Vừa nãy tự dưng như không bà đưa cái namecard của một nhà hàng nọ cho tôi. Bà bảo nhà hàng này được lắm sau này có đám cưới thì đặt chỗ. Tôi bối rối quá, tôi đã đến cái tuổi phải lo dần đến chuyện cưới sinh rồi sao? Tôi không thích hôn nhân, càng không thích cuộc sống mất tự do. Sự ràng buộc cuộc đời của hai con người lại với nhau này chẳng phải sẽ bức tử tình yêu hay sao. Giống một con tằm làm kén tự rút mất tự do của mình. Nghĩ...
21 thg 9, 2013
20 thg 9, 2013
Lời trần tình số 28

Dạo này tôi rất chăm chỉ viết blog. Phần vì có chuyện không vui muốn trút bỏ, phần vì tôi đã tạo một giao diện trông gần giống với Yahoo blog ngày trước của mình. Cảm giác giống như được về nhà, thấy thoải mái và an lòng nhiều hơn.
Tối qua, tôi đi chùa. Người ta bảo đi chùa thì không nên kể nhưng mà tôi vẫn cứ muốn kể. Tôi đi chùa để đọc kinh Sám hối bởi vì tôi muốn tâm mình nhẹ nhõm hơn để không còn cảm thấy bản thân đang mụ mị đi,...
19 thg 9, 2013
Có những Trung thu...

Những năm bắt đầu một cuộc sống bắt ép con người ta phải lớn mau, trưởng thành nhanh. Tôi ngắm nhìn những chiếc đèn ong sao xanh đỏ tím vàng được người bán treo khắp các đường phố lớn nhỏ nơi chiếc xe buýt chở tôi đi ngang qua, tôi lại nhớ về những ngày Tết Trung thu của tuổi thơ mình. Thấy xót xa đông đầy cả buồng phổi...
Mười chín năm, mười chín cái mùa Trung thu đi qua, tôi chưa bao giờ biết cái thú đi chơi Trung thu là cái bu...
18 thg 9, 2013
Lời trần tình số 27

Tôi bị sốt suốt đêm hôm qua, sau một cuộc nói chuyện dài, nghiêm túc, chân thành và thẳng thắn với Win. Không hiểu sao sau khi tôi đơn phương chấm dứt vai trò của mình là trán tôi nóng ran, cả người tôi bừng bừng như có lửa và tôi phát ớn lạnh phải trùm chăn kín mít người. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình cô đơn và đáng thương đến vậy và tôi khóc...
Tôi xin giữ nội dung cuộc nói chuyện với Win cho riêng mình, người duy nhất cho đến...
14 thg 9, 2013
Có một người nằm trên mái nhà

Win có việc phải đến nhà văn hóa gần chỗ anh ở, tôi đề nghị đi theo cùng cho có bạn. Trong lúc anh ta đang làm việc của mình, tôi dạo một vòng quanh những kệ sách khóa chặt kê sát tường đầy những quyển sách bụi bặm nằm trong đó, buồn thiu màu cũ kĩ. Bất giác tôi phát hiện một trong số những chiếc tủ kia không khóa. Mở cửa. Những quyển sách hiện ra trong mắt tôi như báu vật, những quyển sách cũ tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ bốc mùi...
10 thg 9, 2013
Chết có nhẹ nhàng như ngạc nhiên không?

“Cuộc sống tôi đang trần trụi những trò chơi. Cuộc sống trắng. Trò chơi cuộc sống không màu sắc đã buộc tôi tìm lại chính mình, tìm lại một gương mặt mà tôi nghĩ rằng không còn như xưa nữa.”
- Trịnh Công Sơn-
...
Tiếp tục những ngày mệt mỏi và buồn bã. Mệt mỏi và buồn bã. Tôi đi tìm người có thể thay đổi thế giới quan của mình một cách tích cực hơn. Tôi muốn mình vui vẻ lên và thôi không còn giống một cái bong bóng bay bị xì...
9 thg 9, 2013
Viết cho những ngày không vui khó hiểu nhất

Dạo này tôi chuyển sang dùng xe máy làm phương tiện đi lại thay vì đi xe buýt như trước. Điều này khiến tôi bất đắc dĩ góp phần làm ô nhiễm môi trường, giúp tăng tỉ lệ % số người chết vì tai nạn giao thông, làm tăng khả năng ùn tắt đường phố,... Nỗi lo của tôi mỗi đêm sẽ tỉ lệ nghịch với sự giảm của vạch kim báo lượng xăng. Tuyệt vời hơn sẽ cùng thiên hạ hùa theo than trời mỗi lúc nhà nước báo xăng tăng giá.
Tôi, bây giờ, xem sự chết...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)