16 thg 2, 2013

Bài học từ những ngày qua...

Tôi có thể sẽ không chết vì một nhát dao xé ngang tim nhưng sẽ chết vì giọng hát của ai đó.
...
1. Khi bạn chấp nhận nói ra những suy nghĩ chất chứa trong lòng bấy lâu tức là bạn đã chấp nhận từ bỏ nó. Tin tôi đi, bạn sẽ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm vì đã nói ra. Bạn không cần phải bận tâm người bên kia như thế nào chỉ cần bạn thấy ổn là ổn thôi mà...

2. Khi bạn bảo rằng, "Hãy yêu tôi đi!" đó là một sự ra lệnh chứ không phải là một lời cầu xin. Đừng nhầm lẫn!
Khi bạn bảo rằng "Này, chúng ta yêu nhau đi!", một lời gợi ý thì đừng trách nếu đối phương nói lời từ chối.
Tôi đã học được rằng, khi tôi muốn yêu ai đó thì tôi phải cần họ đã, đúng không? Vậy, thay vì một lời yêu đương hãy dùng một câu nói chân tình "Tôi cần bạn!"

3. Tôi đã tự huyễn hoặc mình rằng mọi thứ trên đời này tôi đều làm được tất. Tôi đã sai!

4. Hãy bỏ qua những ngờ vực và suy đoán, hãy quên đi những sâu chuỗi mang tính logic mà chỉ nghe lời tôi nói. Đó là tất cả sự thật!

5.  Hmmm, một trong những nguyên nhân khiến khoảng cách con người ra xa nhau hơn là do người ta không phân biệt được lằn ranh giữa tranh luận và cãi cọ.

6. Một khi muốn phát quậu, hãy tự chửi bản thân thay vì nhầm vào người khác.

7. Tiền không tự nhiên từ túi người khác vào tay mình, tất cả đều có quá trình chuyển tiếp. Trừ khi là cướp giật bằng không quá trình chuyển tiếp nào cũng đều phải đổ mồ hôi sôi nước mắt. 

8. Một mình không cô đơn, nhớ ai đó mới cô đơn.

9. Một cách tốt nhất để không phải mơ, đó là đừng ngủ.

10. Tôi ngày càng đơn điệu trong cuộc sống muôn màu của chính tôi.

11. Hmmm, sống nhiều đây chết đủ rồi.

 
Read More

12 thg 2, 2013

Về chuyện nấu nướng

 Men are the best cooks. Because with two eggs, one sausage & a little bit of milk, he can fill a girl's tummy for nine good months. 
...

Chỉ cần nhớ trong đầu là : những lời tôi nói không thể nào tin được. Ừm, chính xác là thế. Đôi khi tôi cũng chả biết là tôi đang nói gì đâu. Ví như, tôi bảo :"Vịt lộn chiên me dở ẹt.", nhưng ngươi lại thấy tôi ngấu nghiến ăn...

Đại khái thế.

Vậy nêu khi tôi bảo tôi không biết nấu ăn thì cũng đừng tin đó là sự thật bởi vì ngay từ khi tôi bắt đầu dậy thì mẹ tôi đã dạy tôi nấu ăn trước cả việc xoá nạn tò mò về những phát triển trên cơ thể của tôi. Mẹ bảo con trai nên biết nấu ăn để tránh việc phải phụ thuộc vào người khác. Tôi nghĩ mẹ nói đúng, thế nên tôi rất chăm nấu ăn và ráng nấu thật ngon. Nấu ngon đồng nghĩa với việc đối đãi tốt với cái dạ dày của chính mình. 

Sự thật thì nhà tôi, người đàn ông nào cũng biết nấu nướng cả. Ba tôi, người to bè bè với cái bụng phệ nổi tiếng vụn về cũng biết nấu một bàn ăn thịnh soạn tuy có phần hơi mặn một tẹo. Anh tôi thì khỏi bàn rồi và tôi thì đang tự khoe khoan trong entry này. Tự hào cái gì đâu...

Nhưng mà đừng có vội mừng về tài nghệ nấu nướng của tôi, bởi vì nghề của tôi là giả đò rất giỏi thế nên trừ khi tôi buộc phải ở một mình còn không thì toàn "giả mù sa mưa" bắt người khác phục vụ. Tôi thấy mình có tội nhưng nếu phải ở trong bếp chiến đấu với khói lửa thì thà có tội còn hơn.

Marlboro cũng là một người đàn ông biết nấu ăn. Thường khi đến nhà anh, anh toàn đãi ngộ tôi món cơm chiên theo công thức của anh. Nhìn cái dáng to lớn, đeo tạp dề vụng về trong bếp lúc nào cũng làm tôi buồn cười. Người có giới tính linh hoạt như tôi, lẽ ra anh không nên yêu...

Tôi nghĩ rằng, nếu như một điều khoản dành cho người con gái muốn làm vợ tôi. Điều đầu tiên phải là người biết nấu ăn cái đã. Tôi rất kén ăn, ăn không nhiều nhưng rất sợ đói. Tôi biết nấu ăn nhưng đừng để tôi động ào bếp núc, nó sẽ tang hoang như vừa đi qua một cuộc chiến. Một cô vợ giỏi bếp núc thì thật thích. Đi làm về có thể ôm vợ từ phía sau thì thầm, lúc rãnh rỗi thì giúp vợ vài việc. Mùi thức ăn lan toả khắp gian phòng. Ấp áp và hạnh phúc biết nhường nào...

Ôi, lại linh tinh nữa rồi!

P/S: Suỵt! Chớ có bảo ai rằng tôi biết nấu nướng nhé. Đó là cơ mật đấy...
           
Read More

10 thg 2, 2013

Về đây nghe em...

New year, new hair, new style, new life and new problem. 
...
Trong vô vàn những tin nhắn gửi tấp nập vào máy tôi đêm giao thừa, tôi đã được đặt cách nhận được của em đến hai tin  nhắn. Tôi thấy nhớ em, tình yêu của tôi. Tôi vẫn chờ ngày em về với tôi đây...

Về đây nghe em... :'(


Read More

8 thg 2, 2013

Tết và mẹ tôi

"Một người đàn ông đối xử với người phụ nữ của mình như một nàng công chúa là một bằng chứng chứng tỏ rằng anh ta đã được sinh ra và lớn lên trong vòng tay của một nữ hoàng."
...

Sau khi trả giá không thành đôi chậu cúc mâm xôi, mẹ con nhà tôi đã tế độ hai tô phở nóng nghi ngút khói và ôn lại cái Tết năm nào, ngày tôi còn nhỏ bé tí teo theo mẹ đi bán bánh ít ở chợ. 

Ngày đó nhà tôi nghèo kinh khủng, mẹ gói bánh bán với hi vọng kiếm chút đỉnh ăn Tết. Trong kí ức còn sót lại của tôi, vẫn còn nhớ như in cảnh hai mẹ con ngồi vật vờ bên hàng bánh mà không ai mua. Tôi tựa đầu trên vai mẹ ngủ gật gù một giấc ngủ không sâu. Nhớ mại mại có một bà khách ghé qua xin ăn thử một cái bánh. Không nhớ rằng bà có mua không nhưng đó là bà khách đầu tiên, duy nhất và cuối cùng của suốt đêm bán hôm đó. Mẹ con tôi trở về mà buồn hiu...

Giờ nhớ lại cái Tết ngày đó, tôi thấy thương mẹ da diết. Cái Tết ngày nào mà cậu bé nhỏ theo chân mẹ bán bánh đã trôi qua hơn chục năm, kí ức cứ mập mờ không nhớ rõ từng chi tiết mà chỉ biết khi nhớ về là khóe mắt bắt đầu rịn ra cay xè. Những ngày tháng cực nhọc đó, tôi nhớ và hiểu cả và bởi vì đã đi qua khổ cực, mẹ tôi trở nên rất chi li đến quá đáng trong việc chi tiêu tiền bạc cũng là điều dễ hiểu. 

Và cũng bởi vì chịu ảnh hưởng từ cách sống của mẹ, tôi hay suy tính thiệt hơn, đắn đo này nọ trong việc tiền nông mà đôi lúc bạn bè phát bực mình, trêu chọc. Tôi thì không lấy làm buồn vì việc đó đâu mà còn cảm thấy rất tự hào. Thật đấy! Bởi vì tôi đã được dạy bảo cách tiêu tiền khôn ngoan từ chính người mẹ đáng kính của tôi mà.

Cảm ơn mẹ vì đã là mẹ của con, mẹ nhé! 


Mẹ là tất cả bầu không khí mà con thở và mẹ chính là Tết trong lòng con : ) 


P/S: Con yêu mẹ nhiều hơn cả những gì con viết...


Read More

2 thg 2, 2013

Lời trần tình số 21

Thế giới này sao vậy, ai cũng yêu người khác mà không yêu chính mình.
...

Tôi viết bài viết này khi đang nghe lại một chương trình radio trên trang phát nhạc trực tuyến, thấy mình thật rãnh rỗi nên quyết định vào đây viết vài dòng chữ giết thời gian. Cùng với việc hưởng thụ cảm xúc dạt dào  từ những bài viết của thính giả qua giọng đọc trầm ấm của anh phát thanh viên, tôi cũng đang nhâm nhi một tách trà bự tổ chảng. Mùi trà thật thơm phấp phới xung quanh mũi tôi. Tôi nghĩ là tôi đã phụ bạc cà phê mất rồi...

Tôi thấy mình đang bị bệnh, bị một căn bệnh dường như rất nguy hiểm, bệnh yêu nhiều... Theo kế hoạch, tôi sẽ để nỗi nhớ hoành hành trong ngực khoảng một hoặc là hai tháng, nhưng có lẽ tôi đã quên bén đi rằng tháng hai khác với tháng tám... Nếu như bây giờ là tháng tám, tôi có thể âm thầm chịu đựng. Nhưng cái tháng hai này, nó thích phá tôi mà... Tôi cần tìm một ai đó để dập tắt ngọn lửa thương nhớ đang thêu cháy tôi từng ngày và vì tôi nhận ra mình đã yêu quá nhiều, có hơn một sự lựa chọn thì làm sao bây giờ. Chó chết, đầu lại bắt đầu nhức băng băng lên rồi!

Tôi ước gì mình có thể yêu được hết tất cả mọi người, những người yêu tôi mà tôi không yêu, những người tôi yêu mà không yêu tôi, cả những người yêu tôi và được tôi yêu. Làm sao để có thể yêu hết tất cả mọi người trong khi chúng ta chỉ có một sự lựa chọn duy nhất? Làm sao có thể đáp lại tình yêu của tất cả mọi người trong khi chỉ cần một sự lựa chọn là trường tồn còn tất cả sẽ tan biến theo làn mây? Ôi, ước gì có thể phân thân được...

Tôi yêu H.T., cô nàng luôn làm tôi mỉm cười cho dù tôi chẳng bao giờ nghĩ vào khung thời điểm đó trong ngày tôi có thể cười được. Cô gái bốc đồng xinh đẹp của tôi có quyền năng làm đông cứng những đau khổ  của người khác và phả vào đó hơi ấm của yêu thương. Em xinh đẹp, em đáng yêu, em không thích mưa và mùa đông.  Và em làm tôi cảm thấy ấm áp như đang được hưởng bầu không khí từ một bờ biển ở Địa Trung Hải. Đặc biệt, em là người con gái duy nhất (sau Roz) đã làm tôi mất ngủ cả đêm. Nhưng dãy số nào cho em, dãy số nào thích hợp để tôi có thể mở khóa ngăn kéo của trái tim em? 

Tôi không biết!

Tôi yêu Jasmine, cô nàng tóc vàng lai Tây. Đi bên em lúc nào cũng khiến tôi an tâm, em chu đáo như một bà nội trợ thực thụ. Nhìn em, tôi như đang lạc vào một căn nhà với những đứa nhỏ gọi tôi bằng cha. Ánh mắt như bảo rằng em là sự lựa chọn hoàn hảo và duy nhất cho danh hiệu làm mẹ của những đứa con anh. Tôi yêu em vì sự giản dị và chân tình. Nhưng tôi còn quá trẻ, trẻ hơn cả trẻ để cần một người vợ. Và liệu, em có đủ kiên nhẫn và sự nhẫn nhịn vốn đã dành cho tôi phần hơn để chờ đợi tôi ?

Tôi không biết!

Tôi mến Lem, cô nàng với mái tóc dài rất thơm. Một cô gái chậm chạp như một con rùa con đôi lúc làm tôi đến phát điên vì bực mình. Em luôn khiến tôi phải lo lắng nhiều nhất vì em luôn cho tôi cảm giác em không thể lo nỗi cho bản thân mình. Lắm lúc em làm tôi phát hoảng, em rất yếu và hay bị ngất. Em làm tôi lo và tôi không thích điều ấy. Một cô gái để tôi yêu, trước hết phải yêu chính bản thân mình đã. Liệu em sẽ thay đổi, em có chính chắn hơn lên được không?

Tôi không biết!

Tôi đang có một mối quan hệ mờ ám với Sam, cô nàng có giọng hát hay như chim sơn ca. Mờ ám bởi vì em đã có một người bạn trai người Singapore mà tôi vẫn va vào, bám mãi không thể dứt ra như một thanh nam châm. Tinh yêu vốn dĩ chỉ dành cho hai người nhưng lại có những người không biết đếm, tiếc thay tôi lại là một người trong số những người không biết đếm đó. Tôi thích em vì ở em có một ma lực nào đó hút lấy sự quan tâm của tôi, em có một giọng hát đầy ma mị, em có một mái tóc dài khiến tôi mê mẩn mà có lần em trêu nếu chết em sẽ di chúc lại cho tôi mái tóc vì em ngờ tôi yêu tóc em hơn là yêu em. Nói chuyện với em khiến tôi vui nhiều hơn. Nhưng em cũng làm tôi lo, rồi thì em cũng sẽ bỏ tôi thôi bởi tình yêu thật sự của em không phải là tôi. Liệu một ngày nào đó em sẽ vứt bỏ tất cả để đến với tôi?

Tôi không biết!

Tôi mãi yêu Roz, cô nàng xinh đẹp với mái tóc bồng bềnh chấm vai. Sự hiền từ toát ra từ dáng vẻ thanh tú của em. Em làm tôi thèm khát, em khiến tôi điên dại và hoang dã như một con sói hoang. Em làm tôi bộc lộ  bản chất chiếm hữu của một người đàn ông. Em dạy cho tôi tính kiên nhẫn, em khiến tôi như mộng du trong những thước phim quay chậm về những kỉ niệm ngọt ngào. Nhưng em làm tôi đau, ai đó nên dạy em cách biết tôn trọng tình yêu của những người chung quanh em. Tôi sẽ làm việc đó nhưng liệu em sẽ quay về?

Tôi không biết!

Tôi có cảm tình với Marlboro, tội lỗi của tôi. Tôi không biết là ai đã quyến rũ (hay rù quến?!) ai nhưng có lẽ người làm tôi thấy an tâm nhất lại chính là Marl. Anh ta cho tôi nhiều hơn là sự hờ hững tôi cho anh ta nhưng có cái gì đó làm tôi thấy thương anh. Cái âm thanh của sự cô đơn trong giọng nói của anh ta, những khỏang ngân trong giọng hát run run mỗi lần tôi yêu cầu hát cho đỡ buồn ngủ coi có cái gì đó làm tôi như muốn vỡ òa mà đau đớn. "Thượng đế tạo ra chúng ta để thoát khỏi sự đọa đày của phụ nữ" đó là câu trích dẫn luôn thường trực trong những lần gọi điện nói chuyện với tôi. Tôi hay giả vờ thích thú vì câu nói đó, cố che đi cái sự ngập ngừng và giả vờ của chính mình. Tôi thương anh như thương cái tình yêu tan vỡ của tôi. Tôi đau anh như những nỗi đau hàng đêm lặng lẽ của tôi. Nhưng liệu mối quan hệ này sẽ đi đến đâu?

Tôi không biết!

Tôi không biết gì cả, có hỏi tôi cũng không thể trả lời được. Câu hỏi này mang tính cá nhân nhiều quá và tôi không đủ thâm sâu để đo được lòng người. Tôi đang thấy vật vờ vì đau khổ, tôi đã yêu quá nhiều người rồi...

Read More

31 thg 1, 2013

Chuyện tháng hai

Tháng hai, ai côi cút thêm những ngày phía trước...
...

1. Tôi ngồi trên băng ghế đá công viên, rít lấy rít để điếu thuốc của mình như một thằng nghiện. Tôi vừa đi rút nhuận bút từ tòa soạn về, buồn quá nên rẽ vào đây làm điếu thuốc. Một cảm giác buồn lan tỏa xung quanh tôi, khói thuốc mỏng tanh thôi mà sao cũng làm tôi tổn thương. Tôi đã bán những con chữ của mình, việc mà trước giờ tôi rất ghét và điều đó đang làm tôi đau. 

Chữ của tôi, thật là rẻ mạt!

Tôi thấy mình tệ hại và bất tài. Cúm rúm cằm số tiền trên tay, tôi chả biết mình phải làm gì. Như tình yêu, tiền này cũng làm tim tôi đau buốt. Một câu nói cứ ong ong trong đầu tôi thôi, nó làm đầu tôi đau như búa bổ và mặt tôi buồn so, nó nói rằng:

- Mày đã bán chữ của mình và nó thật là rẻ mạt...

2. Tình yêu cũng giống như thuốc lá, nó làm ta ho, nó nhanh tàn, độc hại và cuối cùng, ta sẽ chết trong mòn mỏi... 

Chiều qua, tôi bạo miệng không suy nghĩ mà nói với em rằng:

- Này, anh yêu em!

Em trả lời, cười toe toét:

- Ừ, em cũng yêu em...

Ôi, cái tình yêu khốn kiếp này của em là gì vậy? Trông nó còn tội lỗi hơn cả những việc xấu của tôi...

3. Tôi cứ hằng nghĩ rằng, bản thân tôi thế là đã ổn. Tôi không phạm sai lầm, mọi việc tôi làm tôi đều đã tính toán thiệt hơn và nếu như tôi có sai lầm thì đó cũng là do tôi tự sa chân vào mà thôi. Tôi hãnh diện lắm, tôi là một thằng con trai mà tôi biết tính toán rất chi li những bước đi, cuộc sống và công việc của bản thân. Nhưng vào chiều qua, sau một cuộc gọi ngắn từ Rem, khi cô nàng bảo tôi hãy giữ lấy số tiền kia để trả cho mẹ vì việc kinh doanh mượn vốn của bà bất thành, tôi mới phát hiện ra rằng, cho dù tôi có giỏi cỡ nào đi chăng nữa cũng chẳng thể qua được cái đầu óc tính toán tài tình và bản tính chu đáo thiên bẫm của một người phụ nữ.

Trời ạ, tôi đã muốn yêu rồi đây!

4. Tôi bắt đầu nghĩ rằng mình là một chàng trai hấp dẫn bởi vì tôi đã thu hút được rất nhiều rắc rối...

5. Có ai nghe thấy gì không? Tết về rồi đấy...

P/s: Ê thằng chó, tao yêu bạn gái mày! *middle finger*

Read More

30 thg 1, 2013

Tình yêu của tôi

Xem nào, ai muốn trở thành cô bé Lọ Lem?
...

Có lẽ tôi yêu hơi khác, tôi muốn yêu một cô gái theo cách của tôi. Một kiểu yêu khác người khi cô ta và tôi có quyền quen với ai cũng được, ăn uống hay thậm chí là ngủ với những người chúng tôi muốn chỉ việc luôn yêu nhau thôi. Đó một kiểu yêu khác người vì nó không ràng buộc...

Tôi chỉ cần mỗi tối cuối tuần dành cho nhau vài tiếng đồng hồ dạo chơi đâu đó. Nắm tay thả bộ trên những đường phố đông đúc người hay cùng thưởng thức một bộ phim hay. Sẽ ngồi một quán nhỏ quen thuộc kể cho nhau nghe về người tình mới quen hay cố định ở nhà cùng nhau nấu ăn. Một ngày gặp nhau cho cả tuần nghĩ về nhau. Tôi chỉ muốn yêu như thể thôi!

Sẽ có người bảo đó không phải là yêu, nhưng đã sao nào? Chỉ cần chúng tôi thấy hạnh phúc là đủ, ừ thì lắm lúc cũng thấy ghen thật là ghen nhưng thế thì đã sao nào? Chúng tôi sẽ kể cho nhau nghe về những cảm giác khó chịu đó và xoa dịu nhau bằng một cái hôn thật lâu, thật chặt. Và chỉ cần kết thúc con đường yêu dài ơi là dài này bằng một cuộc hôn nhân hạnh phúc là đủ.

Vấn đề còn lại  là tìm đâu ra một cô gái như vậy? Và bao lâu thì nàng ấy xuất hiện? 

Thế thôi! :)


Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena