18 thg 1, 2013

Lời trần tình số 20

"Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ mới biết cô đơn là thứ ta chưa bao giờ muốn chọn..."
...

Có người nói với tôi rằng "Ai cũng có những chuyện đau buồn của riêng mình hơn thua nhau là biết tiết chế nó mà sống". Tôi thấy họ nói đúng, vậy nên tôi không việc gì phải đeo bám nỗi đau buồn của mình mãi như thế trong khi những người khác đã vứt bỏ nó đi và bắt đầu sống tốt cả rồi...

Tôi vừa bước sang tuổi mới của đời mình cách đây không lâu, cảm giác tuyệt như vừa thoát khỏi ngục tù u tối của những nỗi đau bất diệt và bước sang một thế giới mới mẻ tươi sáng hơn. Tôi như một cậu thanh niên sung sức đang dang tay hưởng gió trời giữa lòng một cánh đồng hoa hướng dương ngút ngàn vàng ươm. Gió phả vào cơ thể sung mãn làm mát rượi những thớ thịt nóng rẫy, nhầu nhĩ. Tôi thấy yêu đời phơi phới trở lại...

Sự tràn trền nhựa sống này có lẽ bắt nguồn từ một sự giác ngộ mang tính phi thực và hơi mơ hồ... Như một con tàu cả nể bất thần lệch khỏi đường ray đi tìm thế giới của chính mình bất chấp những luật lệ xưa nay. Tôi thấy hạnh phúc khi hàng ngày được nghe những lời dịu ngọt và những vỗ về quan tâm của một ai đó đang đứng giữa thế giới khác xa với thế giới thực tại phũ phàng. Tôi không phủ nhận rằng đã có đôi lúc tôi cảm thấy cái thứ tình cảm đó nhớp nháp và kinh tởm. Cảm giác như một người đang cố tọng vào họng mình một miếng thịt sống nhăn đã trương sình và bốc mùi ôi thối thu hút ruồi nhặng.

Tôi thề rằng, có đôi lúc trong mơ hồ, tôi thèm khát một bờ môi mềm mại, mọng căng như một trái dâu tây, không phải của ai khác mà là của chính người con gái tôi yêu. Không phải của một người thuộc thế giới ẩn nấp trong những lớp mặt nạ hoàn hảo của sự lừa dối, trốn tránh ánh nhìn kinh tởm của những người sống bình thường còn lại. Không phải là cố chờ đến nửa đêm chỉ để được nhận một cuộc điện thoại chóng vánh hỏi thăm sức khỏe kéo dài không quá 5 phút đồng hồ. Không phải là cảm nhận sự rụt rè, cố nghe giọng nói nhỏ thó từ đầu dây bên kia khi đôi mắt lim dim mơ màng liên hợp với nhưng tràng ngáp liên tu bất tận.

Tôi biết rằng sự bất chính của mình rõ ràng hơn hết thảy những sự bất chính hàng ngày tôi vẫn bắt gặp của người khác. Nhưng cảm giác ấm áp đã che phủ tất cả những nỗi lo sợ đang định hình càng ngày càng dày đặt. Rồi tôi thấy buồn cười quá chừng khi những con người tự cho mình cái quyền được nghĩ rằng họ sống trong một trạng thái bình thường đang cùng nhau gầy dựng yêu thương kia, trong cái số người tay trong tay đó có bao nhiêu người thật sự đã biết thế nào là tình yêu? Tôi cười vào những người mà bản mặt đang trang điểm cái thứ nhan sắc mà người đời nhìn vào cảm thấy thèm thuồng và ưa chuộng kia. Tôi thấy kinh hãi họ quá khi họ xem tình cảm như bọt bèo và mỗi mối tình đi qua chỉ để làm dày lên bộ sưu tập về sự nhẫn tâm của chính họ và đau thương của người khác. Ấy vậy mà những con người đó, đã tự cài đặt cho mình một bản mặt khinh khỉnh và một bộ óc lạnh tanh thiếu sự thấu hiểu để đi phán xét mảnh tình thật lòng con con của người khác là rác rưởi. 

Tôi không phải là một kẻ lệch lac nhưng chính những khát khao được yêu thương và yêu thương đã bẻ cong tôi cho lệch lạc. Tôi chẳng màng về việc đó, miễn là tôi tìm thấy những yêu thương thật sự chứ không phải là những mảng bám hôi thối trương mùi vật chất. Miễn là tôi thấy hạnh phúc thật sự chứ không phải là tiếp tục dày vò thân xác mình với những đau thương lỡ loét. Miễn là tôi thấy sự quan tâm xuất phát từ đáy lòng chứ không phải là những ánh nhìn lạnh đến đông cứng của chính người tôi thương nhớ. Ai đó bảo tôi điên rồ, hay bệnh hoạn cũng được nhưng tôi thà nhận được một cái ôm siết chặt còn hơn đau đớn ngoái nhìn một cái khoát tay hờ hững. Chưa hẳn là yêu vì tôi cũng ngỡ người ta tìm đến tôi cũng chỉ khỏa lấp cái nỗi trống trải đang hoành hành họ từng đêm về một mối tình đau thương không tròn vẹn. Hai nửa mảnh tình tả tơi nương nhờ sự ấm áp yếu ớt của nhau mà tồn tại. Tất cả cũng chỉ vì sự đặt để tình cảm không đúng chỗ dành cho những người con gái.

Không ai bảo nhau nhưng tất cả đều biết rằng chuyện này rồi sẽ kết thúc mà chẳng đi đến đâu và sẽ dứt ra khi một trong hai tìm được một bến đổ mới cho những yêu thương "bình thường" của chính mình. Vậy nên, xin làm ơn hãy hiểu cho chỉ vì quá cô đơn mà thành ra như thế...


Read More

11 thg 1, 2013

Trên một chuyến xe


Với tôi xe buýt là cả một xã hội thu nhỏ
...
Đi xe buýt và ngồi băng ghế cuối, cố đừng ngủ gật và chịu khó quan sát, bạn sẽ thấy cả một xã hội thu nhỏ chỉ vỏn vẹn vài băng ghế trống mà cho bao nhiều bài học về văn hóa ứng xử và đạo đức của những con người trên cái đất nước hình chữ S có 3 chấm tròn này.

Bạn sẽ thấy rõ một lơ xe hách dịch và một lão quái xế nói sành sỏi tiếng Đan Mạch như ngôn ngữ quê hương =]]

Bạn cũng sẽ thấy một bà già không kịp ngồi vào chỗ của mình mất trớn đập đầu vào thành ghế mà những người ngồi gần đó vẫn thản nhiên như không có gì.

Rồi bạn sẽ cười ngặt nghẽo khi thấy một cậu thanh niên khỏe mạnh đẹp trai tranh giành chỗ ngồi với một ông già nhưng lại sẵn sàng đứng lên nhường chỗ cho một cô gái bằng tuổi.

Một bà già nhất quyết phải xuống đúng nhà mình, ra sức cãi cọ ầm ĩ với tài xế mặc dù trạm dừng chỉ cách nhà bà có 2 căn.

Một gã đàn ông trung niên sẵn sàng gõ đầu và nạt nộ cô sinh viên đang ngủ ở băng ghế gần chót chỉ để cô này đứng lên nhường chỗ cho gã.

Một bà mẹ dắt theo 2 con nhỏ thắc mắc tại sao lại bán cho bà đến 2 vé trong khi hai con của bà đều dưới 5 tuổi. Có quá bất công không khi mà 3 mẹ con choáng hết một băng ghế rộng mặc cho hàng chục người, già có, trẻ có, trung niên có phải đứng mỏi mòn...

Đừng mong sẽ được một lời cảm ơn khi bạn đứng dậy và làm nghĩa vụ của một người có văn hóa. Nó được xem như là một nhiệm vụ, một công việc được lập trình sẵn cho những người trẻ như chúng ta, hễ lên xe buýt là phải nhường ghế, là phải đứng. Đó là một việc tốt và chứng tỏ cho người lớn thấy, lớp trẻ bây giờ được giáo dục đàng hoàng lắm lắm. Ấy vậy mà khi được ngồi, những người được gọi là lớn tuổi kia có nói được một lời cảm ơn cho đúng cái nghĩa người lớn ấy hay chưa?

Đó chỉ là 1 ngày trong n ngày tôi phải chứng kiến hay cũng chính tôi là nạn nhân trên những chuyến xe buýt ngược xuôi khắp các ngõ ngách trong cái thành phố hơn 7 triệu người này (số liệu năm 2011). Hãy đi xe buýt một ngày đi, bạn sẽ gặt hái được bao nhiêu là thú vị đấy :))
Read More

10 thg 1, 2013

Lời trần tình số 19


Đừng nhìn tôi, ngay cả tôi cũng thấy kinh tởm chính mình

P/S: Tôi nhận ra mình bắt đầu thích... người cùng giới.
Read More

5 thg 1, 2013

Dưỡng sinh


Bạn biết không? Cái này xem người ta tập thì thiệt là khoái mà động vào thì từ khó đến cực khó thôi. 

Chỉ mới có vài tư thế cơ bản như xòe quạt cũng có đến 4-5 tư thế: trên, dưới, trước mặt, ngang hông. 

Chỉ mới những bước cơ bản thôi mà tập một hồi vừa mỏi tay mà lại phồng rộp cả ngón tay. Cơ mà hay kinh khủng khiếp! :>

Chờ mình nhé, sau khi tập thành thục sẽ khoe với mọi người :P
Read More

3 thg 1, 2013

HPBD

Happy birthday to me
Happy birthday to me
I feel so damn lonely
Won't someone kill me
...
Tôi đồ rằng ngày mai sẽ có nhiều người rất ngạc nhiên vì làm thế nào mà một ngày đẹp trời như thế lại là sinh nhật của tôi được cơ chứ. Hờ, chính tôi cũng cảm thấy chán nản vô biên, như mọi năm, hễ là sinh nhật của tôi, mọi thứ đều không theo bất kì một qui tắc cố hữu nào cả, chúng nó cứ rối loạn cả lên, quay vòng vòng và làm mọi thứ trở nên vô cùng tệ hại.

Tôi cảm thấy chẳng có một chút tẹo vui vẻ gì, sự cô độc luôn luôn vây kín xung quanh tôi, tất nhiên là mỗi ngày sự cô độc luôn là bạn đồng hành nhưng vào đúng ngày sinh nhật, nó tăng lên gấp đôi thậm chí là gấp 3, gấp 5. Tôi thật chỉ muốn quên bén đi ngày sinh của mình cho khuất mắt, tôi thật muốn nó trở thành một ngày nào đó bình tường như mọi ngày khác, thật chẳng có gì vui khi mà người ta buộc phải chứng kiến và ăn mừng cách mà thời gian lấy đi của họ sự trẻ trung và dung lượng sống bất đắc kì tử.

Tôi nghĩ, trong một thoáng chốc nào đó, tôi đã quên bén mất ngày sinh của chính mình, chẳng thèm rờ vào tờ lịch tháng 1, tôi chỉ thầm ước ao nếu nó chóng qua mau mà không có bất kì một biến cố nào xảy ra đã là một thành công rất lớn với tôi rồi. Sáng hôm thứ 2 này, tức là cách đây 4 ngày, mẹ nhìn vào cuốn sổ ghi chép riêng và nói với tôi rằng, liệu tôi có muốn một bữa tiệc cùng bạn bè trong ngày sinh nhật sắp tới của tôi không. Cũng nói thêm, tôi chưa từng có một bữa tiệc sinh nhật nào cùng chúng bạn, phần vì tôi không thích, phần vì chúng quá rườm rà và ồn ào, phần nữa là việc tập hợp một đám người láo nháo với những thời gian biểu chênh lệch nhau thì có đến Tết Công Gô mới đủ số thành viên. Bạn bè vắng tôi thì chúng nó vẫn vui, tôi mà thấy vắng một đứa nào thì thà chẳng tổ chức tiệc còn hơn. 

Tôi chả muốn tổ chức chi cho tốn kém, tôi không thích đám đông đứng ngồi dập dựa trong nhà mình, lại càng không thích sự ồn ào, chúng làm tôi cảm thấy khó chịu và buồn nôn. Tôi từ chối mẹ ngay và chỉ yêu cầu mẹ làm giúp cho một vài món mà cả nhà cùng thích, quây quần bên nhau trong chính ngày sinh tôi ra đời là đủ hạnh phúc lắm rồi. Mẹ cười, mắng tôi trùm sò rồi nói đùa rằng mẹ mừng siết bao, như thế thì đỡ hầu bao biết mấy. Ừ, như thế là nên lắm chứ, thứ gì cần tiết kiệm thì cũng nên tiết kiệm...

Bản thân tôi có khá nhiều mối quan hệ nhưng chúng chỉ dừng lại ở mức quen biết mà thôi. Số bạn mà tôi nghĩ là thân thiết thì khá là ít ỏi và chúng nó, cũng giống như tôi, tất cả đều là những ông bà trùm sò khét tiếng. Thế nên việc có một người hỏi tôi muốn quà gì trong ngày "giỗ" của mình đã làm tôi rất lúng túng. Tôi đã chọn không trả lời tin nhắn đó, cứ cho là nó bị đã bị nhà mạng nuốt chửng rồi đi hay là tin nhắn đến lúc em tôi mượn điện thoại chơi game và lỡ tay mở ra đọc nó, sợ tôi phát hiện nên không dám báo lại. Đủ thứ lý do để mà cho phép mình không đọc được tin nhắn. Mà nếu là người tinh ý, ai đó nên biết rằng, tôi chẳng cần bất kì một món quà vật chất nào cả, miễn là người có lòng, hát cho tôi nghe cũng vui lắm rồi...
Read More

31 thg 12, 2012

2013


Chào năm mới, chào những thay đổi mới, cơ hội mới, thành công mới và những mối quan hệ mới!
Hãy là một năm đầy ý nghĩa với căng tràn nhựa sống nhé 2013! 
: )
Read More

28 thg 12, 2012

Đi tìm chốn không người


Xin chào, tôi là Khoai Tây và tôi đến từ một thế giới không có những nụ cười.
...

Tối nay, tôi sẽ lên đường bắt đầu cho một chuyến hành trình kéo dài 5 ngày, cảm giác háo hức như một đứa trẻ chờ đợi phép mầu từ những điều ước ngày sinh nhật, tôi nôn nóng muốn đến với thế giới khác lạ nơi tôi chưa từng đặt chân trước đây. Tôi thèm được hưởng một bầu không khí tự do tự tại quá chừng, nơi không có những cảnh vật hàng ngày chạm mặt, quen thuộc đến ngán ngẫm và những khuôn mặt mà hễ nhìn thôi cũng đủ để bỏ bữa suốt hàng tuần liền...

Chuẩn bị ba lô với vài bộ quần áo cũ, ắp lẫm đồ ăn, một chiếc máy ảnh, vài ba đồng tiền lẻ,... tôi nghĩ với một mình mình như thế là đã đầy đủ lắm rồi. Những lần đi trước, còn sơ sài và tệ lậu hơn ấy chứ.

Có một chuyến du lịch, cảm giác thật khó tả, một sự sung sướng chảy rần rần trên từng mạch máu kèm theo đó là vài ba cơn buồn nôn và một tẹo cảm giác lo sợ vẩn vơ. Thật chẳng may chút nào nếu như trước một chuyến đi dài, người ta luôn có cảm giác rằng mình sẽ gặp nguy hiểm, rằng chẳng may xe lao xuống vực thẳm vun vút và mình chẳng thể đến nơi mình muốn đến nữa...

Tôi nghĩ sẽ chẳng có chuyện gì đâu, rồi tôi lại nghĩ, nhỡ như có chuyện đó thật, rồi tôi lại lo lắng... Bản tính tôi thế đấy, hay suy nghĩ và tưởng tượng hung lắm, toàn chuyện chẳng lành lặn gì. Haizz...

Tôi nghĩ, linh cảm là cái gì đó hơi mơ hồ và không thực nhưng đôi khi nó đúng, theo một cách nào đó, ai mà biết được! Thế là tôi sắp xếp cho ổn thỏa mọi việc, tôi chuẩn bị hết mọi thứ, chuẩn bị cho một chuyến hành trình mới mẻ hay là chuẩn bị cho một cuộc vượt tẩu chạy trốn cuộc đời bản thân tôi cũng không rõ. Chỉ biết, có một sự nôn nao và buông xuôi bất lực.

Tôi đã không định viết ra hết những mớ bồng bông vây bủa trong đầu trước chuyến đi này, chỉ thấy nếu như tôi trở về bình yên tôi sẽ chia sẻ nó cho tất cả như là một câu chuyện vui nhưng nếu lỡ đâu nó là sự thật, và tôi kịp viết ra, tôi cũng đã chứng minh cho mọi người rằng linh cảm của mình cũng không tệ. Nếu như, nếu như thôi nhé, nêu điều thứ 2 trở nên là sự thật mà tôi không kịp nói lại với bất kì ai, cũng hy vọng những dòng chữ này như một lời chia sẻ, một lời nhắn gửi đến những người vô tình lạc bước vào chốn này, rằng tôi đã sẵn sàng, tôi đã hoàn toàn chấp nhận sự an bày của số phận, hoàn toàn mãn nguyện, hoàn toàn chịu trách nhiệm và không hối tiếc chi hết.

Vài dong thế thôi rồi tôi xách ba lô lên và đi, cố gắng thưởng ngoạn cho bằng hết cuôc hành trình này, rồi tôi cũng sẽ trở về an toàn như mọi lần thôi ấy mà. 

... nhắc lại nhé, chỉ là một chút lo sợ vẩn vơ thôi...

Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena