9 thg 8, 2013

Ngày 8 tháng 8

"Rất nhiều người đều quan tâm tôi leo được đến nơi cao hay không cao, tôi lại hy vọng có người quan tâm tôi đi có mệt không. Người như vậy không cần nhiều lắm, chỉ một là tốt rồi."
...
Trượt ngã 2 lần ở cùng một nơi, ước mơ cuộc đời bị chính bản thân mình chối bỏ. Đau, đau đến quắt queo mà không khóc được. Thật là lạ, cứ ở một mình thì buồn phiền nặng  trĩu cỡ nào cũng gánh nỗi chỉ mỗi khi có ai đó tìm đến sẻ chia là giống như bất thình lình lãnh trúng một cú knock out. Mọi thứ cữ vỡ òa, toét loét cả ra. 

Tôi bắt đầu cảm thấy sợ, sợ khi ra đường bắt gặp ai đó hỏi thăm, sợ phải tưởng tượng ra tiếng cười thầm khoái chí của những người giấu mặt. Tôi cũng thấy ghét, ghét những lúc vô tình lướt web đọc một bài báo động viên tinh thần dành cho kẻ bại trận, ghét khi ai đó đó động viên mình câu "học tài thi phận". Rồi tôi xót xa đến quặng đau khi nhìn sâu vào ánh mặt thất vọng của những người thân yêu.

Với nhiều người, ngày 8 tháng 8 rõ là một ngày đặc biệt. Vài người trong số họ tìm được một nửa của riêng mình, những em bé được sinh ra trong vỡ òa hạnh phúc của ba mẹ chúng, số khác thì mất đi trong tiếc thương vô hạn của người thân. Số khác nữa bỗng chốc mất đi cả gia sản, buộc phải vào tù hay là nạn nhân của một vụ lừa đảo... Số còn lại như tôi đây thì cảm thấy như bầu trời có vẻ đã sập xuống như tận thế đến nơi. 

Rồi tự nhiền nhiều tin nhắn gửi đến động viên cùng một lúc, tôi bỗng chốc hóa thành một cái ly thủy tinh dễ vỡ cực kì mà chỉ cần một chút xíu xúc động nhỏ tôi cũng sẽ nát vụn ra. Thấy nhưtôi bỗng chốc hóa thành kẻ bất tài vô dụng nhất trần gian, tương lai giờ chỉ còn là một màu xám xịt buồn bã. Trong đầu chẳng nghĩ ra được gì, hoàn toàn là một đống bùi nhùi những cảm xúc khó hiểu. Đường đi vạch sẵn, phương án bổ sung bấy lâu cũng bị cái gì đó xóa nhòa mất mác.

Nhưng sáng hôm nay thức dậy thì khác, tâm trạng như thể đã được lọc sạch sẻ suốt tối qua. Tôi cảm thấy người nhẹ bâng, suy nghĩ trong đầu thì trong veo như chưa từng bị gợn đục. Tôi bắt đầu nghêu ngao hát trong vô thức, như thể bản thân yêu đời vô vàn. Tôi không hát hay lắm nhưng mỗi khi gặp điều tội tệ nào đó là tôi lại hát. Vì khi hát xong, tôi lại phát hiện ra "ờ, hóa ra vấn đề đó vẫn chưa tồi tệ bằng giọng hát của mình". [cười]

Nhớ có một lần Mơ si đi đã nói với tôi thế này: "Bạn cần phải đứng vững vì một điều gì đó nếu không bạn sẽ vấp ngã vì bất kì điều gì". Cô ấy nói đúng, tôi cần phải đứng dậy và bước tiếp. 6 năm mơ ước, 2 năm đeo đuổi ước mơ. Từ bỏ rất nhiều cơ hội, chịu không ít tủi nhục cuối cùng nó vẫn không chọn tôi. Nó phụ tình tôi như vậy thì tôi yêu nó làm gì? Tôi cần phải sáng suốt, phải làm lại từ đầu. Chưa chết thì chắc chắn chưa rớt xuống tận đáy sâu của sự tồi tệ rồi. Chưa chết thì vẫn còn phải sống tiếp, phải ráng yêu đời để một sớm mai phụ bạc nó rồi ra đi. Đứng dậy rồi đi tiếp, buồn đau thế đủ rồi!

P.S Ngày 8 tháng 8, ngày đẹp cho những ước mơ bị khai tử... 

2 comments:

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena