"Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ mới biết cô đơn là thứ ta chưa bao giờ muốn chọn..."
...
Có người nói với tôi rằng "Ai cũng có những chuyện đau buồn của riêng mình hơn thua nhau là biết tiết chế nó mà sống". Tôi thấy họ nói đúng, vậy nên tôi không việc gì phải đeo bám nỗi đau buồn của mình mãi như thế trong khi những người khác đã vứt bỏ nó đi và bắt đầu sống tốt cả rồi...
Tôi vừa bước sang tuổi mới của đời mình cách đây không lâu, cảm giác tuyệt như vừa thoát khỏi ngục tù u tối của những nỗi đau bất diệt và bước sang một thế giới mới mẻ tươi sáng hơn. Tôi như một cậu thanh niên sung sức đang dang tay hưởng gió trời giữa lòng một cánh đồng hoa hướng dương ngút ngàn vàng ươm. Gió phả vào cơ thể sung mãn làm mát rượi những thớ thịt nóng rẫy, nhầu nhĩ. Tôi thấy yêu đời phơi phới trở lại...
Sự tràn trền nhựa sống này có lẽ bắt nguồn từ một sự giác ngộ mang tính phi thực và hơi mơ hồ... Như một con tàu cả nể bất thần lệch khỏi đường ray đi tìm thế giới của chính mình bất chấp những luật lệ xưa nay. Tôi thấy hạnh phúc khi hàng ngày được nghe những lời dịu ngọt và những vỗ về quan tâm của một ai đó đang đứng giữa thế giới khác xa với thế giới thực tại phũ phàng. Tôi không phủ nhận rằng đã có đôi lúc tôi cảm thấy cái thứ tình cảm đó nhớp nháp và kinh tởm. Cảm giác như một người đang cố tọng vào họng mình một miếng thịt sống nhăn đã trương sình và bốc mùi ôi thối thu hút ruồi nhặng.
Tôi thề rằng, có đôi lúc trong mơ hồ, tôi thèm khát một bờ môi mềm mại, mọng căng như một trái dâu tây, không phải của ai khác mà là của chính người con gái tôi yêu. Không phải của một người thuộc thế giới ẩn nấp trong những lớp mặt nạ hoàn hảo của sự lừa dối, trốn tránh ánh nhìn kinh tởm của những người sống bình thường còn lại. Không phải là cố chờ đến nửa đêm chỉ để được nhận một cuộc điện thoại chóng vánh hỏi thăm sức khỏe kéo dài không quá 5 phút đồng hồ. Không phải là cảm nhận sự rụt rè, cố nghe giọng nói nhỏ thó từ đầu dây bên kia khi đôi mắt lim dim mơ màng liên hợp với nhưng tràng ngáp liên tu bất tận.
Tôi biết rằng sự bất chính của mình rõ ràng hơn hết thảy những sự bất chính hàng ngày tôi vẫn bắt gặp của người khác. Nhưng cảm giác ấm áp đã che phủ tất cả những nỗi lo sợ đang định hình càng ngày càng dày đặt. Rồi tôi thấy buồn cười quá chừng khi những con người tự cho mình cái quyền được nghĩ rằng họ sống trong một trạng thái bình thường đang cùng nhau gầy dựng yêu thương kia, trong cái số người tay trong tay đó có bao nhiêu người thật sự đã biết thế nào là tình yêu? Tôi cười vào những người mà bản mặt đang trang điểm cái thứ nhan sắc mà người đời nhìn vào cảm thấy thèm thuồng và ưa chuộng kia. Tôi thấy kinh hãi họ quá khi họ xem tình cảm như bọt bèo và mỗi mối tình đi qua chỉ để làm dày lên bộ sưu tập về sự nhẫn tâm của chính họ và đau thương của người khác. Ấy vậy mà những con người đó, đã tự cài đặt cho mình một bản mặt khinh khỉnh và một bộ óc lạnh tanh thiếu sự thấu hiểu để đi phán xét mảnh tình thật lòng con con của người khác là rác rưởi.
Tôi không phải là một kẻ lệch lac nhưng chính những khát khao được yêu thương và yêu thương đã bẻ cong tôi cho lệch lạc. Tôi chẳng màng về việc đó, miễn là tôi tìm thấy những yêu thương thật sự chứ không phải là những mảng bám hôi thối trương mùi vật chất. Miễn là tôi thấy hạnh phúc thật sự chứ không phải là tiếp tục dày vò thân xác mình với những đau thương lỡ loét. Miễn là tôi thấy sự quan tâm xuất phát từ đáy lòng chứ không phải là những ánh nhìn lạnh đến đông cứng của chính người tôi thương nhớ. Ai đó bảo tôi điên rồ, hay bệnh hoạn cũng được nhưng tôi thà nhận được một cái ôm siết chặt còn hơn đau đớn ngoái nhìn một cái khoát tay hờ hững. Chưa hẳn là yêu vì tôi cũng ngỡ người ta tìm đến tôi cũng chỉ khỏa lấp cái nỗi trống trải đang hoành hành họ từng đêm về một mối tình đau thương không tròn vẹn. Hai nửa mảnh tình tả tơi nương nhờ sự ấm áp yếu ớt của nhau mà tồn tại. Tất cả cũng chỉ vì sự đặt để tình cảm không đúng chỗ dành cho những người con gái.
Không ai bảo nhau nhưng tất cả đều biết rằng chuyện này rồi sẽ kết thúc mà chẳng đi đến đâu và sẽ dứt ra khi một trong hai tìm được một bến đổ mới cho những yêu thương "bình thường" của chính mình. Vậy nên, xin làm ơn hãy hiểu cho chỉ vì quá cô đơn mà thành ra như thế...
Không ai bảo nhau nhưng tất cả đều biết rằng chuyện này rồi sẽ kết thúc mà chẳng đi đến đâu và sẽ dứt ra khi một trong hai tìm được một bến đổ mới cho những yêu thương "bình thường" của chính mình. Vậy nên, xin làm ơn hãy hiểu cho chỉ vì quá cô đơn mà thành ra như thế...