì nó mang tính riêng tư nhiều quá. Không biết từ khi nào tôi lại không muốn chia sẻ quá nhiều điều trong cuộc sống của mình qua những con chữ. Có lẽ, tôi đã quá nhạy cảm chăng khi có cảm giác rằng chốn này không còn của riêng mỗi mình tôi nữa. Niềm vui nhìn những bài viết mình viết ra được mọi người chia sẻ xen lẫn với nỗi lo mơ hồ khi nhìn thấy những con số Thống kê tăng dần đều. Nó báo động cho sự phanh phui những mảng tối trong cuộc sống riêng tư và một cuộc thanh trừng sự thật manh nha trong những bài viết tiếp theo...

Gạt bỏ những mối lo nghĩ vẩn vơ đó, entry đầu tiên của tháng 5 sẽ được bắt đầu với một vài dòng viết về một chàng trai cùng tuổi tôi chợt nhớ đến trong mông lung những hồi tưởng về thời học sinh vừa trôi qua. Chưa từng học cùng một lớp nhưng tôi biết cậu qua những lời chào vào buổi sáng mỗi lúc bắt gặp tôi lao qua  lớp cậu học như tên bắn. 

- "Chào buổi sáng, H!"

Mỗi lúc tôi nhớ đến cậu trai này là văng vẳng bên tai câu chào quen thuộc ngày nào. Chúng tôi rất có thể sẽ trở thành những người bạn tâm giao của nhau vì ấn tượng và cảm tình của tôi với cậu ấy rất tốt nếu như thời gian không đem bạn tôi đi xa mất. Chợt nhớ đến một đoạn văn:
"Mặt Trăng đang dần dần rời xa Trái Đất với tốc độ gần 4cm/năm. Một ngày nào đó, Mặt Trăng sẽ hoàn toàn tách rời Trái Đất, không quay quanh Trái Đất nữa. Cũng giống như bạn cũ, thậm chí là người tình đã lâu không gặp hay không liên lạc, thực ra họ đang từng chút từng chút một, bằng tốc độ thong thả mà chúng ta tuyệt nhiên không thể nhận ra, lặng lẽ rời khỏi cuộc đời chúng ta."
Dạo này sếp Karma quan tâm chu đáo đến thằng nhỏ học việc như tôi quá. Anh dạy tôi nhiều thứ về nhiếp ảnh, những chiếc lens.  Anh cũng tỏ ra vẻ thích thú với những bức ảnh của tôi, thật vui vì cuối cùng nỗ lực của mình cũng được đáp trả. Qua những gì anh truyền dạy, tôi bắt đầu có đam mê tợn hơn với cái thứ nghệ thuật lắm tiền và cũng không kém công phu này. Karma cũng khuyên tôi nên viết lách nhiều để rèn luyện, ông bố trẻ bảo người trẻ như tôi phải chăm viết để lấy kinh nghiệm không thì già như anh lại tiếc. Điều anh nói làm tôi quan tâm nhưng điều đáng quan tâm hiện giờ là làm thế nào để khai thác hết người đàn ông tài năng này.

Sau khi được những cái note của tôi trên facebook, Rem bảo tôi nên viết sách [tôi đang cười]. Cô nàng bảo sách không những là nguồn kiến thức vô tận cho những người muốn học hỏi mà còn là nguồn tiền vô đáy, tôi đang túng thiếu thì tại sao không thử một lần xem sao vì thật ra cũng chẳng mất gì mà. Anh Ngân cũng khuyên tôi nên viết sách, bảo khi nào viết xong thì đưa cho anh đọc, anh cũng đề nghị vẽ bìa cho quyển sách của tôi. Tôi cười, tính tôi ham vui chắc là sẽ thử ngay sau khi kì thi "độc hại" kết thúc. Chẳng có gì phải e ngại, tôi nghĩ vậy, mỗi con người đều có một quyển sách trong đầu mình chỉ khác ở chỗ người này viết ra nó còn người kia thì giấu chặt nó. Thế thôi!

Tôi cần mua một cái kính mới cho mình, mắt tôi tăng độ không phanh và tôi bắt đầu có những cảm giác cực kì khủng khiếp. Thật tệ hại với một đôi mắt bệnh tật! 

Một tháng 4 với những thứ linh tinh like shit đã kết thúc, tháng 5 sẽ đến đem theo những cơn mưa. Mưa gắn với  nhũng thứ mấy không hay ho gì với tôi, mùa mưa đem đến những cảm xúc khó ở như một căn bệnh kinh niên tái đi tái lại làm tróc đi những mảng vừa liền lại trong tim. Nhưng tháng 5 là một tháng mới mẻ, mọi sự khởi đầu luôn làm cho con người phấn chấn hẳn lên. Những niềm vui mới lại bắt đầu, những cơ hội mới sẽ gõ cửa và cả những rắc rối mới đang đón đầu. Nhưng có hề gì, hãy thả lỏng đi! 

Read More

27 thg 4, 2013

Gửi đến từ những chân thành

Cô đơn chẳng có gì đáng sợ cả, học thích ứng với nó, tự nhiên sẽ thành thói quen!
...

Sáng nay được đánh cắp khỏi những giấc mơ nhớp nháp bởi tiếng kêu khô khốc của điện thoại. Tin nhắn từ người lạ thông báo về việc chấm dứt mối quan hệ mập mờ được tôi đề nghị tối qua. Tôi quyết định nằm thêm chút nữa để cảm nhận chút dính líu còn sót lại trước khi tình và thất tinh được khai tử... 

Kể từ giờ phút này trở đi, ai gửi đến tôi chút mùi mẫn, sướt mướt của một lời gợi ý yêu đương người đó sẽ phải chịu mọi hậu quả.

Chấm.
Xuống dòng.
Gạch đầu dòng.

Gửi đến từ những chân thành.




Read More

26 thg 4, 2013

Trích 3


"Khi con yêu một người nhưng người đó vẫn đang ở bên một người khác, con sẽ cảm thấy rất đau đớn. Con càng biết họ yêu nhau nhiều đến bao nhiêu thì con sẽ càng đau khổ bấy nhiêu, và sẽ càng đau đớn hơn nếu con chọn cách xen vào chuyện của họ." 

(Phim: Yes or No 2)

Read More

Trích 2


“Tôi chết đi được vì thèm khát được ôm em vào lòng! Nếu như không được, vòng tay quanh vai em, kéo đầu em ngả xuống ngực mình, tôi cũng sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc nếu được chạm vào các ngón tay em. Tôi đưa mắt nhìn em, sẵn sàng lao như thiêu thân vào lửa…”.

(Thiếu nữ đánh cờ vây, Sơn Táp, Tố Châu dịch)

Read More

23 thg 4, 2013

Cho tôi xin một vé về tuổi thơ

"Đêm nay tôi bước vội khỏi nhà
đến ga xếp hàng chờ mua vé
Lần đầu tiên trong nghìn năm
có lẽ......
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
vé hạng trung
người bán vé hững hờ
khe khẽ đáp"hôm nay vé hết"
...
Chiều này, cả nhà ôn lại chuyện cũ hồi tôi còn nhỏ xíu. Những chuyện lúc nhỏ mà tôi chưa bao giờ được nghe và nghe kể bởi nhiều người đến như vậy. Cảm giác như may mắn được trở về thời thơ ấu, được chứng kiến cảnh tôi sinh ra và dần lớn lên qua nhiều góc độ. Chân thật như đang được đứng ở đó, rơi nước mắt hạnh phúc khi thấy mình chào đời, vỗ tay ăn mừng với những bước đi đầu đời hay lo lắng vì những trận ốm sốt thơ trẻ...

Mẹ kể rằng tôi sinh 3.1kg, vào ban đêm và khỏe mạnh. Vừa sinh ra đã có một đôi mắt rất lah lợi.


Trước giờ, tôi đâu có biết mình khó cai sữa đến như vậy, mẹ phải cử bú đến 2 lần và nhờ vào sự giúp đỡ của "thuốc lẻ mẹ" thoa lên vú làm tôi sợ mới cai được sữa.

Trước giờ, tôi đâu có biết ngày nhỏ tôi đã thích xem quảng cáo đến như vậy. Đang thiu thiu ngủ mà nghe tiếng nhạc quảng cáo là khóc lên đòi xem cho bằng được. Lớn lên vẫn thích xem quảng cáo hay và quyết tâm trở thành một copywriter. Ai bảo sở thích tuổi thơ chẳng có liên hệ gì đến lúc trưởng thành nào?

Tôi cũng đâu có biết lúc 3 tuổi mình đã đi ra ngoài mua thiếu đồ. Bị cả nhà mắng đến giờ rất sợ thiếu nợ ai đó mà hễ thiếu nợ là đem đi trả ngay. Thắc mắc bao lâu cuối cùng cũng đã đó lời đáp.

Tôi đâu nhớ ngày nhỏ tôi đã động trời mà phát ngôn câu "Đi học để mua cóm ăn" khi ai đó hỏi "Sau này đi học để làm gì?" 

Tôi đâu còn nhớ hồi nhỏ những hôm theo nội ra đồng, ngồi trên tàu lá chuối lúc chiều tà, tôi đã ngây thơ cỡ nào khi hỏi nội:


- Con cào cào này sao giờ nó chưa về nhà nó hả nội? Nó không có mẹ nó hả nội? Mẹ nó đâu sao không rước nó? 

Tôi đâu có còn nhớ, "trái hu" là "chú hai", "thái hiêm""thiếm hai", "bồi nạ""bà nội"... là trò chơi mà mình thích nhất trước lúc đi ngủ với nội ngày bé.

...

Hôm qua, tôi đã trách mẹ nhiều lắm, rằng sao mẹ sinh tôi ra trễ quá. Khi mọi người đã dần trở nên già đi cả rồi tôi mới lọ mọ lớn lên. Thế thì không công bằng khi một lúc nào đó của cuộc đời, tôi phải chứng kiến tất cả người thân yêu rời xa mình mãi mãi...

Chiều nay, khi ngồi quây quần kể chuyện ngày xưa cùng cả nhà với bộ mặt sưng vù vì mọc chiếc răng cùng, tôi thấy sao mọi người gần tôi đến thế mà khó với tay giữ được vì gần như họ đều đã chuẩn bị cho những chuyến đi xa. Lần lượt, lần lượt tất cả họ sẽ rời xa tôi vào đúng một thời điểm nào đó mà số phận đã định sẵn cho họ. Làm sao tôi có thể giữ họ lại được với tôi lâu hơn? Làm sao tôi trả hết món nợ ân tình, công dưỡng dục,... cho những người thương yêu khi họ rồi sẽ rời xa tôi trước khi tôi có điều kiện làm được việc đó? 

TÔi đã từng trách khoảng cách thế hệ khiến người thân chả ai hiểu nỗi tôi muốn gì, cần gì. Giờ đây, tôi càng căm ghét nó hơn nhưng với một lẽ hoàn toàn khác, nó đang dần lấy đi của tôi những người tôi thương yêu nhất. Một ngày nào đó, khi chỉ còn mình tôi ở lại, chẳng phải đau thương lắm sao?


P/S: Biết rằng đó là quy luật cuộc sống nhưng sao vẫn thấy buồn quá! Ước gì chia được cho người thân yêu tuổi thọ của đời mình. Để họ sống với tôi lâu hơn cho đến khi lần lượt cùng nhau qua đời...


Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena